Phần 34
Sáng thứ 3 đi học… tới tiết 4 khi tôi chuẩn bị ra về thì có người như cố tình va vào vai tôi là sách vở tôi đang cầm trên tay rớt loạn xạ… quay lại nhìn thì là thằng ôn Tuyến… dm… tôi nóng vì chuyện lần trước nó nhờ anh nó úp tôi…
– Ây dà… tao không cố ý đâu… mà sao mày lại đứng đó cơ chứ… để tao va phải là đúng rồi…
– Mày nói gì…
“RẦM…”
Tôi sách cổ áo nó lên ghì chặt vào tường… lúc này các sinh viên gần đó đã chú ý tới…
– Ngon thì múc tao thử xem… gia đình tao sẽ không để yên cho mày đâu… – nó nhếch mép…
Tôi không kiềm chế được nên…
“BỐP…”
Tôi thụi thẳng vào bụng nó một cú vừa đủ rồi quay lại bỏ đi… nhưng khi quay lại thì người đối diện tôi lúc này là Nụ… nàng nhìn tôi lạnh lùng, đôi mắt ấy ngày trước đẹp lắm… sao bây giờ lại không cảm xúc như vậy… không quan tâm… tôi khoác cặp bỏ đi trước mặt Nụ…
Tại sao tôi lại phải giải thích cho Nụ chứ…
Về tới cổng thì tụi thằng Lộc đã… từ sau lưng tôi khi nào…
“HÙ UUUU…”
– Hề hề… giờ tao quyết định rồi, từ nay cả phòng sẽ về chung với nhau… – thằng Lộc nói…
– Hay đại ý của mày là về chung thì lỡ tụi thằng Tuyến có úp sọt thì đánh hội đồng chứ gì… vl – thằng Hoàng chém liền…
– Dep mày đi… – tôi thì vẫn im lặng sau chuyện lúc nãy…
Nhưng mà chiều nay tới nhà Nụ học anh văn thì sao đây… hay là nghỉ ta… tôi chần chừ nghĩ cả chiều… nhưng rồi cũng quyết định vác balo đi…
“Kingg… coong…”
Tôi nhấn chuông hai lần… thì lúc này mới có tiếng dép loạt xoạt bước ra… tôi cố gắng hít thật sâu… nhưng mà người mở cửa lại là bé bắp cơ…
– Hì hì… chú vào nhà đi…
Theo nhỏ bắp vào trong. Thì khi vừa đặt mông xuống ghế nhỏ bắp đã cầm tay tôi rồi…
– Chú… chú… chú với cô giận nhau hả… – nhỏ ngây thơ hỏi…
– Ơ sao con lại nói vậy…
– Thì… thì… cả ngày hôm nay… con qua nhà cô chơi mà thấy cô buồn lắm… con hỏi mà cô chỉ bảo mệt…
Ơ… tôi bỗng cảm thấy mình như có lỗi vậy… có thể do những câu hỏi lần trước của mình hay là do sáng nay… đang suy nghĩ thì có tiếng nói…
– Con làm xong bài tập chưa mà lại ngồi chơi vậy bắp…
– Dạ xong rồi cô… hì…
Nụ tiến lại ngồi đối diện tôi…
– Đâu đưa cô xem nào… sai rồi này cô đã nói là phải để ý các dấu hiệu nhận biết chứ…
– Dạ con biết rồi…
Nhỏ bắp cúi đầu… nói lí nhí…
Rồi Nụ bắt đầu quay sang tôi…
Cả buổi học mà Nụ không nói cười với tôi câu nào cả… chỉ khi nào cả hai giao tiếp bằng tiếng anh… đôi mắt ấy lạnh lùng nhìn tôi… và cho tới khi…
“Cạch cạch…”
Tiếng bút đập vào bàn…
– Thành phải tập trung vào chứ, như vậy thì sao mà tiến bộ được…
Tôi thoáng giật mình khi Nụ cũng bắt đầu nói tiếng việt với tôi, cả hai vẫn cứ theo nhiệm vụ của một người thầy, kẻ học trò… người hỏi kẻ trả lời… Nụ vẫn lạnh lùng chỉ nhìn vào sách mà giảng bài cho tôi… tới đây thì ngay cả bé bắp cũng biết được giữa tôi và Nụ đang có chuyện…
– Chú về cẩn thận nha hì hì…
Nhỏ bắp vẫy tay tạm biệt tôi… hôm nay Nụ không tiễn…
Tôi buồn bã bước về phòng… về tới phòng thì đã thấy cái thằng Quang chết giẫm đang ngồi chèm bẹp lên cái gối tôi rồi… bực mình quá tôi vào sút cho nó 1 cái vào mông… tức gì đâu… gối để đầu mà nó lại mang ra kê mông…
Tôi leo lên gác xem lại bài mai để thuyết trình… nhưng không tôi lại vô thức lấy nhầm quyển sổ tay mà Nụ tặng… mở ra… vẫn thế, nét chữ nắn nót tỉ mỉ… như chữ học sinh tiểu học đang tập viết vậy…
