Phần 65
Quả nhiên tôi thấy thằng Lộc… như là suốt thời gian qua bộ nó ăn ở thất đức lắm hay sao mà hết đi cắt tóc bị thợ lỡ tay làm hỏng quả đầu cho đến bị gái nó đá không thương tiếc còn bây giờ “tôi vừa đặt chồng bánh lên thì…”
“Oái!”
“RẦM…”
Xong luôn, cái chồng bánh giờ đã bị đổ sập xuống làm cho bánh bị lẫn lộn hết, mấy người xung quanh giờ đã nhìn nó bằng ánh mắt viên đạn rồi…
– Mắt mũi mày để đi đâu vậy thằng kia – thằng Nam phàn nàn…
– À thì… tại tao lỡ tay…
– TRỜI ƠI LÀ TRỜI! TRỜI ƠI! Lỡ con khỉ! Mày xem nè, bánh lẫn lộn hết mọa rồi – nó trách…
– Thôi dù gì cũng lỡ rồi, trách nó làm gì nữa! Lo xếp lại rồi phân loại ra – tôi nói đỡ cho nó…
Vì mất thời gian tháo bánh ra phân lại loại chứ giờ mà cứ bỏ tuốt hết vào thì “ai đâu bánh nhân đậu xanh mà mở ra là nhân dừa thì người ta lại bảo mình treo đầu dê bán thịt chó”
– Bánh này bị lỗi rồi nè! – Nụ chìa cái bánh bị hỏng cho tôi xem…
– À ừ! Phần đáy bánh bị lộ nhân mất rồi – tôi nói…
– Thôi! Cứ bỏ vào hết đi Bông – tôi phán…
– Sao lại thế! Phải loại bánh hư ra chứ. Cậu không nghĩ tới người mua hả? – Em nhìn tôi vẻ thất vọng…
Biết sao chứ, tôi chỉ biết im bặt…
Nói rồi Nụ cũng đứng lên lựa bánh khác thay cho sản phẩm bị lỗi…
– Haizz… không ngờ cả công ty lớn vậy mà đôi khi cũng có vết sạn – thằng Công cầm cái bánh trên tay nó “Thêm một cái bánh bị lỗi”
Gần 9h chúng tôi hoàn thành… nhận công thôi – tôi hí hửng…
Chúng tôi bước ra khỏi căn phòng. Oa! Vừa bước ra thì ấm hẳn lên…
Mỗi người 98k nha, nó đưa tiền cho hai chị em kia thì…
– 192K nè! Nó đưa tiền…
– Hở! Sao lại 192 phải là 196 chứ Nam – Nụ lên tiếng…
– À… chết chết… mình nhầm – nó bối rối đưa thêm cho hai chị em đó không quên xin lỗi…
Được nước lấn tới, thế là chúng tôi ra sức lấy cớ chửi nó…
– Ê Nam! Mày học lớp mấy vậy – thằng Hoàng khơi ngòi…
– Nhục quá! Đừng nói với người khác là mày là bạn tao nha khửa khửa…
– Về học lớp một đi em. Mà tao cũng thấy mày chọn ngành công nghệ ô tô là hợp đấy nhé kkk… chứ mày mà học kế toán thì công ty người ta sập sớm…
“Chúng tôi liên tục chọc làm cho nó chỉ biết đần mặt ra mà nhìn vào sổ sách”
– Thôi đừng chọc nó nữa bay, để yên cho bạn trả tiền rồi còn về kìa – thằng Long nói khéo nhưng cũng chẳng có ý tốt gì…
– Sao cậu cứ chọc Nam hoài vậy…
– Aaa… đau quá, bỏ tay ra đi không rách tai mình bây giờ – tôi la lên oai oái vì bị Nụ nhéo một cái rõ đau…
Rồi em cũng chịu thôi, mà bộ dạng tôi bây giờ còn tệ hơn cả thằng Nam lúc nãy “mấy người xung quanh chỉ biết che miệng cười tôi khúc khích”
– Tao sái quai hàm mất Thành ơi haha sao lúc nào mày cũng thích gây tiếng cười cho bọn tao vậy – thật là xấu hổ mà…
– Cười cái mốc xì! Bộ hay lắm hả – tôi giơ nắm đấm tính lại gần táng cho tụi nó một cái…
– Aaa… aa đau quá, mình sai rồi! Mình không gây chuyện nữa – tôi lại bị một cú nhéo đau thấu trời của em vào eo…
– Mình mới nhắc xong giờ lại tái phạm rồi – nói rồi em cũng thôi không nhéo tôi nữa…
– Đau chết mất! – Tôi xoa cái chỗ đau…
– Nè! Bộ nãy mình nhéo mạnh lắm hả, cậu còn đau không? – Chán thật! Cái trò vừa đánh vừa xoa của con gái lúc nào cũng hữu dụng, nghe xong câu đó mà tôi cười toe ra…
– À, hơi hơi thôi, bình thường – tôi cười đáp lại…
– Hứ, đáng đời! Vậy lần sau mình nhéo mạnh hơn nữa – em nguýt dài…
– Uầy! Khi nào cậu nhéo thì cũng phải báo cho mình biết chứ – tôi đáp…
– Sao mình phải báo chứ? – Em đánh nhẹ vào vai tôi trách…
– À thì… để mình còn biết đường mà còn chuẩn bị chứ hì hì…
– Mà Thành nè!
– Hả! Sao vậy?
