Phần 184: Đám cưới (Ngoại truyện)
– Cho chú cái đùi nè – anh Huy tiện tay gắp lấy cho tôi…
Tôi mỉm cười, công nhận giờ ăn mới thấy ngon, và tôi ăn nhiều hơn là uống. Chắc có lẽ lúc nãy đã ói hết mớ hồi ở nhà hàng nên giờ mới thế. Và thời gian trôi qua, rượu vơi, thức ăn được đem thêm lên…
– Thành công việc thế nào rồi? Nghe nói cháu có khoảng thời gian làm ở Hàn Quốc làm việc bên đó không lâu hả?
Tôi gật đầu…
– Dạ vâng. Cháu có người bạn giới thiệu ạ…
Và tôi biết anh Huy sẽ hỏi gì…
– Nói tiếng Hàn ổn chứ?
– Em giao tiếp với họ bằng tiếng anh, còn tiếng bản địa của họ em nói không được hay lắm.
Bác rót cho tôi thêm một ly lại hỏi.
– Có bị bắt nạt khi mới qua không cháu?
Tôi gật đầu thật thà cười…
– Có thưa bác…
– Họ làm gì cháu?
– À cũng không hẳn ạ, có lẽ là do tuổi tác mà họ đánh giá mình, có khi họ thấy mình trẻ quá mà môi trường làm việc tốt hơn họ nên sẽ có những lời ra tiếng vào…
Tiếng của mẹ chồng sen vào…
– Công việc nào cũng vậy. Cháu có tự tin không Thành?
– Chỉ cần đúng chuyên môn của mình cháu không nói tự tin, nhưng cháu sẽ cố gắng phần của mình.
Bác gật đầu ôn tồn nói…
– Người trẻ tuổi thường vì tuổi tác mà thiếu khuyết về lòng tin…
– Dạ… cháu hiểu cảm giác này…
– Vậy cháu thấy công việc bên đó có giúp mình ra nhiều điều gì không?
Tôi rót cho hai người nói mà không cần nghĩ.
– Họ có rất nhiều người giỏi, kỷ luật với công việc, cháu thấy cũng rất áp lực. Lắm lúc yếu mềm thì cháu nhớ nhà lắm.
– Vậy nên mới về đây đó phải không?
Người phụ nữ mỉm cười từ tốn hỏi…
Tôi nhìn bác gái mỉm cười, có lẽ men rượu lại lần nữa ngấm hết vào da thịt đốt cháy cổ họng khiến cho tâm tư mình vô tình nói ra.
– Cháu nhớ tất cả, về đây cháu nhớ lại những hoài niệm cũ, nếu không vì nỗ lực kiếm tiền cháu cũng chẳng cần gì nhiều, có gia đình bên cạnh, cơm no, rượu đủ vui thú thanh nhàn, xa nhà thì không có gì vui cả thưa bác.
Tôi vừa dứt câu thì có thanh âm vang lên…
– Hì chào cả nhà.
Nhi đã về, cô nàng vừa bước chân vào là ngồi cạnh mẹ cùng chị dâu mình…
– Cho con ăn với, con vẫn chưa ăn gì hihi…
– Cô thì đi chơi cho nhiều vào, ăn uống không đàng hoàng…
Giận vậy chứ bác ấy cũng lấy ghế cho Nhi ngồi cạnh, gắp thức ăn cho con gái mình. Thấy cả nhà nhìn hai mẹ con thì anh Huy xua tay…
– Thôi nào ăn đi ăn đi, cái con nhỏ này về cái là hỏng cả không khí nói chuyện…
Rồi anh á khẩu sau cái trừng mắt của mẹ mình khiến tôi bật cười…
– Em không về sớm mẹ la thì làm sao hi hi…
– Cô xem mấy giờ rồi?
Con bé quệt môi xòa vào người mẹ mình thủ thỉ làm nũng trước mặt mọi người.
– Nay anh Huy nhà mình đám cưới mà mẹ, nốt hôm nay ngày mai con gái sẽ ở với mẹ cả ngày hì…
Nghe vậy thì bà như mềm lòng, vuốt lại mái tóc gọn gàng cho con gái rồi nở Nụ cười yêu thương.
Thấy gia đình họ bình yên quá tôi cũng nghĩ đến chuyện đi về…
Từ từ đứng dậy tôi khó sử nhìn mọi người và họ cũng nhìn mình.
