Phần 6: Chờ tôi tắm xong
Khi Tô Tình chuẩn bị về phòng, một nam sinh chưa tới hai mươi tuổi đi tới.
Anh ta mặc trang phục của người phục vụ trại nuôi ngựa, áo sơ mi màu đỏ, váy ngựa màu đen đỏ, bên dưới là quần dài màu đen, lễ phép giới thiệu bản thân với Tô Tình, nói rằng chính mình sẽ đỡ cô trở về.
Tô Tình lười nhác, dựa vào ghế: “Tôi không muốn, kêu Lý Quân tới ôm tôi.”
“Anh ấy có việc.” Nam sinh xấu hổ mà gãi gãi cái cổ: “Tôi… tôi đỡ chị đi lên.”
“Vậy thì đợi anh ấy xong việc.” Tô Tình nhìn nam sinh cười: “Có máy tính bảng không? Tôi muốn xem phim, nhân tiện lấy cho tôi cái chăn.”
Nam sinh không có biện pháp, lúc sau bình tĩnh cầm chăn đưa cho Tô Tình, lại chạy đến chuồng ngựa, hét lên với Lý Quân, người lúc này đang tắm cho ngựa: “Anh hai, chị ấy không cho em đỡ, một hai phải chờ anh tới… Ôm chị ấy đi lên.”
Trong chuồng ngựa có bốn năm người đang tự chăm sóc con ngựa của mình, tiện thể bồi đắp thêm tình cảm, nghe được lời này tất cả đều nở nụ cười:
“Ồ, người phụ nữ kia không lẽ coi trọng anh hai của cậu!”
“Hahaha! Lý Quân ngươi phát tài rồi, người phụ nữa kia hẳn có rất nhiều tiền, được kim chủ giàu có bao dưỡng khẳng định tích cóp không ít tiền, chắc chuẩn bị tìm người mà kết hôn!”
“Nếu tôi là anh, đêm nay liền ở cùng cô ta!”
“Ha ha ha ha ha!”
Người nam sinh hối hận vì bản thân kêu lớn tiếng như vậy, trại nuôi ngựa ai cũng biết Tô Tình là đi theo ai tới, cô nàng cùng lắm cũng chỉ là tiểu tam làm ấm giường, so với kỹ nữ thì cao cấp hơn chút.
Hắn lo lắng Lý Quân tức giận, chạy nhanh vài bước đến xem sắc mặt anh.
Lý Quân đang chải lông ngựa, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, một lát sau cúi xuống rửa sạch tay trong thùng, cầm khăn lông lau khô, không nói một lời mà đi ra.
“Anh hai…” Vệ Tiểu Kiệt nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Bọn họ nói giỡn, anh đừng tức giận.”
Mắt đen của Lý Quân tối sầm, giọng nói không phân biệt được tức giận hay vui vẻ: “Em làm việc của mình đi.”
“Được.”
Tô Tình đang xem phim điện ảnh, tốc độ có chút chậm, cô xem chán muốn chết.
Cô kéo chăn trùm kín người, chỉ lộ khuôn mặt ra ngoài, nằm tựa lưng vào ghế, ánh mắt nhàn nhạt nhìn máy tính bảng, hư vô mà dừng ở trên sàn nhà.
Mãi đến khi một đôi ủng nước màu đen xuất hiện trước mặt, cô mới ngẩng mặt lên mỉm cười cười: “Nhanh như vậy? Tôi còn nghĩ phải đợi hai tiếng nữa.”
Chuồng ngựa vô cùng lớn, có khoảng một trăm con ngựa, vì luôn ra vào chuồng ngựa mà mùi hương trên người Lý Quân thối hoắc, còn mang theo mùi cỏ khô nồng đậm.
Anh dường như muốn dùng mùi trên người mà tránh xa Tô Tình.
Nhưng cô lại cười tủm tỉm mà đưa hai tay về phía anh.
Đôi mắt Lý Quân nhìn thẳng cô, sau một lúc lâu, cúi người đem cô ôm lên.
Không ít đàn ông ở dưới lầu ăn uống nói chuyện phiếm, thấy Lý Quân ôm Tô Tình ngồi thang máy đi lên, không ít người đều lộ ra biểu tình ngạc nhiên.
Lý Quân làm như không thấy, lập tức đem Tô Tình ôm lên phòng.
“Tôi muốn tắm rửa.” Trong nháy mắt khi bị Lý Quân đặt ở trên giường, Tô Tình dùng sức ôm anh, ngón tay vòng ra sau cổ anh: “Ôm tôi đi vệ sinh.”
Lý Quân trừng mắt nhìn cô, không nói chuyện, cúi người đem cô lại lần nữa bế lên, đá văng cửa nhà vệ sinh ra, đem người buông xuống, xoay người liền rời đi.
“Này!” Tô Tình kêu lên.
Khi Lý Quân quay người lại thì thấy cô đang cởi nút áo, cởi từ dưới lên, lộ ra cặp đùi trắng nõn, cô không mặc quần bảo hộ, lộ ra quần lót ren màu đen, đối lập hoàn toàn với làn da trắng đến phát sáng của cô.
Cô cởi đến nút trên cùng, cằm hơi hơi ngửa ra sau, ngón tay xanh nhạt thon dài khẽ vuốt chiếc cổ mảnh mai, chiếc sườn xám mở ra từng chút một.
Giọng cô mang theo ý cười dừng trong không trung.
“Ở đây chờ tôi tắm xong.”
“Nếu không, tôi té ngã, anh còn phải tiến vào.”