Phần 105
Kéo cửa chung cư ra, nhìn Trang Diệp nghiêng ngả dựa người vào cửa, còn ngửi được mùi rượu gay mũi trên người hắn, Kỷ Tùy không khỏi nhăn mày: “Sao lại uống nhiều vậy?”
Trang Diệp đã say đến hoàn toàn không đứng vững nổi, mới ngồi dậy đi được hai bước đã lại nghiêng ngả lảo đảo ngã sang bên cạnh, may mà Kỷ Tùy kịp thời đỡ được hắn.
Bất đắc dĩ đỡ hắn chầm chậm đi vào phòng khách, Kỷ Tùy lại hỏi: “Sao lại đến chỗ anh thế này?”
Trang Diệp không trả lời vấn đề của hắn, ngửi ngửi trên người hắn một cái lại lập tức cau mày tránh đầu ra thật xa, vẻ mặt ghét bỏ: “Mùi gì vậy? Khó ngửi muốn chết.”
Mới vừa tiến hành một màn tình ái kịch liệt, trên người hắn không tránh được vẫn còn tàn lưu mùi dịch thể nam nữ, Kỷ Tùy không khỏi mất tự nhiên, dìu hắn ngồi vào sofa đã xoay người đi rót nước cho hắn.
Trang Diệp mệt mỏi dựa vào trên sofa, hai mắt vô thần nhìn hắn: “Không tới chỗ của anh thì còn có thể tới chỗ nào được? Điện thoại cho anh anh không tiếp, em bèn tự đi tới.”
Nói đến đây hắn lại hướng về phía Kỷ Tùy khanh khách cười vài tiếng, rất giống như đắc ý “Anh xem, em trai còn rất thông minh”.
Kỷ Tùy đưa nước ấm cho hắn, chột dạ ho khan: “Nãy tôi đang tắm.”
Vốn đã chuẩn bị gọi điện trả lời, kết quả lại không cẩn thận bị Triệu Ngu gợi lên dục hỏa đốt người, hắn chỉ mải làm chuyện kích thích, còn cậu em trai này thì đã bị vứt ra sau đầu quên hết sạch.
Giờ thì hay rồi, hắn trực tiếp tìm tới chung cư mình, còn say thành thế này, Kỷ Tùy cũng không thể đuổi đi, chỉ có thể bảo Triệu Ngu lặng lẽ tránh ở trong phòng, không ngờ tự dưng lại càng giống yêu đương vụng trộm.
Uống một hớp, Trang Diệp đấm đấm lên đầu vẫn luôn phát đau, thở dài: “Anh, em sắp kết hôn.”
“Anh biết. Nếu không muốn thì cứ nói thẳng với chị em, cô ấy hẳn sẽ không ép buộc.”
Trang Diệp cười nhạo: “Có gì khác nhau đâu? Không phải với người này thì chính là với người khác, sớm hay muộn đều phải kết hôn, cưới ai mà không phải là cưới chứ?”
Vừa nói xong hắn lại đột nhiên cười ha hả: “Cưới được người này, Lăng Kiến Vi còn phải gọi em một tiếng anh rể, hắn đã ngủ với bạn gái em, em đi ngủ ngay với chị… hắn… Ha ha ha ha…”
Kỷ Tùy bất đắc dĩ lắc đầu, chuẩn bị dìu hắn vào phòng nghỉ cho khách, hắn lại đột nhiên ôm chặt eo Kỷ Tùy: “Anh, tại sao vậy? Tại sao bọn họ lại đối xử với em như vậy? Một người là cô gái mà em yêu nhất, một người là người anh em mà em tín nhiệm nhất, tại sao họ làm thế? Tại sao lại muốn đâm thẳng một dao vào lòng em? Thật sự đau lắm, anh, đau lắm…”
Quả nhiên là người say, một giây trước còn cười ha ha, giây tiếp theo đã như đứa con nít ôm hắn khóc rống.
Kỷ Tùy không đành lòng, nhưng cũng chẳng thể làm gì, chỉ có thể đưa tay vỗ vỗ trên vai hắn: “Chuyện quá khứ cứ để nó qua đi.”
