Phần 113
Ban ngày tuyên dâm, hậu quả đương nhiên là Triệu Ngu không thể đi làm, bèn dứt khoát xin nghỉ một ngày.
Tối hôm qua cô nói không thể qua chỗ Kỷ Tùy được, Kỷ Tùy cho là chuyện của Trang Như Vân đã chọc giận cô nên giờ lại thành hắn áy náy muốn giải thích muốn xin lỗi cô. Triệu Ngu cũng chỉ có thể đồng ý với hắn, hôm nay sau khi tan tầm sẽ đi tìm hắn.
Chỉ là không ngờ, còn chưa tới giờ tan tầm, cô còn chưa kịp rời khỏi biệt thự của Thương Lục, Hạ Nam đã gọi tới.
“Chị Triệu Ngu, Tiết tổng có ở chỗ chị không?”
“Tiết Tử Ngang sao?” Rõ ràng đã nghe rõ cô hỏi là Tiết tổng chứ không phải là Tiết đổng, Triệu Ngu vẫn không nhịn được mà xác nhận lại một lần nữa.
Dù sao hiện tại cô không còn quan hệ gì với Tiết Tử Ngang nữa, hắn cũng không còn quấn lấy cô, Hạ Nam muốn tìm người cũng không nên tới chỗ cô để tìm chứ.
“Vâng, Tiết đổng bảo em canh chừng anh ta, nhưng em… Em không ngăn được, hiện tại cũng không biết anh ta chạy tới chỗ nào rồi, em biết ăn nói thế nào với Tiết đổng đây?”
“Xảy ra chuyện gì?”
Hạ Nam nghi hoặc hỏi lại: “Chị không… Không biết chuyện đã xảy ra hôm nay? Chị không đi làm, bọn họ lại vừa vặn… Em còn tưởng là chị đã biết.”
Trực giác mách bảo đã có chuyện nghiêm trọng xảy ra, Triệu Ngu khẽ cau mày: “Cuối cùng là làm sao vậy?”
Hạ Nam hạ giọng: “Kỳ thật em cũng không rõ mọi chuyện ra sao nữa, trưa hôm nay tụi em đều xuống lầu ăn cơm, em cũng không tận mắt nhìn thấy mọi chuyện, dù sao thì là… Tiết tổng đột nhiên vọt vào văn phòng của Tiết đổng đánh ngài ấy.”
“Nghiêm trọng không?”
“Cũng khá nghiêm trọng, tay Tiết đổng đã bị thương, chảy rất nhiều máu, hiện tại vẫn còn ở bệnh viện truyền dịch, cũng không biết vì sao Tiết tổng sẽ ra tay tàn nhẫn như vậy, cả Lưu tổng cũng ở đó mà không thể cản nổi.”
Nói đến đây, Hạ Nam lại có chút do dự dè dặt, “Bọn họ nói… Bọn họ nói là tại chị, chị Triệu Ngu chị đừng giận nhé, em cũng chỉ nghe bọn họ nói bừa.”
Trọng điểm của Triệu Ngu lại đặt trên câu “Lưu tổng cũng ở đó”, Tiết Tử Ngang thật sự sẽ vì cô đánh mà Tiết Trạm thì cần gì phải chờ tới tận bây giờ, nhưng quan hệ giữa Lưu Linh và Tiết Trạm không minh bạch, sẽ đủ để khiến Tiết Tử Ngang phát điên.
Chờ cô tắt cuộc gọi, Thương Lục mới hỏi: “Có việc gấp?”
Triệu Ngu cũng không tiện nói nhiều, chỉ gật đầu: “Em muốn đến bệnh viện.”
Đón nhận ánh mắt sáng quắc của hắn, cô giải thích: “Tiết Trạm đang ở bệnh viện, em cần phải đi xem anh ta thế nào rồi.”
Thương Lục không nói gì nữa, chỉ cầm áo khoác trên sofa lên đưa cho cô.
Xảy ra biến cố như vậy, đương nhiên là không thể đến chỗ của Kỷ Tùy nữa, Triệu Ngu lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho hắn, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, bèn mở camera giám sát ra, quả nhiên, Tiết Tử Ngang đang ở ngay trước cửa chung cư của cô.
Chờ tới lúc cô chạy tới thì một tiếng đã trôi qua, bên ngoài vẫn chưa ngừng mưa, thời tiết còn hơi lạnh, cô đã mặc áo khoác, còn Tiết Tử Ngang chỉ mặcđồ mỏng manh, đã thế chiếc sơ mi trắng đã bị ướt mất một nửa, giống như một đứa nhỏ không nhà để về, ôm gối co quắp ngồi trước cửa.
Nghe có tiếng động, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn cô không nói lời nào, hai mắt đỏ bừng.
Triệu Ngu mở cửa, nhàn nhạt nói: “Vào đi.”
Tiết Tử Ngang đi theo cô vào nhà, bởi vì ngồi lâu mà chân đã hơi tê, hắn mới bước được hai bước đã lại loạng choạng, phối hợp thêm quả quần tây nhăn nhúm dính đầy bụi đất kia, nhìn chật vật không nói nên lời.
Đỡ hắn ngồi xuống sofa, Triệu Ngu lại đi rót cho hắn một ly nước: “Tôi đã biết chuyện xảy ra ở công ty.”
Nhìn cô vẫn chỉ bình tĩnh trấn định, Tiết Tử Ngang bỗng nhiên phì cười: “Sao thế? Đau lòng cho hắn? Lần này chắc em chỉ càng hận tôi hơn nhỉ?”
Triệu Ngu không nói gì, cầm ly nước đặt xuống mặt bàn, xoay người chuẩn bị đi vào phòng ngủ tìm quần áo cho hắn.
