Phần 29
Chúng tôi bon bon trên đường tìm đến quán hủ tiếu gần nhất, trên đường đi tôi nhìn thằng D nay có vẻ trầm hẳn hơn mọi ngày, lạ nhỉ…
Từ khi gặp nó từ năm nhất tôi đã thấy nó không bình thường rồi…
Không bình thường ở đây không phải là bị điên đâu nhé… nó luôn im lặng giải quyết mọi việc mỗi khi cả phòng tôi gặp nạn, điển hình như hồi còn ở ký túc xá chính nó là người đã giúp chúng tôi thoát nạn khi bị quản sinh nghi ngờ bọn tôi đánh bài lén…
Không có ăn tiền đâu nhé mà là sát phạt uống nước hề hề… lạ thêm là nhìn gia cảnh nó như cũng khá giàu đấy, ơ vậy mà gái không, bồ cũng không, ăn chơi cũng không nốt, mà lúc nào nó cũng trầm… nó chỉ nói chuyện và tiếp xúc với tôi và tụi thằng Lộc. Còn những ai trong trường thì gần như nó không quan tâm… tóm lại nó lạ lắm…
Tôi luôn nhìn nhận và đánh giá quá khứ của 1 người khi để ý đôi mắt họ vì sao ư, vì ánh mắt không biết nói dối…
Đó là suy nghĩ của tôi… vâng. Phỏng đoán của tôi là vậy, có thể quá khứ của nó cũng đã trải qua ít nhiều đau khổ mà nó không thể nào quên được hay cũng có thể là tôi đoán sai, câu trả lời hiện tại khi tôi đang viết thì đã có, còn tôi của lúc đó thì phải cho tới khi lúc tôi suy sụp nhất thì cũng là lúc tôi biết được tất cả về nó…
– Hahaha… đói thì ăn gì cũng ngon…
Thằng Nam lau miệng nói trong sự sung sướng…
– Hề hề mày phải cảm ơn thằng D đó Thành… nhờ nó… thì tao tin những ngày về sau nó cũng sẽ không làm khó mày đâu…
– Uk… tao cũng nghĩ vậy – tôi nói…
– Thành… – D hỏi tôi…
– Ơ gì mày…
– Nếu một ngày mày có thể dễ dàng hạ cả tao với Thành Toác thì lúc đó mày sẽ có đủ tư cách đấu với anh thằng Tuyến đấy…
Sax… ý của nó là gì vậy…
– Ơ… tao cũng không biết…
Hiện tại thằng D tôi không biết có lại nó không… mà giờ nó còn nói vậy thì…
– Ơ sao mày lại đề cao anh thằng Tuyến vậy? – Phương Híp nói…
– T chưa bao giờ giả tạo bơm phồng thực lực của ai đó cả, những gì tao nói là có căn cứ hết…
– Ặc ngay cả thằng D mà còn ngán ngẩm nó thì bộ lỡ có ngày nó nhè từng thằng trong nhóm mình ra tẩn không…
Lại cái mồm thối của thằng Phương…
Ơ cơ mà cái mồm thối của nó lần này lại phát huy tác dụng, lần trước làm con nhà người ta lọt cống, lần này người xui xẻo là tôi, nhưng không phải bây giờ mà là một ngày không xa… hề hề…
– Mà thôi về bay…
– Tính tiền kìa Thành em – lại thằng Long…
Thứ 5: Sáng đi học, trưa đi chợ haizz… xui gì đâu, vừa từ siêu thị đi được vài phút thì cơn mưa ác ôn không biết từ đâu ập tới, làm tôi chạy muốn khùng tìm chỗ trú, mà mưa cứ dai dẳng như đỉa thế này thì không biết bao giờ mới về được chứ… vậy là tôi đánh liều chạy về, kết quả tôi dầm mưa về phòng… hạt mưa nặng hạt đập vào mặt rát thôi rồi… đây là lần đầu tiên tôi phải dầm mưa chạy 1 quãng đường dài như vậy. Về tới nơi thì đã ướt nhẹp như cái bình rách rồi…
Tới gần 6h tôi lại mượn xe đạp thằng Hưng tới nhà Nụ học anh văn…
– Bông oiiiii…
“King cooog…”
Rồi từ trong nhà tôi đã nghe thấy tiếng dép loạt soạt…
– Hì Thành dắt xe vào sân đi…
Bước vào phòng thì đập vào mắt tôi là cảnh tượng một bé con đang làm bài tập tiếng anh…
Ặc… chẳng lẽ tôi lại học chung với nhỏ này…
– Ơ sao Thành không ngồi vào bàn đi?