“Nhưng mà em không vượt qua được! Anh có biết tối nào em cũng sẽ mơ thấy cô ấy hay không? Em rất nhớ cô ấy, không thể quên được, nhưng em cũng rất hận cô ấy, sao cô ấy có thể nhẫn tâm đến vậy? Sao có thể đối xử với em như vậy chứ?”
Trong phòng, Triệu Ngu dựa sau cửa không tự chủ được mà nắm chặt vạt áo.
Một Trang Diệp không màng hình tượng gào khóc như vậy, thật sự trước đây cô cũng chưa từng được thấy.
Ở trong trí nhớ của cô, bất kể có gặp phải chuyện gì, hắn vĩnh viễn đều là có dáng vẻ tự tin đến kiêu ngạo, cho dù đã say bét nhè, cũng chưa bao giờ lộ ra một mặt yếu ớt với người khác.
“Tại sao? Tại sao? Hi Hi… Tại sao?”
Trang Diệp còn đang không ngừng nghẹn ngào trong phòng khách, hết lần này đến lần khác chỉ lặp lại vấn đề này.
Triệu Ngu bên trong cửa, cũng rất muốn hỏi một câu như vậy trong lòng, rốt cuộc là “Tại sao?”
Cô chẳng qua chỉ cùng người mình yêu thương tiến tới yêu đương bình dị, tại sao lại hại cô phải cửa nát nhà tan, hại cô rơi vào địa ngục chết lặng lạnh lẽo?
Lúc Kỷ Tùy trở lại trong phòng cũng đã là gần nửa tiếng sau, Trang Diệp đã khóc đã quấy, cuối cùng cũng yên tĩnh lại, ngủ thiếp đi trên sofa.
Thấy Triệu Ngu không còn cơn buồn ngủ, Kỷ Tùy xin lỗi hôn lên trán cô: “Sáng mai chờ cậu ấy tỉnh rượu, anh sẽ bảo cậu ấy rời đi.”
Triệu Ngu mỉm cười lắc đầu: “Em không sao đâu, thật ra là do em đòi hỏi quá nhiều mới làm anh khó xử, nhưng mà em thật sự… còn chưa chuẩn bị tốt…”
“Anh biết.” Kỷ Tùy ôm cô thật chặt: “Yên tâm, anh hiểu, em mau đi ngủ đi, đừng nghĩ quá nhiều.”
Triệu Ngu vẫn không ngủ được, lúc nửa đêm, ngược lại đột nhiên muốn đi toilet.
Cô biết Trang Diệp đã ngủ trên sofa, nhưng nhu cầu sinh lý đã không chờ được nữa, chỉ có thể thật cẩn thận rời khỏi giường, ngay cả đèn hành lang cũng không dám bật.
Phòng khách đã kéo rèm cửa sổ, đưa tay cũng không thể thấy rõ 5 ngón, cô vừa đi ra đã cẩn thận dùng điện thoại chiếu về hướng sofa, quả thật có thể nhìn thấy một hình dáng an tĩnh.
Tiếng hít thở mơ hồ truyền đến, cảm thụ được sự tồn tại của hắn từ xa, Triệu Ngu đã không nhịn được bước về phía trước một bước, rồi lại bước thêm một bước nhỏ nữa.
Dù không nhìn thấy mặt hắn, nhưng cô vẫn nhớ rõ bộ dáng lúc hắn ngủ say.
Đã từ rất lâu trước kia, khi cô còn ôm tâm tư đơn thuần của thiếu nữ, chuyện thích làm nhất mỗi ngày tỉnh lại, chính là dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng miêu tả đường nét trên gương mặt anh tuấn của hắn.
Mà mỗi lần tỉnh lại đụng phải ánh mắt si mê của cô, hắn đều hỏi một câu cực kỳ tự luyến “Có phải chồng em hôm nay còn đẹp trai hơn hôm qua không nào”, sau đó hai người lại không ngừng nghỉ ve vãn đánh yêu, cũng đều không ngoại lệ, mỗi lần đều kết thúc bằng trận ân ái nồng nhiệt.