Giọng Tiết Tử Ngang từ sau lưng truyền tới: “Em thật sự yêu hắn?”
Triệu Ngu không đáp, hắn thì cho là cô thừa nhận.
Tiết Tử Ngang cười ra tiếng, cười cười, dần dần càng cười càng to: “Đúng là hay lắm, các người đều yêu hắn, hắn không chỉ đoạt phụ nữ với tôi, hóa ra, còn đoạt cả phụ nữ với cha tôi, 16 năm trước đã hại chết ba tôi, hiện tại, sao không giết chết tôi luôn đi?”
Biết là hắn đã phát hiện ra bí mật kia, Triệu Ngu vẫn giả vờ kinh ngạc: “Anh đang nói hươu nói vượn gì đó?”
“Thế nào? Em không biết gương mặt thật của hắn sao?” Tiết Tử Ngang treo lên mặt vẻ nực cười cùng tự giễu, “Vậy có muốn tôi nói cho biết không, để xem hắn ta dơ bẩn và vô sỉ cỡ nào?”
Triệu Ngu cười cứng đờ, nhìn như đang nói, cô không tin lời hồ ngôn loạn ngữ của hắn, hoặc là nói chính xác hơn là, cô tin tưởng vào con người Tiết Trạm.
Tiết Tử Ngang khẽ cắn môi, siết chặt nắm tay.
Từ phòng ngủ đi ra, Triệu Ngu cầm một cái áo khoác rộng thùng thình đưa cho hắn: “Cũng chỉ có cái này, thử xem có vừa hay không.”
Quần áo lúc trước hắn để lại đã bị cô đóng gói gửi về biệt thự của hắn rồi.
Tiết Tử Ngang không nhận quần áo, mà lại nắm lấy tay cô: “Rốt cuộc em yêu hắn ở điểm nào? Yêu vì hắn từng mơ ước chị dâu của mình sao, hay là yêu hắn đã hại chết chính anh ruột của mình?”
Triệu Ngu giãy giụa vài cái nhưng không thoát được, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn hắn: “Thả ra.”
Tiết Tử Ngang càng nắm lại càng chặt.
“Vậy tôi báo cảnh sát.” Bình tĩnh lấy điện thoại từ trong túi áo ra, ngay trước mặt hắn mở ra giao diện quay số, vốn cũng chỉ muốn kích thích hắn một chút để hắn phải thả tay ra, ai ngờ hắn chỉ nhìn cô cười, một đôi con ngươi hồng đến chói mắt.
Triệu Ngu thở dài, cất di động đi ngồi xuống bên cạnh hắn, mặc cho hắn cầm tay cô, bất động không nói lời nào.
Cuối cùng, vẫn là Tiết Tử Ngang buông tay trước.
Hắn giống như bong bóng xì hơi, mềm nhũn nằm liệt trên sofa, nhìn trần nhà không nói một lời.
Yên lặng ngồi trong chốc lát, Triệu Ngu đứng dậy đi vào phòng bếp nấu cơm, sau khi cô ở bên trong lăn lộn cả nửa ngày đi ra, Tiết Tử Ngang vẫn còn phát ngốc trên sofa, cả tư thế cũng không thay đổi chút nào.
Triệu Ngu định gọi hắn ăn cơm, tính sau khi ăn xong sẽ hạ lệnh đuổi khách, nhưng không đợi cô đến bên sofa, chuông cửa đã vang lên.
Dự cảm bất thường đột nhiên nảy ra, vừa nghĩ không biết có phải là Kỷ Tùy cho rằng cô vẫn còn giận, bèn cố ý chạy tới nơi này tìm cô nói xin lỗi, cô đã thấy lạnh cả người.
Ra vẻ trấn định đi ra cửa, cô còn chưa có dũng khí trực tiếp mở cửa, mà căng thẳng nhìn vào mắt mèo trước đã.
Cũng may, không phải Kỷ Tùy, mà là Tiết Trạm.
Ống tay phải của âu phục và áo sơmi Tiết Trạm đã bị cắt, trên cánh tay quấn lớp băng vải rất dày, thấy cô hắn cũng không nói gì, chỉ nhìn vào trong.
Triệu Ngu yên lặng lui qua một bên để hắn vào cửa.
Thẳng đến khi Tiết Trạm đã đi đến trước mặt Tiết Tử Ngang, Tiết Tử Ngang vẫn không có bất kỳ phản ứng gì, giống như hoàn toàn không nhìn thấy hắn.
“Hai người nói chuyện đi.”
Triệu Ngu làm bộ muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị Tiết Trạm gọi lại: “Không cần.”
Đại khái hắn cũng đã đoán được, Tiết Tử Ngang đã nói hết những gì hắn biết cho Triệu Ngu rồi.
Triệu Ngu chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi một bên, yên ắng lấy di động ra gửi Wechat cho Kỷ Tùy, thử hắn xem có đi làm hay không. Dù sao đàn ông cũng là lũ cứng đầu, nếu quật lên cũng rất khó đối phó.
Vài phút sau Kỷ Tùy mới phản hồi: [Anh đang trên đường tới chung cư của em]
Triệu Ngu chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, cẩn thận liếc mắt nhìn hai chú cháu đang trầm mặc kia, dưới tình thế cấp bách, chỉ có thể nói thẳng với Kỷ Tùy: [Tiết Tử Ngang tới tìm em, anh có thể tạm thời đừng tới được không]
Ngừng một lúc, cô lại bổ sung thêm một câu:
[Tin em, em có thể xử lý tốt, tựa như em đã tin anh có thể xử lý tốt cô chị gái mưa kia, có được không]
Bên Kỷ Tùy hiển thị “đang nhập” một lúc lâu, nhưng cuối cùng gửi tới, lại chỉ có một chữ “Được”.