Phần 106
Người nói “Sau này không bao giờ gặp lại” chính là cô, nhưng hôm nay chủ động hẹn gặp hắn, cũng chính là cô.
Nhìn người đàn ông vẻ mặt hờ hững ngồi đối diện, Triệu Ngu không khỏi cười tự giễu, nâng cà phê lên chậm rãi nhấp một ngụm, hỏi: “Bốn năm trước, vì sao anh lại nói dối, không chịu nói sự thật với anh trai của anh và Trang Diệp?”
Lăng Kiến Vi hơi bất ngờ, hiển nhiên là không đoán được khi cô mở miệng lại hỏi vấn đề này.
Triệu Ngu tiếp tục hỏi: “Là vì tôi?”
Thấy cô cười đắc ý, Lăng Kiến Vi hừ lạnh một tiếng: “Đừng quá tự luyến, tôi chỉ không muốn bị người ta biết mình từng ngu ngốc bị cô lừa như vậy.”
“Phải không?” Triệu Ngu ra vẻ giật mình nhìn chằm chằm vào hắn, tươi cười trên mặt càng thêm vẻ nghiền ngẫm, “Tôi còn tưởng rằng anh cố ý giấu diếm thay tôi cơ. Dù sao, nếu để cho anh trai anh biết là tôi lừa anh mình đã chia tay với Trang Diệp, rồi cũng là tôi chủ động dụ dỗ anh lên giường với mình, thì hắn chắc sẽ không dễ dàng buông tha cho tôi như vậy đâu? Có khi toàn bộ Lăng gia các người cũng sẽ không bỏ qua cho tôi.”
Tâm tư bị cô nói thẳng ra, Lăng Kiến Vi không khỏi tức giận: “Cô hẹn tôi ra rốt cuộc là muốn làm gì? Lần trước ở bệnh viện cô cũng đã nói sau này sẽ không bao giờ gặp lại.”
Ngữ khí này, nghe vào còn có chút ủy khuất.
Triệu Ngu giương môi cười, nâng má dựa vào bàn sát lại gần hắn: “Gần đây bạn trai đi công tác nên thấy hơi trống vắng, muốn tìm anh lên giường với tôi nha.”
Lăng Kiến Vi đứng bật dậy từ trên ghế, tức giận trừng cô: “Cô… Cô… Cô không biết xấu hổ!”
Triệu Ngu không giận mà cười, hứng thú ngửa đầu nhìn hắn: “Sao thế? Anh không muốn ngủ với tôi à? Nếu không muốn ngủ với tôi, vậy lần trước tôi dị ứng phải nằm viện, sao anh còn lén chạy tới bệnh viện thăm tôi làm gì? Hoặc là, anh muốn nói với tôi rằng, mình chỉ đơn thuần là thích tôi?”
Lăng Kiến Vi siết chặt nắm tay, lạnh lùng nhìn cô không đáp.
Triệu Ngu vén tóc, chống huyệt Thái Dương nghiêng đầu nhìn hắn: “Nếu anh không muốn ngủ với tôi, sao 4 năm trước tôi chỉ vừa mới chạm vào vài cái mà anh đã cứng rồi? Hơn nữa, còn đè người ta xuống làm nhiều lần như vậy.”
Lăng Kiến Vi vừa giận vừa quẫn, nắm tay đã siết chặt muốn gãy, nhưng vẫn không nói lời nào chỉ nhìn chằm chằm cô như cũ.
“Bảy năm trước, đêm sinh nhật đó tôi và Trang Diệp làm tình trong phòng bên cạnh, anh cũng đã nghe thấy phải không? Hơn nữa, anh còn vừa nghe tiếng chúng tôi làm tình, vừa tự thủ dâm nữa.”
Bí mật không người biết giờ lại bị vạch trần, Lăng Kiến Vi khiếp sợ nhìn cô, trên gương mặt lạnh lùng nhanh chóng hiện lên một tầng đỏ ửng.
Triệu Ngu cười, tiếp tục nói: “Có phải sau đó anh đãthường xuyên nghĩ tới tôi để tự thủ dâm hay không? Ngay cả khi đứng trước mặt tôi gọi tôi một tiếng “chị dâu”, cũng vẫn ảo tưởng được lột sạch quần áo của tôi ra mà cắm vào thật mạnh, có phải không?”
“Tôi không có!” Mặt hắn đã đỏ bừng lên vì xấu hổ và tức giận, thân mình khẽ run, nhưng càng là như vậy, lại càng không che dấu được cảm giác tội lỗi trong lòng hắn.
“Không có thì không có, cần gì phải kích động vậy?” Triệu Ngu đứng dậy, không có hảo ý cười cợt tới gần hắn, “Vậy hiện tại để tôi thử lần nữa xem, chẳng phải sẽ biết ngay sao?”
Thấy cô đã dựa càng ngày càng gần, Lăng Kiến Vi cuống quýt lui ra sau một bước, nhưng cô ngay lập tức sán lại gần hơn, hắn chỉ có thể tiếp tục lùi đến khi lưng đã hoàn toàn tựa vào tường phòng.
Triệu Ngu một tay chặn tường, một tay cách quần áo vuốt ve ngực hắn, môi đỏ khẽ mở: “Cứng rồi?”
Lăng Kiến Vi căng chặt thân thể, không khỏi rùng mình, đôi tay rũ bên thân đã siết chặt thành nắm đấm.