“Hi Hi…” tiếng nói mớ rõ ràng từ trong bóng đêm truyền đến, cũng đột nhiên làm Triệu Ngu phục hồi lại tinh thần, nháy mắt đã dừng bước.
“Hi Hi… Hi Hi…”
Trang Diệp tiếp tục vô thức gọi mớ, tay Triệu Ngu đã siết chặt, quyết đoán xoay người, cũng không quay đầu lại bước vào toilet.
Bốn năm trước đã chưa từng mềm lòng, hiện tại, cần gì phải tự tăng thêm phiền não vô vị cho bản thân?
Ngày hôm sau khi Triệu Ngu tỉnh lại, Trang Diệp đã rời đi.
Đồ của cô cơ bản đều ở trong phòng ngủ Kỷ Tùy, đồ dùng vệ sinh thì ngày hôm qua trước khi Kỷ Tùy mở cửa cho Trang Diệp đã cất đi, nên Trang Diệp vẫn chưa phát hiện bất cứ điều gì khác thường trong nhà.
Nhìn trong thùng rác thấy đồ dùng vệ sinh một lần Trang Diệp đã dùng, Triệu Ngu làm bộ không để ý hỏi: “Em nhớ từng nghe anh nhắc là em trai anh ở nước ngoài học MBA, vậy hiện tại là hắn tạm nghỉ học trở về kết hôn sao?”
Kỷ Tùy cười xoa xoa đầu tóc lộn xộn của cô: “Chẳng qua chỉ là định sẽ kết hôn, cũng không phải lập tức đã kết hôn mà.”
Triệu Ngu nhẹ nhàng thở ra: “Vậy chỉ là tạm thời về sao? Hay là giống chị anh, chỉ đính hôn trước thôi?”
“Bọn họ không đính hôn, sẽ trực tiếp làm hôn lễ, nhưng còn chưa định ngày, hẳn là sẽ không sớm lắm đâu. Nhưng mà Trang Diệp đã xin tạm nghỉ học, hiện tại trong nhà đang cần hắn, tạm thời hắn cũng sẽ không quay về Pháp.”
Đáy lòng Triệu Ngu lại bỗng chìm xuống.
Trang Diệp về nước sớm lại còn tạm thời ở lại trong nước, cái này hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của cô. Trước đó chỉ cần tránh một Trang Diệc Tình là đủ, hiện tại còn thêm cả Trang Diệp, nguy cơ cô bại lộ sẽ càng sao hơn.
Huống chi Trang gia đã liên hôn với Lăng gia, loại quan hệ như “cả đời không qua lại với nhau” sẽ không bao giờ xảy ra nữa, thời điểm người hai nhà ngồi cùng nhau, liệu có thể nhắc tới kẻ đầu sỏ gây tội là cô hay không?
Lăng Kiến Vi và Lăng Kiến Uyên cũng đều biết thân phận hiện tại của cô, nói không chừng những người Lăng gia khác cũng biết, một khi có người nhắc tới với Trang gia, toàn bộ những gì cô làm đều sẽ thất bại trong gang tấc.
Kỷ Tùy không phát hiện ra cô vừa đánh răng vừa thất thần, chỉ tò mò hỏi: “Em thấy hứng thú với chuyện em trai anh kết hôn sao?”
Triệu Ngu phun bọt kem, giả vờ tức giận nhìn hắn: “Tất nhiên là cảm thấy hứng thú rồi, nói không chừng về sau anh cũng muốn liên hôn cùng người khác như em trai mình, em cần phải tìm hiểu tình huống trước, nếu là thực sự có ngày đó, em sẽ…”
“Sẽ thế nào? Sẽ đi cướp rể, hay là đá anh rồi bỏ đi?” Kỷ Tùy vòng lấy cô từ sau lưng, nhẹ nhàng hôn lên da thịt sau tai cô, “Anh đảm bảo, sẽ không có ngày đó.”
Thân mật quấn quýt với hắn hơn nửa ngày, chờ hắn rửa mặt xong vào phòng bếp làm cơm sáng, Triệu Ngu mới lấy điện thoại ra, tìm được Weibo của Lăng Kiến Vi, gửi tin nhắn qua: [Tôi là Triệu Ngu, tôi muốn gặp anh.]