Phần 12: Khá tốt
Hôm nay trời vẫn nắng, cô hút điếu thuốc dưới ô che nắng, tìm quanh trại nuôi ngựa, không nhìn thấy Lý Quân.
“Anh hai đến nhà của Vân Tú rồi.” Vệ Tiểu Kiệt bưng đồ uống đến, động tác nhẹ nhàng đặt lên bàn.
Tô Tình giương mắt, nhớ tới dáng vẻ chật vật tối qua của người đàn ông, cô kéo môi: “Như vậy a.”
Là đi phát tiết?
Không có khả năng.
Vị hôn thê nhỏ của anh vẫn còn là xử nữ.
Cô rất chắc chắn.
“Khi nào trở về?” Tô Tình uống một ngụm đồ uống, tư thái ưu nhã mà đặt tay ở trên bàn.
Vệ Tiểu Kiệt nói dối: “Không biết.”
Lý Quân thứ bảy sẽ đi thăm bà nội Vân Tú, trước buổi tối sẽ trở về, mỗi tuần đều như vậy.
“Ồ.” Tô Tình không để bụng mà dời đi ánh mắt, một lần nữa nhìn về phía trại nuôi ngựa, thời tiết cũng không nắng lắm, có không ít người cưỡi ngựa.
Cô nhìn một lúc, đứng lên.
“Chị… Vẫn là đừng cưỡi ngựa đi.” Vệ Tiểu Kiệt không yên tâm mà đi theo cô.
“Ai nói tôi muốn cưỡi ngựa?” Tô Tình buồn cười mà nhìn hắn: “Tôi đi xung quanh một vòng.”
Con ngựa của Lý Quân vẫn ở trong chuồng ngựa, toàn thân đều màu đen, lông tóc đen đến tỏa sáng, Tô Tình cầm cà rốt đi qua, cho ngựa ăn một lúc, sờ sờ mặt ngựa.
Cô thích cảm giác cưỡi ngựa, vô tư vô lo, tự do tự tại, như là tách ra khỏi cái thế giới ồn ào náo động, bước vào một địa phương khác.
Nơi đó chỉ có gió ấm, tự do vui sướng.
Cô dắt con ngựa Lý Quân ra ngoài, Vệ Tiểu Kiệt hoảng sợ: “Anh hai không thích người khác chạm vào con ngựa của anh ấy, chị đưa nó quay lại đi.”
“Phải không?” Tô Tình không chút nào để ý: “Tôi mang nó đi ra ngoài hít thở không khí.”
Cô thật sự là đi hít thở không khí, dây cương ném ở trên lưng ngựa, để con ngựa tùy tiện chạy, mà cô ở phía sau chậm rì rì mà lắc lư, miệng lúc mở lúc đóng, như là ở cùng con ngựa nói chuyện.
Vệ Tiểu Kiệt nôn nóng mà không biết làm thế nào cho phải.
Cũng may không quá nửa giờ, Tô Tình đem ngựa trở về, vừa tới chuồng ngựa, gặp Vân Tú.
Mỗi tuần Vân Tú đều trộm đến dọn phòng cho Lý Quân lúc Lý Quân đi thăm bà của cô, thuận tiện nhìn xem con ngựa của Lý Quân.
Bởi vì Tô Tình là hội viên cấp bậc ở đây, Vân Tú không dám nói gì, chỉ nhìn Tô Tình cười cười, sau đó lấy ra quả táo đã chuẩn bị đưa tới trước miệng con ngựa.
“Hắc Phong ngoan.” Cô vừa cho nó ăn vừa khen.
Tô Tình ở bên cạnh nhìn, khẽ hỏi “Anh hai không phải đi xem bà nội sao, sao em lại ở đây?”
“Em ở đây… Giúp anh hai quét dọn phòng một chút.” Lỗ tai Vân Tú có chút đỏ lên: “Anh ấy quá vất vả, em muốn giúp anh ấy làm việc gì đó.”
Tô Tình nhướng mày: “Anh ấy ở phòng nào?”
Vân Tú ậm ừ một lát, mang cô đi xem.
Bên cạnh chuồng ngựa có một tòa ký túc xá, Lý Quân có một phòng đơn, bên trong đồ vật rất ít, giống như phòng đơn trong khách sạn, gọn gàng ngăn nắp.
“Là anh hai tự mình dọn dẹp.” Vân Tú có chút ngượng ngùng, “Em chỉ tới đây lau cái bàn, sàn nhà thôi.”
“Khi nào kết hôn?” Tô Tình nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô, đáy lòng bỗng nhiên nảy sinh cảm giác tội lỗi.
“Còn không có… Nhanh như vậy.” Vân Tú khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, “Bà nội trước đây bị bệnh, tốn rất nhiều tiền của anh hai, anh hai nói… Chờ anh ấy kiếm đủ tiền, chúng em lại… Lại kết hôn.”
Tô Tình lấy ra điếu thuốc, bật lửa, chậm rãi hút, sau khi phun ra, cách sương khói nói: “Khá tốt.”
Trong nháy mắt, cô không có hứng thú trêu đùa người đàn ông kia nữa.