– Đừng quay lại, tập trung lái xe đi, để mình nói cho…
– À! – Tôi quay lại…
– Bé Nhài nói là thứ hai qua nhà nhỏ chơi, câu đi với mình nha – em níu áo tôi…
– Hả! Lại là con bé đó hả? Sao lại phải qua đó chứ – tôi thắc mắc…
– Sao vậy? Cậu không thích gặp Nhài hả?
– Uầy! Con nhỏ đó, đúng là Bông hoa nhài cắm bãi… – chưa phán hết câu thì…
– Aaaaa… mình biết lỗi rồi, đau quá – lại thêm một cái nhéo của em làm tôi muốn chao đảo cả tay lái…
– Mình không cho cậu nói Nhài như vậy! Lần này mình tha đấy…
– À mình chỉ nói đùa thôi mà – tôi cười cầu tài…
– Nhưng cũng không được đùa như thế, mình không thích đâu – quả! Sao tự nhiên Nụ lại bênh vực cho nhỏ Nhài vậy…
Nhưng mà nếu thứ hai qua đó, lỡ mình gặp lại Nguyên thì sao “chậc! Một phần thì lại muốn gặp người xưa, một phần thì không dám nghĩ tới cái viễn cảnh đó”
– Sao vậy? Cậu không đi hả? – Nụ lay áo tôi hỏi lần nữa…
– À! Thì đi thì đi – tôi nói…
– Hì! Nhớ nha, thứ hai Nhài qua chờ đó…
Haizz… chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây, thật ngu ngốc khi tôi đem hai người con gái ấy ra so sánh, đúng là hai người như ngang tài ngang sức vậy, ai cũng biết đàn, hát hay, đảm đang, không biết họ mà so tài thì ai thắng nhỉ, uầy! Lại nghĩ bậy bạ rồi… ơ nhưng mà hai người đã giỏi như vậy rồi… còn cái chị kia thì sao “chủ nhân cây violin” chắc gọi là độc cô cầu bại luôn mất…
– Nè Thành ơi! – Em gọi tôi…
Mải suy nghĩ mà em gọi tôi tới hai lần thì tôi mới thoát ra khỏi dòng suy tưởng vớ vẩn ấy…
– À! Sao thế…
– Ừm… cậu học guitar tới đâu rồi? – Em hỏi câu này xong thì tôi mới ngớ ra…
Óe! Chết rồi, từ cái ngày biết quyển sổ kia là của chị ta thì tôi đâm ra bỏ bê việc học đàn, biết nói gì đây, không lẽ nói thẳng ra luôn sao, ầy! Không được… Nụ sẽ giận mình mất…
– À hì hì, cũng tạm à – tôi che lấp…
– Hử! Thật không đó? – Em hỏi tôi như không tin…
– À! Mình nói thật mà – tôi vẫn chối…
– Vậy lát nữa về tới nhà mình, tớ đem đàn ra cho cậu thử nhé – em vừa nói xong thì tôi đâm hoảng…
– Ấy ấy! Cái này không được đâu – tôi chối ngay…
– Hở! Sao vậy?
– À thì, vì vì… vì chủ nhật mình phải lên hội trường diễn văn nghệ của khoa – tôi bịa lý do…
– Hả! Ghê vậy cơ à, vậy các bạn cậu hôm đó có tới không? – Em cười…
– Ôi thôi! Mình có mời thì tụi nó cũng chẳng đi đâu – tôi bĩu môi…
– Hử, vậy hôm đó mình tới xem nha…
– Ơ… ơ… nhưng cái này là văn nghệ của khoa mà – tôi nói tránh vì không muốn em tới, ngại lắm…
– Nè! Cái này thì ai tới cũng được mà, bộ cậu không muốn mình tới hả? – Em nói như giận…
– À mình đâu có ý đó, cậu muốn tới thì tới mà mình đâu có ý gì đâu hì – tôi nói khéo chữa lời…
– Ukm… mà nè sắp tới nhà mình rồi… cậu chờ mình nhé…
– Hả sao cơ?
– Thì cậu cứ chờ mình… hì – em ra vẻ bí mật…
– Ừ…
Một lúc sau thì tôi cũng đứng trước cổng nhà em…
– Cậu chờ đây đó nha! – Rồi em nhanh nhẹn mở khóa cổng rồi bước vào nhà…
Bí mật gì vậy trời?
Một lúc sau thì tôi đã thấy em bước ra hai tay để sau lưng nhưng có gì đó giấu tôi…
Em cười mỉm nhìn tôi…
– Nè!
– Hở – tôi đáp…
– Cầm lấy – em chìa cho tôi cây sáo, điều này làm tôi bất ngờ…
– Ơ… – sao Nụ biết mình thổi sáo trong ngày đó nhỉ…
– Cầm lấy đi ông ơi! Đừng thắc mắc, hôm đó nhớ hoàn thành tốt nhé, mình sẽ tới đó…
– À… à mình biết rồi – tôi chỉ biết gãi đầu mà nhận lấy cây sáo…
– Tớ biết là cậu bận không có thời gian học đàn! Cái đó mình biết, nhưng lần sau đừng nói dối mình nữa nhé – em nghiêng mái đầu tinh nghịch nhìn tôi…
Chết thật! Bộ mình không biết nói dối thật sao, hay là… hay là em quá thông minh…
– À… à…
– Thôi! Đừng giải thích, cậu về đi, cũng muộn rồi đó – nói rồi em khép cánh cổng lại vừa kịp thốt lên một câu…
– Cố lên nhé!
– Còn đứng đây làm gì nữa! Về thôi…
Còn cái cây sáo này… liệu có phải là cây sáo của chị ấy không ta… uầy! – Tôi lại nghĩ bậy rồi…