– Cũng muộn rồi cháu xin phép hai bác và anh chị…
– Ừ! Cả ngày hôm nay có vất vả cho cháu, về nghỉ ngơi sớm đi cháu, khi nào rảnh lại qua nhà bác chơi nhé…
Bác trai gật đầu nói. Chào hỏi rồi trở ra sân lấy xe, và tôi cũng không nén được mà quay lại nhìn vào trong đó thêm một lần nữa mới dứt khoát đi ra.
– Chờ tôi với Thành…
Thót cả tim vì vừa mới chỉ quay đầu được vài giây thì có hai cánh tay kéo lấy vạt tay áo mình. Nhi cười khì khì vẫn chưa buông tay nói hồn nhiên…
– Muốn đi hả đâu dễ vậy, đưa cả tôi đi nữa chứ hi…
Tôi nhíu mày hỏi lại…
– Trông cô lấm la lấm lét vậy giờ còn muốn đi đâu? Muốn về phòng tôi hả?
Hắn lại cười thành tiếng rồi cũng ra dáng con gái đưa khăn cho tôi trả miếng ngay…
– Vội gì chứ lau mặt đi rồi chờ tôi đi cùng với nhé, tôi biết anh muốn về sớm là để ghé nhà bác Trường có đúng không, tôi xin phép mẹ rồi.
– Hai đứa đi đường cẩn thận, Thành nhớ để ý Nhi giúp cô nhé…
Tiếng mẹ em dặn dò…
Trở lại căn nhà của bác, nhìn bộ dạng có vẻ mệt mỏi nhưng thực ra tôi biết bác rất vui, vì bác rất quý Hồng Nhi.
– Hai đứa bay cũng muộn rồi mà đến làm gì hả?
Giọng bác khàn khàn ngồi xuống theo thói quen mở nắm ấm trà, khẽ cau mày. Hiểu được, Hồng Nhi nhanh nhẹn đứng dậy cười vui vẻ nói…
– Để cháu pha tách trà mới hihi…
Rồi cô nàng đi nhanh vào bếp, bác nói với tôi căn nhà rao bán thì có người mua nhưng ra giá không ưng ý, nhiều lần qua lại bàn chuyện cuối cùng vẫn không hợp ý bác, vậy là thôi không bán nữa.
– Chắc cái nhà này có linh trí rồi, gắn bó bao nhiêu năm nên nó ám không cho ai mua…
Bác Bông đùa, mọi chuyện cũng đã nói cùng bác khi còn ở nhà hàng rồi, tôi cũng chỉ nán lại ở đây cùng bác một chút mà ai ngờ Nhi lại đi theo. Thành ra giờ cả ba người ngồi mà thỉnh thoảng chỉ nói được vài câu.
– Dây chuyền đẹp lắm cháu, ai mua tặng cháu vậy?
Bác hỏi em, Nhi mỉm cười cúi đầu, tay nhẹ nhàng cầm lên mặt dây cỏ bốn lá rồi quay đầu nhìn sang tôi trong ánh mắt đã là sự ôn nhu ấm áp…
Bác Trường bật cười hiểu ra…
Giờ này thì cũng chẳng thấy quán cafe nào còn mở nữa rồi, may ra thì chỉ còn quán nhậu ngoài vỉa hè là cú đêm. Ngoài trời bắt đầu hơi se lạnh nhưng xung quanh vẫn còn đông người ngồi, Nhi quả có một người mẹ quá tâm lý, biết trước có thể sẽ về muộn nên đã dúi cho tôi chiếc áo lạnh đưa cho em ấy mặc vào…
Lau vội chiếc bàn, một cậu bé hình như đã buồn ngủ hỏi mà miệng vừa nói vừa ngáp…
– Anh chị dùng gì ạ?
– À… cho hai… cho hai chai coca lạnh trước đi em, thực đơn thì để anh xem đã…
Tôi vừa nói xong thì thằng nhóc mở tròn mắt như không tin, nhưng muộn quá rồi, tôi cũng phải nghĩ cho người đối diện, cũng may là những người bên kia nhậu máu quá nên không có nghe thấy.
