Phần 21
Nhìn em buồn không nói gì, rồi em đi trước tôi vài bước như không muốn tôi thấy được tâm trạng của em lúc này…
Từ sau lưng em, chỉ muốn chạy tối ôm lấy em, che chở cho em…
Đừng buồn nữa Nụ ơi…
Tôi vẫn đi sau em, được lúc thì thấy Nụ quay lại mắt hơi đỏ…
– Nè sao Thành đi chậm vậy… bộ mệt rồi hả?
– Ơ đâu có… – rồi tôi nhanh chân bước tới em…
– Thành nè – Nụ hỏi tôi…
– Hả, gì vậy?
– Nếu… nếu cậu đang yêu một ai đó mà người đó lại cách cậu một khoảng cách địa lý rất xa, và rồi người ấy muốn cậu phải chờ đợi, mà khoảng chờ đợi đó lại không biết khi nào là điểm dừng thì liệu cậu có thể… có thể vẫn mãi yêu người đó không…
Tôi cứng họng trước câu hỏi đầy ẩn ý từ Nụ…
Vậy là ý gì…
– Mình… mình cũng không biết nữa hì… nhưng mà nếu là mình thì… mình sẽ chờ tới cùng – tôi nói đại…
Rồi bất chợt em quay sang nhìn tôi như vui lắm…
– Thật không – nàng nhìn tôi cười…
– À ừ thật chứ… – tôi trả lời nàng mà không biết mình nói vậy liệu có gọi là đúng không…
Cơ mà cũng phải nói 1 điều thật sự là nếu ta yêu 1 người mà người ấy cách ta cả hàng ngàn cây số, và trong khi đó lại bảo mình chờ, giả dụ như là chờ 4 năm hay thậm chí 10 năm, mà trong khoảng thời gian dài đó thì dù có là 4 năm, tôi nói thật 2 năm không biết ta có chờ được không và một điều mà ai cũng biết là cảm xúc tâm tư của con người cũng có thể sẽ theo thời gian mà thay đổi và tình cảm về người kia cũng sẽ phai mờ dần, liệu ai đủ can đảm, nếu mà bảo chờ hơn 10 năm thì tôi nghĩ chúng ta nên tiếp tục nghêu ngao bài “Chúng ta không thuộc về nhau” của Sơn Tùng Mtp…
Nói rồi em bỗng cười tươi hẳn lên…
– Mà Thành nè, cậu có biết cung hoàng đạo của cậu tên là gì không?
– Ơ cung hoàng đạo là gì?
Nói thật ngày đó đúng là tôi không biết…
– NGỐC… vậy mà cũng không biết – em lại mắng tôi…
– Ơ mình không biết thật mà hì…
Thế là nàng giải thích cho tôi…
– Để mình nói cho nè…
– 12 Cung hoàng đạo được tạo ra bởi các nhà chiêm tinh học babylon cổ đại từ những năm 1645 trước công nguyên, đó là vòng tròn hoàn hảo với 12 cung tương xứng với 4 mùa và 12 tháng. Giả sử nếu ai sinh vào ngày 20/2 – 20/3 thì cung của người đó gọi là song ngư. Còn Thành thì ngày X/8 thì… để mình nhớ lại đã…
Nàng trầm tư suy nghĩ…
– Sao rồi, cuối cùng thì mình thuộc cung nào vậy…
– Hì… mình nhớ rồi, cung của Thành tên là sư tử…
– Hả cung sư tử á hả, nghe oai ghê hì hì…
– Thì tùy vào cung mỗi người mỗi khác mà hì…
– Vậy cung của Bông tên gì vậy?
– Cung của mình… không, mình không nói được đâu…
– Ơ sao vậy? – Tôi thắc mắc…
– Thì mình không nói được mà…
Rồi em bỏ đi để mặc tôi ngơ ngác phía sau…
– Nè chờ mình với…
Tôi chạy tới chỗ nàng đang đứng, nàng quay lại nhìn tôi lo lắng…
– Về thôi Thành ơi, hình như trời sắp mưa rồi kìa…
Tôi nhìn lên thì thấy sao trăng cũng đã bị mây che kín, gió cũng bắt đầu thổi…
Tôi thấy nàng đang xoa đôi vai gầy, môi em cắn nhẹ…
– Uk vậy tụi mình về thôi, để mình đi lấy xe…
Tôi chở Nụ về tới nhà thì cũng may là trời chưa mưa…
Bước xuống xe, em quay lại nhìn tôi như muốn nói gì lắm và rồi tôi cất lời trước…
– Nè…
– Uk – nàng đáp…
– Hôm nay mình… cảm ơn Bông nhiều nha…
Nụ cúi đầu xuống thẹn thùng…
– Uk… không có gì mà…
– Nè…
– Hả, cậu muốn nói gì nữa à?
