Phần 100
Vừa qua Thanh Minh, khắp nghĩa trang đều là trái cây hoa quả tươi mới, đương nhiên, rác rưởi cũng xuất hiện khắp nơi. Những nghĩa trang trong các thành thị nhỏ này, phần lớn quản lý cũng chỉ hời hợt, điều kiện kém dơ dáy bẩn thỉu là chuyện bìnht thường.
Đặt hai bó hoa trong tay xuống trước mộ, Triệu Ngu lại khom lưng nhặt túi nilon vừa mới bị gió thổi đến chân mình, chậm rãi xử lý rác trước mộ.
Tiết Trạm cũng đang cầm hai bó hoa, đây là hắn tự chuẩn bị, sau khi đặt bó hoa xuống, hắn lại cẩn thận nhìn những dòng chữ nhỏ trên bia mộ.
Hai người đều qua đời vào ngày 23 tháng 3 bốn năm trước, trên bia mộ Triệu Mỹ Nhân, viết rõ ràng tên con gái bà là Đường Hi, mà trên bia mộ của Ngu Cẩn không chỉ có tên cha mẹ, còn có cả tên vị hôn phu Tống Huyền.
Tên, thời gian, tuổi tác, quan hệ… Những bằng chứng này đều không phải là thứ có thể làm giả được, tất cả đều cho Tiết Trạm biết một điều: Triệu Ngu và Tống Huyền không phải đang đóng kịch.
Vứt rác xong trở lại trước mộ, sau một hồi lâu ngơ ngác, Triệu Ngu đột nhiên mở miệng: “Thật ra, hồi Tết tôi đã tới thăm bọn họ, là đi cùng cha mẹ nuôi, cũng chính là… Cha mẹ của Tiểu Ngu.”
Tiết Trạm đứng sóng vai bên cô, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn, yên lặng nghe cô nói.
“Có điều Tống Huyền cũng nói đúng, tôi chột dạ nên vẫn luôn không dám tới gặp họ, lần trước là lần đầu tiên tới sau khi họ qua đời, cũng có cả cha mẹ nuôi ở đây, nhưng một câu xin lỗi tôi cũng không dám nói, tôi không dám… Để bất cứ ai biết… Tôi mới là hung thủ.”
Nhìn sắc mặt cô đã trắng bệch, Tiết Trạm chậm rãi vươn tay nắm lấy tay cô: “Cô không cố ý.”
“Có gì khác nhau sao? Họ đều đi cả rồi, đều do tôi hại chết. Tống Huyền nói đâu có sai, tại sao cả ba người chúng tôi cùng nhau ngã xuống lại chỉ có mình tôi sống sót? Tôi vốn nên đi theo họ…”
“Triệu Ngu.” Nắm thật chặt bàn tay lạnh lẽo của cô, Tiết Trạm muốn mở miệng an ủi, rồi lại không biết phải nói gì, chỉ có thể yên tĩnh đứng bên cạnh cô.
Bầu trời vẫn âm u không thấy ánh mặt trời, thậm chí vài giọt mưa nhỏ đã bắt đầu rơi lất phất.
Triệu Ngu lại chỉ mặc phong phanh, Tiết Trạm buông lỏng tay, định cởi áo khoác phủ thêm cho cô, lúc vô tình quay đầu lại mới phát hiện, Tống Huyền không biết đã đúng đằng sau họ từ lúc nào.
Tiết Trạm dừng một chút, nói: “Hắn cũng tới rồi.”
Triệu Ngu bỗng quay đầu, xác định đó là Tống Huyền, cô vẫn không khỏi hơi kinh ngạc.
Việc này không đúng như kịch bản mà họ đã thương lượng.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại thì cũng thấy không việc gì phải giật mình, dù sao lúc trước họ chỉ luôn liên lạc trên Wechat hoặc qua điện thoại, hẳn là hắn đã sớm không đợi được muốn gặp mặt nói chuyện với cô rồi.
“Tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy.” Lời là nói với Tiết Trạm, nhưng ánh mắt Tống Huyền lại vẫn luôn nhìn Triệu Ngu.
Tiết Trạm nhìn về phía Triệu Ngu, thấy cô gật đầu, hắn mới xoay người nhanh chóng rời đi.
Tống Huyền đi về phía bia mộ, trong tay cầm hoa tươi cùng kẹo mà Ngu Cẩn thích nhất nghiêm túc bày biện, lại cúi mình vái chào mộ mẹ của Triệu Ngu, cung kính gọi một tiếng “Mẹ nuôi”.
Hắn coi người thân của Ngu Cẩn cũng như người thân của mình, bao gồm cả người mẹ nuôi trước mặt mà hắn chưa bao giờ được gặp.
Mấy năm nay, mỗi dịp Tết Âm Lịch và Thanh Minh, hắn cũng đều sẽ tảo mộ cho mẹ của Triệu Ngu, thậm chí còn làm tốt hơn cả đứa con gái ruột là Triệu Ngu này.
Triệu Ngu cười tự giễu, hỏi: “Bây giờ, nhất định anh rất hận tôi phải không?”
Tống Huyền không đáp, mà xoay người lại xác nhận là Tiết Trạm đã đi về phía bãi đỗ xe của nghĩa trang, lúc này mới hỏi tiếp: “Hắn tin sao?”
“Trừ chuyện Trang Diệp không thể nói ra, thì những thứ khác đều là sự thật, hắn sao còn không tin nữa?”
Lòng nghi ngờ của Tiết Trạm quá mạnh, cho dù có diễn thật đến đâu hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng, nếu muốn phòng trừ mọi sơ hở, biện pháp duy nhất chính là phơi bày trần trụi nỗi đau sót của cô trước mắt hắn.