– Anh nói đùa đó em, tạm cho chị hai chai Sài Gòn xanh đi hì, còn nữa một cơm cháy kho khô quẹt nữa là được rồi nhé…
Nhi cất giọng chữa lại rồi nhìn sang tôi nói…
– Anh không phải lo cho tôi đâu, chẳng phải anh từng bảo tôi giống đàn ông sao hi, là tôi đề nghị tôi sẽ có chừng mực…
Rồi thằng nhóc chạy vào trong, tôi ngồi yên đan tay trên bàn, Nhi thì bấm điện thoại mỗi người một vùng trời riêng. Và em có điện thoại đến, Nhi nghe máy, đoán không nhầm thì là mẫu thân gọi rồi.
– Dạo này, cô cũng hay đi chơi về khuya lắm hả?
Nhi vén tóc tắt điện thoại chầm chậm nói – không nhiều, nhưng sao anh hỏi vậy?
Nói đoạn thì cô ấy lấy giấy ăn lau đũa đưa cho tôi.
– À tại tôi thấy khi không có cô ở nhà, bà ấy rất lo.
Em nghe xong cũng không nói gì, có lẽ là đang suy nghĩ về điều tôi vừa nói trong đầu.
– Lần này cô về sớm quá, tôi cũng không ngờ… là nhanh như vậy tôi sẽ gặp cô đó Nhi à…
Em nhăn mặt cười lên hỏi vặn…
– Anh không thích hả?
– Không! Rất vui, lần nào gặp thì ta lại cho nhiều chuyện để nói…
Giờ này thì món cũng đã đến…
– Nào uống đi – em nâng cốc lên cao giọng…
– Chỉ một chai thôi đó…
– Trời ơi biết rồi mà – em buông gọn…
Hết một chai, khuôn mặt của em giờ cũng hồng lên trông yêu gì đâu, trông chẳng khác gì cô nàng hàng xóm nhà bên…
– Khi nào thì đi?
– Chờ chị dâu sắp xếp cũng hai ngày là có thể đi được rồi…
Nói không hụt hẫng thì quá dối trá, nhưng cũng quá bình thường, tôi lại bình thản hỏi tiếp giọng cũng bắt đầu sượng lại…
– Đã gặp lại Vương chưa?
Em gật đầu Nụ cười xinh lại chầm chậm xuất hiện…
– Hắn la tôi nhiều lắm, rồi còn bảo tôi sao xăm gì mà nhiều thế haha…
Cả hai cười lên…
– Nhi…
– Sao nè…
– Hình đẹp lắm, rất thần thái đó…
– Ủa hình nào? – Em ngạc nhiên…
Tôi giải thích…
– Hình còn hồi học võ ấy, xinh lắm, cô có thể lừ mắt như khi còn biểu diễn trong hình không, tôi lại rất thích kiểu mắt ấy…
Và em bật cười che miệng khom lưng mà khúc khích lên, ly bia uống dở đặt lên bàn lấy hai bàn tay trắng nhỏ vuốt lấy mặt mình và ánh mắt ấy đối diện mình, chính là nó. Ánh mắt chớp ngời của một võ giả kiên định, chỉ giữ cho tôi nhìn được vài giây là hắn lại phá lên cười. Rồi hai mắt nhìn nhau cùng rơi vào trầm lặng…
– Thành này? – Em cất tiếng trước vén lại mái tóc nói…
– Ừ…
– Từ ngày Huy biết mình làm bố, anh lúc nào cũng cố gắng về thật sớm – đôi mắt em nhìn mông lung đầy suy tư…
Tôi hơi cụt hứng nhưng rồi cũng trả lời câu nói buột miệng ấy…
– Giả như cô là đàn ông thử xem, nếu biết được ở nhà luôn luôn có người ở nhà mong chờ từng phút từng giây, thì có khi cô còn mong hơn cả anh trai mình đấy…
Nghe tôi nói xong mà em lại cười lên nói – câu ví dụ của anh vừa thật mà lại xấu xa nữa…
– Cũng dễ hiểu thôi mà, chỉ khi ở nhà có không điểm mà đàn ông họ lưu tâm đến, thì cho dù ở nhà trong đó có dát vàng mà đang nhậu cùng bạn ngoài này thì có đánh chết họ cũng sẽ không chịu về đâu…
– Nhưng thật ra tôi lại có chuyện muốn nói với anh…
– …
– Có lẽ là tôi sẽ không đợi được nữa rồi, tôi sẽ tìm tình yêu riêng của mình…
– Đáng lẽ là phải từ lâu rồi chứ không phải giờ mới nói.
