Phần 37
Và trò chơi tiếp theo mà nhỏ mc bày ra… là đố vui…
Cũng hên là không liên quan đến tiếng anh nữa… nếu vậy thì tôi chỉ có nước mà chắp cả hai tay xin dừng cuộc chơi sớm…
Nội dung trò này thì cũng không có gì phức tạp, mỗi nhóm sẽ có 4 người… tên theo số thứ tự… các nhóm sẽ ghi vào giấy 2 câu đố… rồi đưa cho mc… hề hề… lần này hay đây… số câu hỏi mà nhỏ mc nhận được sẽ bỏ vào hộp… và từng đội sẽ lên bốc 1 mảnh câu hỏi… nhóm nào không trả lời được sẽ bị phạt…
Và thế là trò chơi diễn ra… nhỏ Trang bốc ngay số 13 cơ chứ… hy vọng là không có xui… quá tam 3 bận mà… khi đọc câu hỏi.
– Ai đã chết rồi mà sống trở lại…
Sax… troll à…
– Là diễn viên điện ảnh… hì… – Nụ trả lời luôn…
Trong khi 3 người chúng tôi vẫn còn nặn óc mà nghĩ…
– Cái gì màu đen khi mới mua về, đỏ khi ta dùng nó, xám xịt khi ta vứt đi…
– Hì hì quá dễ là cục than…
Lần này là cả chúng tôi đồng thanh trả lời… thế là thoát…
Tôi cũng phải công nhận mấy câu đố của mấy nhóm khác đểu thật… toàn ý đồ đen tối không cơ chứ… mấy nhóm nữ nghe xong mà mặt cứ tái ra mà không biết trả lời… cái gì mà môn gì càng chơi lại càng ra nước cơ chứ… hay với lại… nâng em lên, hạ em xuống… dạng chân ra tha hồ mà bóp… ơ mà tôi giải được hết… không biết đã mấy lần giải thoát cho nhóm khác hề hề… mà không phải là tôi thông minh… vì cơ bản là tâm hồn tôi cũng đã bị 6 thằng bạn nó đầu độc từ năm nhất rồi… đúng là trong cái đen tối lại ló cái anh sáng… hề hề…
Tới khi câu hỏi của nhóm tôi được mở ra…
– Nước gì mà dùng không bao giờ hết…
Đội đó nhăn mặt vì nước biển cũng không phải là đáp án… thế là khi nhờ sự trợ giúp thì cũng có nhóm trả lời được…
– Là nước bọt trong miệng…
Sax… sao nó giỏi vậy… lúc này thì tất cả đã quay sang nhóm tôi để xác nhận… hiz… hiz… tưởng câu này khoai lắm ai dè… thế là tôi đành gật đầu nói đúng…
– EO… EO… câu hỏi gì mà gớm vậy…
Nụ, nhỏ Trang, bé bắp nhăn mặt vì cái câu hỏi của tôi chắc mất vệ sinh quá…
Và tới câu hỏi của Nụ làm cho mấy thánh bên kia cũng không tài nào giúp được… vâng câu hỏi là…
– Vật gì hình tròn lúc sáng lúc tối, đôi khi cả hai…
Liên tục những câu trả lời…
– Quả bóng tennis…
– Cái bóng đèn…
Sai hết… nhưng đâu có chỉ họ không biết… tôi, bắp, nhỏ Trang, cũng đần mặt ra mà nghĩ… trong khi các nhóm vẫn đang suy nghĩ thì tôi khẽ lay tay Nụ…
– Nè. Đáp án là gì vậy… hì hì…
Nụ nhìn tôi cười tủm tỉm… rồi nàng khẽ nhún chân ghé vào tai tôi… tiếng nói mang theo hơi thở của người con gái ấy thủ thỉ vào tai tôi…
– Là mặt trăng đó Thành hì hì…
Em hạ chân xuống… ra hiệu im lặng đừng nói cho ai hết… tôi ngỡ ngàng sau cái hành động ấy mà chỉ biết gãi đầu cười… mà không cảm thấy bất ngờ trước đáp án của nàng…
Tất nhiên tất cả lúc này thì mặt cũng đã giống quả bí hết rồi… cho tới khi Nụ đưa ra đáp án mà… ai ai cũng tiếc nuối…