Nụ đã ở sau lưng tôi từ khi nào…
Thấy tôi đang nhìn con bé kia thì nàng cũng hiểu ý…
– Hì đây là bắp, con của hàng xóm đó Thành, cô nhờ mình kèm tiếng anh cho bắp…
Rồi nàng khẽ tiến tơi xoa đầu nhỏ bắp…
– Nè bắp ơi con chào chú đi kìa…
Nhỏ bắp nhìn tôi…
– Dạ con chào chú…
– Ơ ngoan…
Tôi cười khoái chí…
Ơ mà tôi chưa kịp đắc chí thì nhỏ bắp đã phán 1 câu làm tôi mất mặt thôi rồi…
– Chú có gì không hiểu thì nói con chỉ cho nha… không biết mà không hỏi là không giỏi được đâu ạ…
“Ặc, con bé này, anh đây đại học đấy nhé…” – tôi nghĩ trong đầu…
– Hì con làm bài đi bắp…
Nụ lại xoa đầu nhỏ bắp cười…
– Nè Thành lấy sách vở ra đi…
– Uk… hì hì…
Và nàng bắt đầu… dò bài tôi bằng cách kiểm tra kiến thức căn bản… được 1 lúc thì, haizzz… đúng là kết quả không mong đợi mà…
Nụ đặt nhẹ tay xuống bàn rồi lắc đầu tỏ vẻ thất vọng về tôi, rôi nàng đưa cho tôi 1 tờ giấy có ghi đầy đủ công thức các thì và các câu có liên quan cho tôi…
– Mình chỉ muốn xem kiến thức phổ thông của Thành thế nào thôi. Nhưng thôi cũng không quan trọng nhiều, vì anh văn mà Thành phải học là anh văn giao tiếp… vậy nên Thành về nhà nhớ xem lại công thức mà mình soạn đó…
– Uk hì… mình biết rồi…
Tôi cười lấp liếm cho cái dốt của mình…
– Hì chú dở quá – nhỏ bắp trêu tôi…
– Còn bây giờ mình và thành thử trò chuyện bằng tiếng anh bằng những câu đơn giản nhé…
– Uk… hì…
– Mình trước nhé…
– Hello, I am Dương, nice too meet you…
– Ờ ờ… hai, ai am Thành, ơ ờ… nice too meet you too…
Nhỏ bắp lúc này thì đã nhìn tôi cười khúc khích rồi…
– Hì… where do you live?
Nàng vừa cười vừa nói với tôi…
Nói ra rả được một hồi thì… tôi câu được câu mất, câu không biết đọc… câu thì không hiểu Nụ nói gì…
Nụ nhìn tôi như hơi thất vọng…
– Thôi Thành tự ôn lại đi nhé mình vào bếp chút…
Nụ đi được một lúc thì nhỏ bắp đã nhìn tôi cười khúc khích…
– Hì chú ngốc ghê…
– Ơ con bé này ai nói là chú ngốc, chẳng qua là chú không thích thể hiện đó chứ…
Cái tính sĩ diện nó lại nhảy nhót trong người tôi…
– Thật không đó?
– Thật…
Tôi khẳng định…
– Ơ vậy chú thử cho con biết nội dung của thì hiện tại hoàn thành đi…
– Ơ cái này…
– Hì cháu biết là chú không biết rồi mà… chú ngốc… hì hì…
Tôi thì không can tâm… nên thành ra tôi và bé bắp đấu khẩu với nhau một hồi… cơ mà được có một lúc thì tôi cảm thấy hơi… hơi lạnh ở eo mình và…
– AAAAA… AAA… đau quá…
Cái nhéo điếng hồn tôi nhận được từ Nụ…
– Giỏi ha… mình mới đi có một lúc thì Thành lại không chịu học rồi, chả trách chị Hằng… bảo Thành lười học anh văn là vậy…
– Ơ… ơ… mình biết rồi… Bông bỏ tay ra đi… hiz đau quá…
– Lần này mình tha đấy… đừng để lần sau mình nói chị Hằng đó…
Ặc… tiêu rồi bà Hằng mà biết mình mà học không ra gì thì không biết, mà thôi không tưởng tượng nữa…
Và buồi học vẫn diễn ra tiếp tục, mà lần này nàng không còn nhỏ nhẹ như lúc trước nữa mà là la mắng tôi không thương tiếc…
Thôi xong luôn lịch sử lại lặp lại nữa rồi… nhỏ bắp thì im thin thít mỗi khi Nụ củ hành tôi…
– Thôi nay học tới đây, Thành về nhà nhớ học bài nhé… đừng để như hôm nay nữa đó…
Rồi em nở với tôi một nụ cười như thay cho lời xin lỗi vì lúc nãy đã không ít nhiều làm tôi lên bờ xuống ruộng…
– Uk hì hì… mình biết mà…
– Mà Thành ở lại ăn cơm luôn đi hì…
– Ơ… hì… vậy mình cảm ơn Bông…
– Hì khách sáo quá ông ơi…
Nhỏ bắp thì nhìn tôi cười…
– Chẳng phải là chú cũng muốn ở lại với cô Dương lắm chứ gì?
Tôi thì không sao nhưng nhìn Nụ thì nàng cũng có vẻ hơi ái ngại thì phải…
– Nè Thành thử ăn kim chi rau cải mình làm đi…
– Uk hì… cứ để mình tự nhiên cũng được mà…
– Chú ơi chú gắp cho con ăn thử kim chi với…
Nhỏ bắp tay ngắn không với tới…
– Uk…
Tôi gắp cho nhỏ, rồi cũng gắp lấy cho mình, hai đứa tôi nếm thử thì…
– Vị thế nào hì… có được miệng không…
– Ui… ngon… nhưng mà cay quá…
Cả 2 chú cháu đồng thanh… rồi tự nhiên cả 3 cũng bật cười vì câu nói vừa rồi, bữa cơm cứ thế diễn ra vui vẻ chúng tôi nói cười với nhau, Nụ đon đả gắp thức ăn, lấy cơm cho tôi và bắp… cảm giác cứ như người nhà vậy… điều đó khiến tôi thấy khung cảnh trước mắt đó cứ như tôi và Nụ là đôi vợ chồng trẻ… và bé bắp thì tinh nghịch cứ theo điệp khúc chú ơi… gắp đồ ăn cho bắp…
Trông bình yên lắm…