Phần 117
Sau khi tan làm, Triệu Ngu lái xe đi thẳng tới bệnh viện, nửa đường quả nhiên nhìn thấy xe của Tiết Trạm đi theo sau mình.
Cô cũng làm như không biết, vẫn tiếp tục lái xe, đến bãi đỗ xe của bệnh viện thì vẫn luôn ngồi trong xe, chờ Tiết Trạm tiến đến.
Tiết Trạm cũng không định sẽ lén lút, trên đường đi cũng rất đường hoàng, lúc này còn càng trực tiếp, bảo lái xe đỗ lại ngay bên cạnh xe cô.
Triệu Ngu xuống xe, đầu tiên là hùng hổ trừng mắt nhìn hắn, sau đó cắn môi cười khổ một tiếng, lại đưa ảnh chụp trong điện thoại ra cho hắn xem: “Tôi đã dùng que thử thai kiểm tra nhiều lần, không có thai, Tiết đổng có thể yên tâm rồi.”
Thấy hắn xuống xe, Triệu Ngu càng thêm giận dữ: “Tôi đã nói là không có thai, tôi chỉ tới đây để gặp bạn, anh có cần phải theo tôi tới cả bệnh viện thế không? Chẳng lẽ muốn tận mắt nhìn thấy tôi kiểm tra thì anh mới hài lòng? Hay là anh cảm thấy tôi sẽ lén lút sinh con rồi đem đứa bé tới Tiết gia đòi danh phận? Được thôi, bây giờ anh đi cùng tôi, tôi cho anh tận mắt nhìn luôn…”
“Tại sao phải gặp bác sĩ tâm lý?”
Triệu Ngu sửng sốt, gương mặt bỗng chốc hoảng loạn bối rối.
Hắn hỏi lại một lần: “Tại sao phải gặp bác sĩ tâm lý?”
“Tôi không biết anh đang nói gì.”
Triệu Ngu xoay người định đi về xe của mình, chưa gì đã bị hắn giữ cổ tay lại: “Trước khi cô đổ thùng rác, tôi đã nhìn thấy.”
Triệu Ngu khẽ cắn môi, nhếch miệng cười: “Vậy Tiết đổng còn có chuyện gì nữa?”
Tiết Trạm không đáp, chỉ kéo cô đi vào thang máy.
“Buông ra!”Triệu Ngu liều mạng giãy giụa, hất tay hắn ra, sau đó đẩy cả người hắn ra ngoài.
Cánh tay hắn vẫn còn đang băng bó chưa thể động, dường như động tác mạnh này đã chạm vào miệng vết thương, làm hắn đau tới mức phải khẽ hút không khí.
Triệu Ngu chợt ngẩn người, lại vội vàng chạy tới, cẩn thận từng chút một kéo cánh tay hắn: “Không sao chứ? Tôi… tôi không cố ý, tôi…”
Nhìn từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống trên miếng băng vải, hắn không nhịn được đưa tay trái lên lau nước mắt trên gương mặt cô: “Tôi đi cùng em.”
Cảm xúc của Triệu Ngu đang kích động khác thường, nghe xong câu này của hắn lại lập tức bùng phát: “Rốt cuộc anh muốn thế nào? Coi như tôi đi gặp bác sĩ tâm lý thì cũng liên quan gì tới anh? Ở trước mặt anh tôi đã không còn chút bí mật nào, ngay cả quá khứ tôi không muốn để lộ nhất anh cũng đã biết, anh còn muốn biết cái gì nữa? Có phải còn cần mọi thứ của tôi bị xé toạch ra bày trước mắt thì anh mới vừa lòng hay không? Tôi sẽ không quấn lấy anh, cũng sẽ không quấn lấy Tiết Tử Ngang, tôi đã chuẩn bị từ chức…”
Tiết Trạm vươn tay kéo cô vào trong ngực: “Ở trước mặt em tôi cũng không có bí mật nào, ngay cả quá khứ tôi không muốn chấp nhận không muốn người khác biết nhất em cũng đã biết…”
Triệu Ngu cắn răng, thân thể run lên khóc nức nở, không nói một lời.
Tiết Trạm vỗ vỗ vai cô: “Tôi chỉ là không yên lòng nên muốn đi theo xem mà thôi.”