Những trò tiếp theo tôi cũng không tham gia nữa… Nụ lần này cũng đã cởi mở hơn không còn bối rối hay ngại ngùng như lúc đầu nữa… nên thành ra trò cuối chỉ có Nụ và bé bắp tham gia…
Tôi khẽ dựa lưng vào cầu gôn nhìn ra ngoài… thì tự nhiên có tiếng nói gọi tôi…
– Nè sao không tham gia nữa… – là nhỏ Trang…
– À hì tôi mệt…
– Đồ yếu đuối…
Nhỏ trách tôi rồi tiến lại gần ngồi cạnh… rồi cả hai cũng im lặng cho tới khi nhỏ Trang đập vai tôi…
– Nè ghê nha…
– Ơ ghê gì… thì đó… lần đầu tôi thấy Bông vui vẻ hòa đồng như vậy đó…
– Ơ… chứ bình thường Bông ít giao tiếp lắm hả…
– Uk… bình thường tôi thấy Bông ít nói lắm lúc nào cũng trầm… chỉ cười khi nói chuyện với tôi thôi… cũng nhờ ông cả đấy hì hì…
Tôi đần mặt ra…
– Vì thấy Nụ sao giống thằng D trong phòng mình quá vậy… có khi nào là anh em không…
– Nè không tin hả… tôi nói thật đó…
– À ừ thì tôi tin mà…
– Uk mà… sao Nụ… à không sao Bông lại ít nói vậy…
Đây cũng là câu hỏi lớn nhất trong đầu mà tôi muốn biết về Nụ…
– Uk… thì tôi cũng không biết… từ lúc thấy bố của Bông dắt cậu ấy về Việt Nam thì thấy Bông cứ trầm như vậy không à… tôi hỏi mà chỉ thấy Bông cười trừ nói tránh không à…
Hả đến ngay cả nhỏ Trang mà cũng không biết gì về Nụ sao…
– Uk… hì… thì 2 người là bạn thân mà… dần dần rồi Bông cũng nói mà…
– Uk… tôi cũng mong vậy… nhưng giờ nhìn nhỏ Bông vui vậy thì tôi cũng thấy vui lây rồi hì hì… cũng nhờ ông đó…
Bốp, nhỏ tát mạnh vào vai tôi…
– Mà nè. Vậy 2 người là… gia đình tôi là họ hàng lâu năm của nhà Bông mà… sao ông đang thắc mắc cái đó phải không…
– Uk hì… bà nói đúng ý tôi ghê…
– Uk… từ lúc mà Bông mới chuyển về… tôi hay qua nhà Bông ngủ vì cậu ấy vẫn còn lạ chỗ… chưa quen ở một mình… ủa vậy sao bà không dọn qua ở luôn đi cho có hơi người… không được… sao vậy… tôi cũng không biết… Nụ nói là không cần…
Nghe nhỏ Trang kể… Nụ có chuyện bên Hàn Quốc nên phải về Việt Nam tiếp tục học đại học… và Nụ cũng là người sống khá nội tâm lắm… nghe nhỏ kể… mỗi đêm trước khi ngủ mà Nụ cứ nói chuyện tương lai… hay những kế hoạch sẽ thực hiện mà Nụ đã đề ra… mà cái tôi biết thêm nữa là Nụ rất thích âm nhạc… nên nàng luôn có một hoài bão là sẽ cố gắng trở thành người nghệ sĩ tự sáng tác và hát những ca khúc của mình… ơ nhưng mà vậy thì Nụ phải học ở trường dạy nhạc chứ nhỉ…
Tôi và nhỏ Trang trầm ngâm nhìn về phía đám đông…
Tiệc vui gì rồi cũng tàn… nhỏ Trang sẽ chở bé bắp về… giữa sân giờ chỉ còn tôi và em…
– Nè, về thôi – tôi khẽ chạm vai Nụ…
– Uk hì…
Nàng vẫn còn nán lại như đang nuối tiếc gì đó…
Cũng muộn rồi mà đường xá vẫn còn ồn ào… tôi và em bon bon giữa lòng đường rộng lớn… tôi đạp xe chậm lại cũng vì không muốn về sớm… đoạn đường về nhà… hôm nay sao lại dài như vậy… Nụ thì vẫn im lặng từ sau khi tôi rời trường…