Và rồi tôi giật mình vì cái thứ đang đập vào mắt tôi, tài liệu thuyết trình mà Nụ đưa cho tôi… nó… nó… tôi đã phát hiện ra sự không bình thường ở đây chính là NÉT CHỮ, vâng những nét chữ nắn nót trong quyển sổ tay kia khác hẳn với nét chữ trong tài liệu mà Nụ đưa cho tôi… tôi cố gắng kiểm tra lại nhưng sự thật vẫn ngay trước mắt… vậy… chả lẽ đây không phải là sổ tay của Nụ… mà lại là của… của cô ta sao… tôi nổi da gà bỏ quyển sổ xuống sàn, thì ngay lúc đó tấm ảnh kia từ trong cặp tôi rơi ra… vẫn thế… 1 cô gái xinh đẹp cười duyên dáng trong bộ áo dài truyền thống… không biết là do tôi đang tưởng tượng hay sao mà tôi có cảm giác như cô ta đang nhìn tôi phải…
“SOẠT SOẠT…”
Tôi vội vàng cất hết vào cặp rồi bỏ đi ngủ… sao mọi thứ sao lại thành ra như vậy…
Sáng mở mắt ra tôi đã phải đi học nhưng thực ra là 8h… hôm nay là nhóm tôi thuyết trình… tôi tới ngồi vào bàn thì thấy Nụ vẫn chưa tới… cho đến khi gần vào lớp… thì mới thấy bóng dáng Nụ bước vào… nay nàng có trang điểm nhẹ… trong bộ đồng phục trường… Nụ toát lên cái vẻ đẹp gì đó như cao sang quý phái lắm… làm khá nhiều ánh mắt đổ về phía nàng…
Vào buổi thuyết trình… bà giảng viên rất hài lòng… bởi bài thuyết trình của Nụ rất thuyết phục… và tới lượt tôi là người lên cuối củng cố kiến thức… tôi bước lên mà lòng bồn chồn quá vì trước giờ chưa đứng nói giữa đám đông bao giờ cả…
– À… sau đây mình xin được phép củng cố kiến thức… hiện tại nhóm mình có 5 câu hỏi… bạn nào trả lời đúng sẽ có phần thưởng là cây kẹo mút…
Nghe tới đây thì tụi nó bắt đầu nhao nhao lên rồi vì không phải là mấy cây kẹo mút mà là người trao quà lại là Nụ mới đau cơ chứ…
Câu hỏi đầu tiên tôi cứ láo liến xem có bạn nữ nào giờ tay không… vì mấy cái thằng kia nó ghê gớm lắm… à đây rồi…
– Xin mời bạn nữ bên cạnh bạn áo khoác cam…
Khỏi giơ nhe con…
Tới câu thứ 5 mà mấy thằng con trai cứ nhao nhao lên mặc dù câu này cũng khá là khoai… tổ sư mấy cái thằng hám gái này… và vẫn như thế tôi vẫn ráng tìm xem có bạn nữ nào không thì ôi dcm… toàn đực… thế là tôi đành chỉ tay về mấy thằng con trai… cơ mà trời lại không giúp tụi nó hề hề… 2 đứa trả lời sai… và tới đó tôi cũng đưa ra đáp án… đại từ nhân xưng “các ông” muốn ám chỉ nhà nc giai cấp thống trị nha các bạn… tôi hả hê… cớ mà trong cái tiếng xì xào đó tôi có nghe được loáng thoáng vài câu… dm toàn chỉ con gái…
Tới chiều bọn tôi đi học judo… nay tới lớp thì không ít ánh mắt đang nhìn tôi… có lẽ là trận bóng lần trước mà chúng nó cũng biết tôi có nghề… nay chúng tôi được học đánh thực chiến… cũng phải công nhận là judo là môn võ cực kỳ hiếu chiến… cũng trả trách mấy đồng chí đi trước tôi có nói…
– Sau này mấy thằng judo nó có rủ m tỉ thí thì lo tìm cách mà tránh khéo…
– Ơ sao vậy ạ…
– Vì bọn nó ghê gớm lắm khó ăn lắm…
Mà hôm nay tôi mới thấy nhỏ Nhi… nay nhỏ có vẻ buồn… bằng chứng là nhỏ khá là mạnh tay với các thánh mới nhập môn…
Các trận đánh 2 người vẫn diễn ra. Riêng chỉ có tôi, D, Thành Toác là không lo… chỉ lo cho tụi thằng Lộc thôi…
Khi ra về… nay tôi sẽ chia tay tụi bạn trước mà về nhà bác Trường… đang đi thì nhỏ Nhi đã bên cạnh tôi từ khi nào rồi…
– Sax… sao cô cứ làm tôi giật mình vậy… cô đúng là khắc tinh của tôi rồi đấy…
Nhỏ không nói gì… thấy vậy…
– Nè… nay cô ốm à… sao trông thảm vậy haha…
– Anh đi đâu thế… sao không về nhà?
– À… nay tôi phải qua nhà bác Trường bác bảo tôi qua đó dọn dẹp nhà cửa cho bác…
– Vậy… vậy cho tôi đi chung với…
– Sax đi làm gì… về đó dọn dẹp không mà… cô đi làm gì… – tôi bịa lý do…
– Cho tôi đi với… đi mà…
Nhỏ lay tay tôi như van xin… còn mắt như sắp khóc rồi thì phải…