Ngón tay mảnh khảnh ve vãn vòng quanh ngực hắn một hồi lâu, lại chậm rãi hạ xuống, xoa vuốt eo bụng rắn chắc, còn nhẹ nhéo lên như có như không, Triệu Ngu ở bên tai hắn phả ra hơi thở như lan: “Hiện tại, cứng chưa?”
Lăng Kiến Vi chỉ càng thêm run rẩy, ngực kịch liệt phập phồng, hô hấp vừa thô vừa nặng.
Mắt thấy tay cô đã sắp chạm vào nơi mẫn cảm nhất giữa háng, hắn chỉ có thể dùng chút lý trí còn lạ túm chặt cô: “Cô… Rốt cuộc… Cô muốn làm gì?”
Cuối cùng Triệu Ngu cũng nghiêm túc, hỏi: “Trừ anh và anh trai anh ra, có còn người Lăng gia nào biết thân phận hiện tại của tôi không?”
Đôi mắt Lăng Kiến Vi cũng lập tức trở nên lạnh lùng, châm chọc nói: “Sao thế? Sợ chúng tôi vạch trần gương mặt thật của cô à?”
“Tuy tôi khen anh trai anh là chính nhân quân tử, nhưng tôi không dám thật sự tin, hắn sẽ vì một người xa lạ như tôi, không, phải nói là vì kẻ thù của Lăng gia các người mà sẽ tìm mọi cách giúp tôi che giấu bí mật.”
Nói đến đây, cô bỗng nhiên cong môi cười, tay đột nhiên dùng sức ghì xuống, tóm lấy thứ đang cương cứng giữa háng hắn, “Cho nên, tôi chỉ có thể gửi hy vọng lên anh.”
“A…” Bị đột kích bất ngờ làm Lăng Kiến Vi đau đến hít vào một ngụm khí lạnh, cơ thể đã cứng ngắc tới cực điểm, chỉ có vật bị cô nắm trong tay kia là không có tiền đồ mà phấn chấn trướng căng lên nữa, “Cô… Thả ra…”
“Tôi làm như vậy khiến anh thấy khó chịu sao?” Triệu Ngu ra vẻ vô tội nhìn hắn, “Dễ cứng như vậy, chắc không phải là do mấy năm nay chưa chạm vào phụ nữ khác đấy chứ? Chẳng lẽ, tôi vẫn là người phụ nữ duy nhất trong đời anh sao?”
“Cô đừng tưởng bở… Ưm…” Vật kia bị cô cách lớp quần vuốt, bụng dưới Lăng Kiến Vi đã đột nhiên căng cứng, nhanh chóng mất đi năng lực chống cự, “Không… Không ai biết, anh trai tôi không nói cho bất kỳ ai cả, tôi cũng không nói.”
“Anh ta mà tốt bụng vậy sao?” Triệu Ngu tiếp tục xoa nắn thưởng thức vật thô dài của hắn, “Coi như trước đây không nói, vậy sau này thì sao? Hiện tại Lăng gia các người cần phải liên hôn với Trang gia, tôi là kẻ thù của hai nhà các người đó.”
“Anh ta sẽ không…” Hắn không ngừng thở gấp, rồi lại không nhịn được mà cong người lại áp sát vào cô, “Tôi đã cầu xin anh ta, anh ta sẽ không nói chuyện của cô… ra ngoài…”
Triệu Ngu ngừng động tác trong tay, thu lại nụ cười nghiêm túc nhìn hắn: “Vì tôi?”
Lăng Kiến Vi nghiêng đầu né tránh ánh mắt của cô, nhưng vẫn khẽ gật đầu: “Tôi biết, cô không muốn người khác biết được quá khứ của cô.”
Ngơ ngác nhìn hắn mất mấy giây, Triệu Ngu lại cười nhạo thành tiếng, thả vật đang nắm giữa háng hắn ra.
Vừa bị cô khiêu khích đến dục hỏa đốt người, giờ lại cứ như vậy bị buông bỏ, Lăng Kiến Vi khó nhịn thở hổn hển, thấy cô xoay người định rời đi, lại không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc cô muốn gì?”
Triệu Ngu quay đầu lại, bình tĩnh nhìn hắn.
Hắn cắn chặt răng, thấp giọng nói: “Tiết Trạm có thể cho cô thứ gì, tôi cũng có thể cho cô thứ đó, tại sao cô còn…”
Triệu Ngu nhướng mày: “Anh biết chuyện giữa tôi và Tiết Trạm?”
Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì cũng chả có gì lạ, chỉ cần hắn để ý Weibo của Tần Ý, mà Tần Ý có đam mê bất diệt đối với đống drama ở công ty, ở trên Weibo còn viết vài câu chuyện cười cẩu huyết về Triệu Ngu và hai chú cháu Tiết gia, còn tự cho là không ai biết đó là chuyện việc thật người thật.
“Vì sao 4 năm trước lại vứt bỏ anh? Vì sao bây giờ lại không chịu đi tìm anh?” Triệu Ngu bĩu môi, “Không phải anh đã biết rồi sao? Tôi muốn, là cùng với đủ loại đàn ông chơi trò kích thích, tôi không có hứng thú với việc thắt cổ trên chỉ một thân cây.”
“Vậy cô còn cùng Trang Diệp…”
“Hơn nữa, anh có chắc thứ Tiết Trạm có thể cho tôi thì anh cũng có thể cho tôi không? Nói không chừng sau này Tiết Trạm sẽ cho tôi làm phu nhân Chủ tịch đấy, anh có thể sao?”
Một câu cuối này, tức khắc khiến Lăng Kiến Vi mặt xám như tro tàn.