Phần 111
Trang Diệp đã đợi ở bên ngoài phòng điều khiển của khu TTTM gần một tiếng.
Người thường không có quyền kiểm tra camera, hắn chỉ có thể nhờ bạn bè nghĩ cách nhờ quan hệ, xem có thể liên hệ với người phụ trách châm chước được hay không.
Mà hắn cũng thật sự tìm được người hỗ trợ, bạn hắn đã nói rát rõ ràng, rằng đã gọi điện thoại rồi, có thể cho hắn vào xem.
Nhưng không ngờ cuối cùng vẫn bị người phụ trách phòng điều khiển từ chối, nói phía trên đã có lệnh, loại chuyện này nếu truyền ra sẽ gây tổn hại toàn bộ thanh danh của khu TTTM, tuyệt đối không thể có tiền lệ.
Trang Diệp không biết phải làm sao, một lần nữa liên hệ nhờ bạn bè rất nhiều lần nhưng cũng không thể toại nguyện, cuối cùng thật sự không có biện pháp nào, chỉ có thể gửi hy vọng ở mấy người bạn làm bên phía cảnh sát.
Nếu hắn mất đồ thật, sau khi báo cảnh sát sẽ có quyền xem camera nhỉ? Hắn chỉ muốn xác nhận một chút, xem người kia có phải là cô hay không.
Hơn nữa trong lòng hắn có một loại linh tính, đó nhất định là cô, nếu không thì tại sao lúc hắn đến gần quầy thu ngân, cô gái kia lại đã không thấy tăm hơi? Ngay cả đồ vật cũng không cầm nữa?
“Có chút việc riêng muốn nhờ cậu giúp một chút.” Vừa đứng cạnh lan can gọi điện thoại, còn chưa nói chuyện rõ ràng, Trang Diệp đã lại sửng sốt, ngay sau đó xoay người chạy bán sống bán chết xuống dưới lầu.
Không ngừng chạy từ trên thang cuốn xuống cả hai tầng lầu, rốt cuộc hắn mới đuổi kịp người phụ nữ mặc áo khoác đỏ kia, hắn vừa định gọi, nhưng đột nhiên lại như có thứ gì đó nghẹn lại trong cổ họng, không phát ra được bất kỳ âm thanh gì.
Nói cái gì đây? Hắn còn đuổi theo làm gì nữa?
Người phụ nữ vẫn tiếp tục xuống lầu, thay đổi thang cuốn theo một hướng khác, cũng vừa lúc Trang Diệp có thể nhìn thấy mặt cô ta.
Không phải là người mà hắn nghĩ.
Tuy rằng quần áo, dáng người, kiểu tóc, rất giống như những gì hắn đã thấy vừa nãy từ trong xe, nhưng gương mặt kia, lại rõ ràng không phải.
Rõ ràng lúc hắn ở trong xe vô tình nhìn thoáng qua tầng hai TTTM, thứ nhìn thấy chính là gương mặt trong trí nhớ kia, tại sao giờ phút này lại không phải?
Vậy vừa rồi là hắn sinh ra ảo giác? Hay là có sự trùng hợp ngẫu nhiên đến mức có một người phụ nữ mặc quần áo giống y hệt như vậy trong nơi này?
Nhìn bóng dáng phía dưới thang cuốn đang ngày càng xa dần, Trang Diệp đột nhiên cười nhạo ra tiếng.
Hắn nhất định là điên rồi.
Cho nên mới sinh ra ảo giác, xem một người phụ nữ xa lạ thành cô.
Cho nên mới mất đi lý trí, không màng tất cả mà xông vào khu trung tâm thương mại tìm người.
“Trang Diệp? Trang Diệp, cậu không sao chứ?” Điện thoại còn chưa ngắt, bạn hắn ở bên kia còn cho rằng hắn đã xảy ra chuyện, vội vàng gọi vài tiếng: “Trang Diệp? Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Có phải cậu gặp phiền toái gì không?”
“Không.” Nhìn phương hướng người phụ nữ kia rời đi, Trang Diệp tự giễu mà cười, “Không có việc gì, cảm ơn cậu.”
Mãi cho đến khi tận mắt nhìn thấy Trang Diệp lái chiếc xe vi phạm luật lệ đỗ dưới lề đường đi, Thương Lục đứng ở lầu hai nhìn chăm chú tất cả mới xoay người đi vào thang máy, trực tiếp xuống hầm đỗ xe.
Lúc kéo cửa xe Triệu Ngu ra ngồi vào, hắn cũng trả lại chiếc áo khoác màu đỏ kia cho cô: “Tôi sẽ cho người xóa toàn bộ camera theo dõi.”
Triệu Ngu cười nhạt: “Cảm ơn.”
Để đảm bảo an toàn, tất nhiên là phải xóa sạch sẽ, nhưng cô cũng tin tưởng, Trang Diệp sẽ không đến tra xét lại nữa.
Nếu lúc trước cô không giải thích gì mà chỉ âm thầm ra đi, khẳng định Trang Diệp sẽ dùng hết mọi biện pháp tìm cô bằng được để hỏi cho rõ ràng. Nhưng bốn năm trước bọn họ đã có một màn ầm ĩ như vậy, cũng đã quyết tuyệt đến mức hoàn toàn không có khả năng nối lại tình xưa.