Triệu Ngu vẫn không nói chuyện, chỉ cố gắng nén tiếng khóc, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, dựa hẳn vào trong lồng ngực hắn khóc lớn, giống như muốn đem tất cả áp lực mấy ngày nay giải phóng ra ngoài.
Cô đã sớm hẹn bác sĩ tâm lý từ trước, sau khi khóc xong lại vẫn muốn đi gặp, Tiết Trạm cũng đi cùng cô, nhưng chỉ đợi trong khu chờ khám bệnh, không đi vào cùng cô.
Cô không dám tìm bác sĩ tâm lý mà Kỷ Tùy giới thiệu, vị bác sĩ hiện tại cô chỉ mới gặp hai lần, tuy rằng cũng tin tưởng bác sĩ có đạo đức nghề nghiệp sẽ không tùy tiện tiết lộ việc riêng tư của mình, nhưng để an toàn, cô cũng không hoàn toàn bày tỏ hết cảm xúc lẫn tâm tư chân thật của mình, trước mặt bác sĩ cũng vẫn diễn kịch như cũ.
Chờ khi cô ra ngoài, lại phát hiện Tiết Trạm không có ở đó, nhưng trong Wechat hắn có gửi tin nhắn, nói là đi xử lý miệng vết thương.
Triệu Ngu đi tìm người mới biết, lúc bị cô đẩy, miệng vết thương của Tiết Trạm thật sự lại nứt ra rồi.
Đến tận bây giờ cô mới nhìn thấy miệng vết thương của hắn kinh khủng thế nào, phải khâu hơn mười mũi, bác sĩ nói đã có dấu hiệu nhiễm trùng, nếu không điều trị tốt thì có khâu thế nào cũng vô dụng.
Thấy dáng vẻ cô vừa tự trách bản thân lại vừa đau lòng, Tiết Trạm ngược lại chỉ cười: “Không đau.”
Mắt Triệu Ngu đã đỏ lên, nước mắt dâng tràn như sắp rơi xuống, xoay đầu không dám nhìn cánh tay hắn, cũng không muốn để hắn nhìn thấy cô trong bộ dạng này.
Nhìn cô như vậy, ý cười trên mặt Tiết Trạm lại càng đậm, hắn vươn tay trái ra chậm rãi nắm lấy tay cô.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Tiết Trạm sợ cô cảm xúc không ổn định lái xe sẽ nguy hiểm nên đi về cùng với cô.
Cô hỏi: “Sao lại bị thương như vậy?”
Tiết Trạm cười cười: “Bị thương thế này là hắn cũng đã hạ thủ lưu tình rồi.”
Triệu Ngu trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói: “Không phải lỗi của anh.”
“Tôi cũng có thể nói với em, không phải lỗi của em, em không cố ý, nhưng chuyện bốn năm trước, em có thể không tự trách sao?”
Triệu Ngu lại trầm mặc.
Nhưng Tiết Trạm có thể ở bên cạnh nói với mình những lời này, đã đủ khiến cô vui mừng. Ít nhất cô có thể khẳng định, mình ở trong lòng hắn ít nhiều đã có chút đặc biệt.
Di động Tiết Trạm vang lên, cô tiếp tục lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng lặng lẽ âm thầm nghe động tĩnh trong điện thoại, nhưng đầu dây bên kia quá ồn, tiếng nói cũng không rõ ràng.
Chỉ nghe hắn nói: “Tôi lập tức về ngay”, sau đó lại trầm giọng bảo tài xế quay đầu xe đi về phía một CLB nào đó, Triệu Ngu hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Tiết Tử Ngang uống say, đang xung đột với người khác.”
Hắn chỉ nói đơn giản một câu, nhưng Triệu Ngu vẫn nhìn ra được, hắn thực sự vô cùng lo lắng cho Tiết Tử Ngang.
Tới cửa, tài xế dừng xe, Triệu Ngu theo Tiết Trạm đi vào trong, trực tiếp tới phòng của Tiết Tử Ngang.
Tranh chấp bên trong đã sớm được Quản lý dẫn người ngăn lại, nhưng hai nhóm người này đều không dễ chọc vào, mà uống rượu xong máu nóng bốc lên đầu, ai cũng không chịu bỏ qua cho ai, mấy nhân viên công tác cũng không thể tránh bị liên lụy.