Đây cũng là kế sách mà cô trằn trọc vắt hết óc mới nghĩ ra được. Sau khi biết Tiết Trạm đã nghi ngờ mình.
Cô tin rằng sớm hay muộn Tiết Trạm cũng sẽ đào ra chuyện trước kia tên cô là Đường Hi, thay vì bị hắn vạch trần, không bằng tiên hạ thủ vi cường, để dưới sự cố ý dẫn dắt của Tống Huyền, hắn sẽ vứt bỏ được ý nghĩ cô là người phụ nữ tâm cơ khó lường vì tiền mà vứt bỏ bạn trai.
Cô muốn để Tiết Trạm sinh ra ác cảm với cô trước, rồi lại gây ra thương tổn cho cô, như vậy đến khi hắn phát hiện ra cái “Chân tướng” này, mới có thể áy náy, mới có thể càng thêm đồng cảm và thương tiếc.
Tiết Trạm không giống với Thương Lục, Thương Lục biết quá khứ bi thảm của cô là vì một người đàn ông, nếu hắn muốn điều tra Đường Hi, nhất định sẽ xuống tay từ cuộc tình trước đó của cô.
Mà thứ Tiết Trạm để ý lại chính là không biết cô có nỗi khổ gì hay không. Chỉ cần bày những sự thật kia ra trước mắt hắn, để hắn tin tưởng cô không nói dối, thì chưa chắc hắn đã coi chuyện tình của Đường Hi là trọng điểm để tìm tòi nghiên cứu.
Mấy năm cô và Trang Diệp ở bên nhau, hai người vẫn luôn rất khiêm tốn, hẳn là cũng không lưu lại quá nhiều manh mối, chỉ cần Tiết Trạm không biết quan hệ của cô với Trang Diệp, thì sẽ không thể liên tưởng được đến mục đích tiếp cận hắn của cô.
Tìm đường sống trong chỗ chết vốn là chiêu cờ nguy hiểm nhất, nhưng nhìn tình huống hiện tại trước mắt, có vẻ như cô đã đánh cuộc thành công, đạt được thắng lợi bước đầu.
Chỉ là, làm vậy cái giá phải trả cũng quá lớn, không thể không tìm Tống Huyền đến hỗ trợ, cô cũng nhất định phải nói thẳng ra về chuyện năm đó.
Đó là chân tướng mọi chuyện mà cô chưa bao giờ dám nói ra với ai, không chỉ làm cho Tống Huyền vất vả lắm mới thoát ra được, giờ lại một lần nữa rơi vào vòng xoáy hối hận căm thù, mà còn đâm cho chính cô một dao làm máu tươi lại chảy ra be bét.
Ngay lúc cô cho rằng Tống Huyền sẽ không muốn trả lời câu hỏi kia, hắn lại nói một câu: “Tôi không hận cô.”
Dừng một chút, hắn lại bổ sung: “Bởi vì, Tiểu Cẩn sẽ không hy vọng tôi hận cô.”
Triệu Ngu dương khóe miệng cười nhẹ, ánh mắt rơi xuống hai chữ lớn trên bia mộ.
Sau một hồi trầm mặc thật lâu, Tống Huyền lại nói: “Yên tâm, tôi sẽ không nói cho cha mẹ Tiểu Cẩn, để bọn họ không phải chịu loại giày vò này. Hôm nay tôi tới vì muốn nói với cô, tôi sẽ không xúc động đi tìm Trang Diệc Tình, cũng sẽ không làm hỏng việc của cô, nhưng chuyện báo thù này, nhất định phải tính cả lên người tôi.”
Hắn xoay người nhìn thẳng vào cô: “Đường Hi, tôi có hận cô hay không không quan trọng, quan trọng là Tiểu Cẩn sẽ không trách cô, cô ấy coi cô còn quan trọng hơn cả sinh mệnh của mình, cô ấy sẽ hy vọng cô sống thật tốt. Tôi đã không thể thuyết phục cô buông bỏ thù hận, bởi vì sau khi biết chân tướng, tôi cũng hận, rất hận. Nhưng tôi hy vọng, báo thù sẽ không phải là động lực sống duy nhất của cô.”
Sắc trời ngày càng thêm âm u, mưa rơi cũng càng lớn, nhìn thân ảnh Tống Huyền rời đi, Triệu Ngu mới chợt co quắp ngồi liệt trên mặt đất, lớn tiếng khóc rống.
Tại sao lại không hận cô? Cô thà rằng hắn hận cô, thà rằng Tiểu Cẩn và mẹ cũng hận cô.
Nhưng cô biết, sẽ không. Hai người đã hóa thành tro cốt nằm dưới phần mộ kia đều coi cô quan trọng hơn cả sinh mệnh của họ, cho dù là bởi vì cô mà mất mạng, họ cũng sẽ không oán trách cô.
Chỉ có cô oán hận chính bản thân mình, chỉ có cô vừa hối hận vừa đau đớn, nỗi đau ngày càng mãnh liệt, đã ngấm sâu tận xương tủy.
Cùng với làn mưa phùn rơi trên người, một chiếc áo khoác rộng lớn phủ lên người cô.
Triệu Ngu ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt.
Lại giống như một đêm từ mấy tháng trước, hắn khom lưng bế cô lên, chậm rãi đi trong làn mưa.
“Tiết Trạm…” Hai mắt mông lung đẫm lệ, cô bỗng nhiên nhỏ giọng kêu tên hắn, tay vòng lấy vùi đầu trên cần cổ hắn, yên lặng dựa vào.
Tiết Trạm không lên tiếng, chỉ ôm cô càng thêm chặt chẽ.