Phần 9
Và hôm nay học, đi mắt nhắm mắt mở vào lớp chung với thằng Lộc, Hưng, Công…
Khi đã yên vị trí thì… thằng Lộc lay tôi…
– Nhìn kìa Thành em của mày kìa…
Tôi theo hướng chỉ tay của nó thì thấy…
Là Bông… nàng học chung lớp toán cao cấp với tôi sao… thêm 1 sự trùng hợp…
– Sao con bé đó sao, ai vậy mày – tụi thằng Công hỏi…
– Bạn gái thằng Thành đó 3 – Lộc bơm đểu…
– Bạn gái cái đầu mày, lo mà kiếm tiền trả anh đi ku – tôi đánh trống lảng chuyển chủ đề…
– Chú cứ từ từ a nói là sẽ đền dt cho mày mà…
Nàng bước vào lớp, tóc hôm nay búi cao để lộ gò má hồng đáng yêu…
Và dĩ nhiên điều đó đã gây sự chú ý của cả lớp… có gì đâu nàng đẹp mà lị…
Nàng ngồi bàn đầu nên không biết là tôi chung lớp với nàng, chi khi cuối giờ điểm danh thì tôi thấy nàng hơi ngỡ ngàng ngó nghiêng…
Ngày ngày đi học hình ảnh em ngày càng in sâu trong tâm trí tôi… tôi thấy nhớ em, haizz yêu đơn phương từ 1 phía sao khổ ghê ta…
Rồi lại cuối tuần…
Chán ghê ngày nghỉ cũng không được yên…
Đi làm…
– Má mưa rồi…
Rào rào…
– Đạp nhanh lên Hưng…
Mưa càng lúc càng to từng hạt nặng trĩu đập vào bọn tôi, bọn tôi trú tạm vào vỉa hè tránh mưa…
– Vcl suýt nữa ướt hết – thằng Hưng lau mặt than thở…
Tới quán… anh quản lý biết trời mưa lớn nên không tra hỏi…
– Tội cho 2 thằng bay ghê, vào trong lau nước mưa đi rồi làm…
– Dạ – 2 thằng tôi đồng thanh…
Ra làm được 1 lúc thì con bé kia cũng tới…
Tôi lại gần…
– Chị dùng gì ạ – gắng lắm tôi mới nói được chữ chị…
– Uk bạn cho mình cafe đen nhé hì – tôi ngớ người trước sự thay đổi 180 độ của con dở người kia, bảo sao nay mưa to quá trời hề hề…
Cả buổi hôm đó tôi làm gì nói gì con bé đó cứ nhìn tôi như hiếu kỳ lắm… tôi biết là ẻm kết tôi rồi, tôi phỏng đoán vậy thôi…
Tới lúc ra về thì nó tiến lại gần tôi tươi cười…
– Nè bạn ơi…
– Hả gì vậy chị…
– Bộ trông tôi già lắm sao…
– À không có tại nguyên tắc của quán là vậy mà chị thông cảm…
– Tôi xin lỗi hôm trước đã trách lầm bạn nhé – và lời vào như được mở lòng tôi nói luôn…
– Hì hiểu nhầm thôi mà tôi không để ý đâu…
– Uk vậy ta làm bạn nhé được không…
– À ừ…
Tôi hơi sợ trước sự thay đổi dở người từ nhỏ…
– Hì được chứ…
– Vậy hả – nó cười… rồi nó nắm lấy bàn tay tôi ghi lên 1 dãy chữ số…
– Sdt của mình đó nếu coi là bạn thì nhớ gọi cho mình nha… minh tên là Hồng Nhi còn bạn…
– À Thành hì…
Nói đến đây tôi lại bất ngờ với lại buồn vì nhỏ Nhi vô tình đụng chạm vào cái nỗi đau xót xa mà thằng quỷ Lộc gây ra cho tôi mấy ngày trước…
Và hành động viết sđt vào tay đã gây sự chú ý từ mọi người xung quanh không ít phần gato với lại nể phục ít nhất là thằng Hưng…
Tan việc ra về còn mỗi mình tôi… xe thì thằng Hưng đi mọe rồi vì nó phải ra bến xe miền đông gặp ba má nó lên thăm…
Hiz lại về xe bus, mà xui ghê không mang thẻ sinh viên nữa chứ…
Nay tôi rảnh nên ra big c chơi… xuống tầng thực phẩm đang đi thì, có 1 tiếng gọi tôi rất quen thuộc…
– RANH CON…
Tôi quay lại và nhận ra người đó là bác Trường…
– Hì chào bác…
– Mày đi chợ à…
– Dạ đâu có cháu đi ngắm ấy chứ hì hì…
Bác nhìn tôi rồi nói:
– Tý về nhà tao ăn cơm…
– Ơ bác…
– Cấm cãi…