Bạn bè bên cạnh Tiết Tử Ngang có mấy người Triệu Ngu đã gặp từ hồi đêm giáng sinh, cô còn nhớ rõ có một người tên là Niên Phong, nhưng bây giờ gương mặt đẹp trai của Niên Phong cũng đã bị thương, đương nhiên, đám người đối diện còn bị thương nặng hơn.
Nhìn Tiết Tử Ngang không bị thương chỗ nào, lúc này Tiết Trạm mới thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh quay đầu hỏi người quản lý: “Sao lại thế này?”
Giám đốc còn chưa trả lời, Niên Phong cướp lời mở miệng: “Chú út, chuyện này không thể trách chúng tôi, là tên khốn kia vừa mở miệng đã mắng Tiết Tử Ngang… Nói hắn có cha sinh không có cha dạy.”
Một câu cuối cùng này, tuy Niên Phong nói vừa nhanh vừa nhỏ, nhưng Tiết Trạm và Triệu Ngu vẫn nghe thấy.
Tiết Trạm siết chặt tay thành quyền, ánh mắt lại nhìn xuống trên người Tiết Tử Ngang, nhưng Tiết Tử Ngang vẫn chưa nhìn hắn dù chỉ một lần, chỉ thẳng tắp nhìn chằm chằm Triệu Ngu.
Cùng Tiết Tử Ngang bốn mắt nhìn nhau, thấy đôi mắt hắn đã đỏ ngầu, Triệu Ngu cảm thấy trong lòng như bị gõ mạnh một cái, cảm giác áy náy đột nhiên xuất hiện, nhưng cuối cùng lại làm như không có việc gì dời mắt đi.
Tiết Trạm liếc mắt nhìn mấy người Niên Phong, nhàn nhạt nói: “Đi thôi, theo tôi về.”
Tiết Tử Ngang không động đậy, Tiết Trạm vừa xoay người đã bị một nhóm người khác ngăn lại, dẫn đầu là một thanh niên trợn mắt phẫn nộ trừng Tiết Trạm: “Thế nào? Đánh anh em tao rồi nói đi là đi luôn à?”
Tiết Trạm căn bản không thèm nhìn hắn, mỉm cười nhìn sang quản ly bên cạnh: “Chỉ thông báo cho tôi mà không gọi cho Tôn gia à? Trùng hợp thật, lâu rồi tôi cũng chưa gặp Tôn tổng, thuận tiện ôn chuyện chút cũng được.”
Thấy hắn móc di động ra gọi điện thoại, thanh niên kia chưa gì đã nóng nảy: “Anh dám gọi cho cậu tôi thử xem?”
Tiết Trạm chỉ cười, vẻ mặt rất vô tội.
Tên nọ cắn chặt răng, vung tay lên, dẫn theo người vừa chửi vừa ra khỏi cửa.
Tiết Tử Ngang vẫn bình tĩnh ngồi đó, mấy người Niên Phong có kéo thế nào cậu ta cũng không đi, Tiết Trạm bất đắc dĩ nói: “Mấy cậu về trước đi, để tôi tâm sự với cậu ta.”
Mấy người trẻ tuổi đều biết Tiết Trạm là trưởng bối, cũng không dám không nghe theo hắn, lập tức cầm đồ chạy lấy người, Triệu Ngu cũng yên lặng theo bọn họ rời khỏi phòng.
Mấy người Niên Phong chào hỏi cô xong thì đi luôn, quản lý thấy cô còn phải đợi người thì đưa cô tới đại sảnh, để cô ngồi trên sofa nghỉ ngơi.
Đại khái đợi hơn 10 phút mà vẫn chưa thấy bọn họ ra, Triệu Ngu đang định đứng dậy tranh thủ đi toilet, bỗng đột nhiên đằng sau có tiếng một người đàn ông truyền đến: “Đây không phải… Chị dâu mới của tôi sao, sao lại ở đây? Đại ca nhà tôi cũng đang ở đây à?”
Triệu Ngu quay đầu lại, nhìn thấy là một gương mặt có nét khá giống với Hứa Thừa Ngôn, cô vẫn còn nhớ rõ, đây là em họ của Hứa Thừa Ngôn, tên là Hứa Thừa Hòa.