Hôm nay hắn đã mất khống chế một lần, tuyệt đối sẽ không mất khống chế thêm một lần nữa.
Giờ cao điểm đã qua, bởi vì bên ngoài mưa nhỏ nên tình trạng kẹt xe trên đường vẫn còn nghiêm trọng.
Lúc vòng đến đường bên ngoài TTTM, Triệu Ngu còn cố ý nhìn thoáng qua lầu hai, ánh đèn bên trong sáng tỏ, từ trên đường cái có thể nhìn thấy người trong cửa hàng, nhưng khoảng cách xa như vậy, cũng thật sự không thể thấy rõ tướng mạo của khách hàng.
Chẳng qua, dù chỉ là như vậy, Trang Diệp lại vẫn có thể nhận ra cô, giống như vừa rồi cô cũng chỉ cần thoáng nhìn người xông lên thang cuốn đã có thể khẳng định là hắn.
Bọn họ đã từng quá quen thuộc, quen thuộc đến mức có thể liếc mắt từ xa đã nhận ra nhau trong đám người.
Trước kia cô đã phải trốn tránh Trang Diệc Tình, cũng đã chuẩn bị đầy đủ để đảm bảo sẽ không mặt đối mặt với đối phương. Nhưng hiện tại thêm cả Trang Diệp, sẽ làm cô khó lòng phòng bị.
Lần này là nhờ Thương Lục mới có thể tránh khỏi nguy hiểm, vậy nếu còn có lần sau thì sao?
“Đứa bé kia là của hắn?”
Giọng nói bất ngờ cất lên, khiến Triệu Ngu từ trầm tư lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn sang khuôn mặt vô biểu tình của Thương Lục bên ghế lái, thấp giọng đáp: “Ừ.”
“Bốn năm trước, người khiến em bị thương thành như vậy, cũng là hắn?”
Triệu Ngu trầm mặc một lát, nói: “Hắn không biết về chuyện đứa bé.”
Thương Lục kinh ngạc.
“Chắc không giống với chuyện xưa mà anh nghĩ rồi nhỉ?” Triệu Ngu nhẹ giọng cười, “Thật ra cũng không quá khác biệt, dù sao cũng rất cẩu huyết, chẳng qua, không phải hắn không muốn đứa bé kia, mà là nhà hắn không chấp nhận để tôi và đứa bé tồn tại, suy cho cùng, tôi cũng chỉ là một đứa con gái tầm thường, nào có tư cách gả vào hào môn chứ?”
Đầu ngón tay Thương Lục đặt trên đùi khẽ giật, hơi nắm lại thành quyền.
Cũng là vì nguyên nhân này mà từ lúc bọn họ mới quen, hắn đã biết rõ sẽ không có tương lai với cô nên mới vẫn luôn lý trí duy trì khoảng cách.
Nhưng nhìn vẻ mặt tự giễu của cô như bây giờ, hắn bỗng nhiên cảm thấy, thật ra hắn và người đàn ông vừa rời đi là giống nhau, hắn vốn không có tư cách đi chỉ trích người đàn ông kia đã từng tổn thương cô.
Vốn Triệu Ngu tưởng rằng hắn sẽ hỏi người vừa rồi là ai, thậm chí cô cũng đã chuẩn bị tâm lý để trả lời thành thật, nhưng dọc theo đường đi, hắn chỉ đều trầm mặc.
Hắn không nói, cô cũng không nói, thẳng đến khi xe dừng lại trước biệt thự của hắn.
Hắn để cho tài xế lái xe đưa hắn đi thương trường, chỉ là hắn đi bằng xe cô, mà cô, cũng tự giác để hắn đưa về.
Nhìn hắn mở cửa xuống xe, cô đột nhiên hỏi: “Vào có tiện không?”
Thương Lục gật đầu.
Vào biệt thự, cô ngựa quen đường cũ đi vào phòng tắm tắm rửa, bọc khăn tắm đi ra, yên lặng đứng trước mặt hắn.
Thương Lục hiểu ý tứ của cô.
Cô cảm ơn hắn hôm nay đã ra tay giúp đỡ, mà thù lao duy nhất cô có thể trả, đó là thân thể của cô.
Giống như vô số những lần trước, đây là giao dịch giữa bọn họ, giao dịch hoàn thành, bọn họ cũng thanh toán xong như cũ.
Thấy hắn không nhúc nhích, Triệu Ngu liền tự mình cử động, chậm rãi cởi bỏ khăn tắm trần truồng đứng trước mặt hắn.
Ánh mắt Thương Lục không tự chủ được mà rơi xuống trên bụng nhỏ bằng phẳng của cô.
Hắn biết rõ, nơi đó đã từng mang một sinh mệnh bé nhỏ nhưng đã bị tàn nhẫn giết chết, mà cùng bị giết chết, hẳn là còn có một “Đường Hi”.
Cúi người nhặt khăn tắm một lần nữa phủ lên cho cô, hắn chỉ nhẹ nhàng nắm lấy bờ vai cô, chậm rãi kéo người vào trong ngực.