Hì tôi nỡ nào từ chối chứ được ăn free mà… tôi và bác về tới nhà…
Căn nhà cũ kỹ nhiều năm không được tân trang… vào trong tôi hỏi bác…
– Ủa bác gái đâu rồi bác Trường ơi…
Nghe tôi nói xong bác thở dài…
– Vợ t mất cách đây 5 năm trước rồi…
– Ơ cháu không cố ý đâu ạ…
– Có gì đâu bà mất rồi chẳng lẽ t nói còn…
Căn nhà không có bàn tay của người người phụ nữ chăm sóc thành ra nhìn bê bối ghê…
Bác Trường mở tủ lạnh…
– Mày uống được bia không…
– Dạ được ạ…
Được biết thì hôm nay là giỗ của vợ bác, khói nhang bay nghi ngút, tôi cũng đốt lấy 2 nén thắp cho bác gái…
– Ăn thôi mày – bác Trường gọi…
– Dạ – nhâm nhi vài ly bia tôi cùng bác tâm sự…
– Ăn xong tôi phụ bác rửa bát – rửa xong thì tôi có để ý…
Waooo… trước mắt tôi là những nhạc cụ: Đàn tranh, guitar, đàn nhị, sáo, đàn bầu… và mấy món khác thì tôi không biết tên…
Thấy tôi nhìn ngắm nghía…
– Mày thích không t dạy cho, vợ t lúc còn sống thích âm nhạc lắm…
– À ừ – tôi vừa thích cũng vừa không muốn vì tại tính lười, nhưng rồi…
– Bác dạy cháu guitar đi ạ…
– Hả guitar à… ranh con ngày xưa t học guitar cũng chỉ 1 mục đích tán tỉnh đó chắc mày cũng vậy phải không…
– Dạ đâu có tại cháu thấy thích thích… – tôi chống cự yếu ớt…
– Không qua được mắt t đâu, mà cũng không sao mày thích thì t dạy cho…
– Dạ…
Tôi cũng thích guitar lắm, ở nhà nghe mấy bác nhà chơi nhìn mà ghiền, mà nếu có chơi thì sống chết gì tôi cũng phải chơi cho được bài tình khúc vàng…
– Mà tao dặn trước học guitar phải để móng tay, với lại cũng khá khó và nhanh nản lắm đấy mày xem sao thì học…
– Dạ cháu sẽ cố gắng – tôi tự tin…
Lúc chuẩn bị về thì…
– Nè nhóc – bác ném tôi chìa khóa…
Tôi không hiểu thì…
– T hay đi vắng không về nha mày rảnh thì qua dọn dẹp giùm t…
Tôi hơi ngỡ ngàng sao bác lại tin tưởng mình như vậy…
– Ơ dạ cháu… cháu…
– Tao tin tưởng mày – bác nhìn tôi cười…
Sau đó tôi chào bác ra về… về tới phòng thì thấy thằng Quang Hoàng Lộc đang hối hả…
– Dcm sao giờ mày mới về…
– Ukm t đi làm mà, mà sao trông bay hối hả như sắp về nhà vợ vậy…
– Đậu mày không nhớ à nay có lịch học bù đó ku – tôi giật mình hoảng hốt theo bọn nó…
Hiz chật vật tới trường và không thể quên mượn dt Quang gọi tới nhà bé Thảo xin nghỉ…
2 tiết học mà cứ như 2 năm trôi quá bụng tôi réo lên liên tục vì lúc nãy ở nhà bác Trường toàn uống bia…
“Ọc… ọc…”
“Ôi… bụng ơi em đừng có biểu tình anh nữa… anh xin hứa từ nay sẽ ăn uống đầy đủ mà, anh hứa đó, a sẽ ít uống bia à nhầm không uống nữa hiz hiz… tha cho anh đi…”
Một lúc sau thì cái bụng cũng thôi đòi hỏi nữa…
Ra về bọn bạn tôi không biết nó tẩu từ khi nào rồi chắc bỏ ra net cũng hay…
Tôi bước xuống sân thì thấy sinh viên đang tụ lại thành vòng tròn đàn vui hát ca… rừng núi dang tay nối lại biển xưa… ta đi vòng tay… nhìn vui ghê, mà thôi về cái đã không cái bụng nó lại cằn nhằn…
Đi 1 đoạn thì tôi nghe được tiếng guitar phát ra từ sau tán lá mập mờ…
Tôi dừng lại và bắt đầu tiến tới nơi phát ra tiếng đàn guitar…
Và trước mắt tôi là 1 cô gái mặc váy – đồng phục của trường… – không nhầm lẫn vào đâu nữa người chơi guitar kia không ai khác là nàng…