– À ừ thì lần sau nếu sinh nhật cậu thì mình sẽ…
– Thì sao Thành?
Em nở Nụ cười nhìn tôi…
– Hì mình sẽ làm canh rong biển cho cậu và… và mình sẽ không để… để cậu một mình…
Tôi không biết nói tiếp câu gì mà không hiểu tại sao lúc đó tôi lại nói được mấy cái lời sến súa đó cơ chứ…
– Uk hì… vậy mình cảm ơn Thành trước nha…
– Ơ mà Thành chờ mình chút – rồi em bỏ vào nhà…
Được 1 lúc sau thì thấy em bước ra…
– Quên quà nè ông tướng…
Nụ cười chìa hộp quà cho tôi…
– À hì… mình quên mất…
– Mà Thành đi xe mình về đi không trời mưa đó…
– À ừ vậy mình cảm ơn nha, mai đi học rồi mình qua chở cậu, à mà mai Bông học tiết mấy vậy?
– Uk mình học tiết 3, mà Thành về cẩn thận nha coi chừng lại lạc đường đó hì hì… – em lại trêu tôi…
– Uk thôi mình đi đây, mai gặp lại…
Tôi chạy đi mà cảm thấy từ phía sau hình như Nụ vẫn còn đang nhìn tôi…
Ơn trời cũng may thật, vừa về tới phòng thì anh Hoàng cũng kịp lúc làm mưa xuống…
Vào phòng thì tôi đã cảm nhận thấy điều chẳng lành rồi…
– Má… thiệt tình chứ, nó mà về thì tao phải đập nó 1 trận mới được – tiếng thằng Hoàng…
Tôi vừa bước vào thì thấy thằng Công, Lộc, Hoàng, D đang dẫm bành bạch lên thau đồ…
– A thằng trời đánh m… m xem tác phẩm của m đi…
– Ơ tao quên mà…
Rồi cả bọn đè tôi ra hành hình…
– Ặc… ặc tha cho tao…
Tôi la lên trong vô vọng…
Rồi thằng Thành lên tiếng…
– Ủa nay sinh nhật m hả Thành?
Rồi cả đám nhìn lên thấy thằng Thành đang cầm hộp quà của tôi đã bị bóc ra để lộ dòng chữ happy birthday…
– Adu ghê nhể…
Rồi tụi nó cũng buông tha cho tôi…
– Sinh nhật mà không nói cho anh em biết, thằng này được – thằng Hoàng trách…
– Ơ thì tao có biết đâu…
– Không biết sao giờ mới về – thằng Quang hỏi lấn…
– Ơ thì tao…
– Chắc nó bỏ tụi mình, để đánh lẻ với nhỏ Dương đó ba kkkkk… – thằng Hưng cà khịa…
– Uk thì tao… – rồi tôi đứng lên lấy lại hộp quà rồi bỏ lên gác…
Mở ra thì thấy 1 chiếc áo khoác màu đen nhìn cũng khá modern hì hì…
Và kèm theo 1 lời nhắn từ nàng trên thiệp chúc mừng…
“Thành nhớ tập đàn nha, rồi còn hát bài đó nữa…”
Ơ bài nào cơ…
Tôi tập trung hết công xuất ra mà nghĩ…
Ơ chẳng lẽ là bài hát đó, bài lý cây Bông mà bữa trước mình hát cho Nụ sao…
Sao Nụ lại thích bài đó nhỉ, bữa đó mình chỉ hát chơi thôi mà…
Cơ mà hiện tại thì mình mới tập đàn… không biết đến bao giờ mới có thể tự đệm rồi tự hát nữa chứ…
Bài hát thiếu Nhi đó mà Nụ cũng thích sao…
Mà tại sao nàng thích bài đó thì phải hơn 1 năm sau tôi mới biết được lý do (nó không đơn thuần chỉ là 1 bài hát mang giai điệu vui mà nó còn rất ý nghĩa đối với Nụ mà tôi không hề biết)…
– Nè Thành, bọn t giặt đồ xong rồi đó, mang ra phơi đi m…
– Uk… chờ t xíu…