Cho đến giờ tôi vẫn không hiểu được… một người yêu âm nhạc như vậy thì khi tôi lỡ làm hỏng cây violin của Nụ thì… nàng phải căm ghét tôi lắm chứ… tại sao lại dễ dàng bỏ qua cho tôi… mà thay vào đó lại là quan tâm, lo lắng, giúp đỡ tôi…
Tôi cũng là người có hoài bão cầu tiến… nhưng lại khác hoàn toàn so với Nụ… tại sao ư… ngay từ khi bước chân vào đại học… thì tương lai định sẵn là tôi phải gắng tốt nghiệp rồi ra trường kiếm việc làm… đôi lúc có đêm… tôi lại trằn trọc không ngủ được vì những suy nghĩ đầy ắp trong đầu… những kế hoạch mà tôi định ra những việc mà tôi sẽ hạ quyết tâm làm xuất hiện trong đầu có tới hàng chục… hàng trăm hay có thể là hơn, những kế hoạch tưởng như rất hoàn hảo… nhưng cho tới khi sáng tỉnh dậy thì cũng chỉ là những kế hoạch mơ hồ, quay đi quay lại cũng do sợ mất khó định đoạt… tôi không dám kể với ai cả… vì tôi sợ sẽ chỉ nhận lại được hai chữ “nhu nhược”
– Nè… Thành ơi…
Nụ khẽ níu áo tôi…
– Hả… mình nghe nè…
– Đang nghĩ gì mà trầm tư vậy ông tướng…
– Hì… hì có đâu…
– Lại nói dối…
– Mà nè. Sao lúc nãy Bông không dám lên hát vậy…
– Uk tại… mình ngại… hì còn bây giờ thì khác rồi nè… từ lúc chuyển về… đây là lần đầu mình vui như vậy đó…
– Mà… Thành thổi sáo hay ghê… hì hì… quá khen quá khen…
– Mà Nụ nè…
– Hở…
– Hì hì cậu có thấy tụi mình hợp duyên không…
Tính ra đây cũng là lần thứ 3 tôi đèo Nụ về…
– Hở… sao mà duyên…
– Thì đại ý mình là thế đó hì hì…
Tôi cười đểu… và rồi…
– AAA…
Một cú nhéo điếng hồn từ Nụ…
– Ý cậu là gì hả…
– Ơ… Ơ… Ơ… mình có ý gì đâu…
– Vậy nói mau…
– Ơ thì ý mình là…
– Trời đất biết nói gì bây giờ…
– Ý gì…
– AAAA…
Nụ vẫn tung những cú nhéo đau đớn vào cái eo tội nghiệp của tôi…
– À có rồi hì hì… à uk thì là… cũng phải nhờ nhỏ Trang mà mình với Bông mới biết nhau đó hì hì…
Nghe xong rồi nàng cũng thôi không hành hạ tôi… mà đấm nhẹ vào lưng tôi… Nụ im lặng không nói gì còn nguyên nhân do đâu thì tôi cũng không biết…
Về tới nhà…
– Nè…
– Uk mình nghe nè…
– Cảm ơn T vì tối nay nha…
– À hì… không có gì… cũng nhờ nhỏ Trang… mà…
– Uk… mà Thành về đi… cũng muộn rồi đó…
– Uk tạm biệt… mà nè…
– Ơ gì nữa…
Tôi đạp vội quá thành ra trật chân… bàn đạp bay thẳng vào ống khuyển… đau thôi rồi…
– Uk… mấy hôm nay như trời cũng lạnh lắm… nhớ mặc áo ấm vào nha…
– Uk mình biết mà… về nha…
Đạp xe về phòng, không hiểu lúc chở Nụ về thì thời gian nhanh lắm… mà giờ về phòng thì thời gian lại lâu như vậy…
Về tới phòng thì thằng Hưng đã cà khịa rồi…
– Thằng chó. Lấy xe tao đi chở gái giờ mới về phải không…
– Dm tao đi học đàng hoàng nha…
– Vậy sao giờ mới về…
– Uk thì… nay tao lên trường chơi… nên về muộn được chưa…
Rồi tôi bỏ vào trong thì lại là cảnh tượng đó… bọn nó đánh bài… lần này là chơi phỏm… sax cũng tại thằng Phương mà cả phòng nó thành ra như thế này… bảo sao thấy thằng Hưng ngồi ngoài, hóa ra là nó canh cho tụi nó đánh bài…