– Tối hôm nay… anh nhớ cái hôm tôi nói gì với anh khi ở Long Hải không?
Mắt tôi sáng lên nhìn em, và điều mà mình suy diễn trong đầu cũng dần hiện ra trước mắt. Hít thật sau, cô ấy lấy ra từ túi xách của mình ra một chiếc nhẫn, ánh sáng lóe lên rồi lại vụt mất lại vào trong. Giọng em nhỏ dần…
– Tôi biết mình vẫn chưa sẵn sàng, nhưng tôi cũng không còn nhỏ nữa. Tôi và anh đã lớn rồi đó.
Và em khóc, em nhìn tôi nói thật chậm…
– Tôi cũng không ngăn được mình, và tôi trở lại là có lý do, tôi cũng là con gái, tôi cũng phải có lúc yếu lòng, anh có hiểu cho tôi không?
Hai bờ vai em rung lên, rung lên là có chuyển biến về cảm xúc mãnh liệt…
– …
– Anh là kẻ ích kỷ, ích kỷ lắm, trong đời này Nụ đã bao giờ nói với anh vậy chưa?
Em nhìn tôi, ánh nhìn như buồn và giận tôi lắm…
Cho đến khi em đứng dậy mặc tôi cũng chôn chân ngồi đó…
– Mẹ ơi tính tiền nè – tiếng của thằng nhóc ngái ngủ vang lên…
Một lát sau thì tiếng xe của Nhi cũng vang lên rồi biến mất, tôi cũng không quay lại nhìn em dù bản thân khi ấy đang đấu tranh dữ dội, chỉ còn lại tiếng hô hò. Tôi ngồi đó mà thấy miệng khô ran, và gọi thêm bia…
Ngửa nhìn lên trời, tôi thường tìm đến những khoảng không gian trời đêm để tìm cho mình một cái êm ả, cũng vì cái êm ả tâm tình ấy mà những nỗi lo trong lòng cũng theo đó là quên đi, nhưng cũng lạ thay hôm nay tôi lại chẳng thể nào yên ổn được nỗi tâm tình này. Nếu nói không buồn thì chắc có lẽ tôi cũng không phải là người rồi. Bầu trời hôm nay thật trống trải…
Tôi nhớ lại những cuộc nói chuyện của anh Huy, nghĩ ngợi về mọi chuyện ngày hôm nay, nghĩ lại cuộc gặp ở biển hôm ấy nó có phải là chỉ là tình cờ, nỗi buồn dường như cũng chẳng vơi đi chút chút nào, đây sẽ là bài học thấm thía của tình yêu. Nó sẽ là một hình xăm trong tim không làm sao xóa nhòa, mà dòng chảy của thời gian cũng không thể nào gột sạch.
Dắt xe về phòng, giờ này thì cả dãy trọ cũng đã ngủ, đèn hành lang soi rọi cái bóng đang nghiêng ngả như sắp đổ, đi từng bậc thang người nghiêng ngả vì men nồng hay là vì tình, có lẽ là cả hai. Tôi thẫn người trước cửa phòng, đánh rơi chìa khóa vì mải tìm chìa tra khóa, thở hắn ra cũng lười không chịu nhặt lên vội, giờ này thì trong đầu mới bắt đầu nhức cả lên, cả ngày nay đã uống quá nhiều. Tôi ngã người sấp về phía cánh cửa rồi lại nghĩ ngợi không thôi, cũng đành ngậm ngùi thở dài. Nhắm nghiền mắt rồi tự dưng thấy người mình giờ như không còn chút sức để đứng thẳng người lên. Đứng một hồi thì cái cảm giác như muốn ói gây nên một chút tỉnh táo, tôi ráng gồng mình hít thật sâu chống tay lên tường gượng lên trong bóng tối thanh tịnh, trong giây phút tỉnh táo ấy, tôi lại có thể lắng nghe được cả tiếng gió đêm, tiếng mèo kêu như ai oán, chậu hoa héo trước cửa tàn cánh rụng lá rải rác ngoài hiên, tiếng của bước chân cho đến khi mình phát giác ra thì nó đã quá gần, rất gần rồi im hẳn đi.
Tôi như ngừng thở vì cảm nhận được sự cọ xát phía sau lưng mình, hơi ấm con người. Nhận ra được sự nhẹ nhàng của đôi tay đang ôm lấy mình, mang theo hương thơm dịu ngọt xiết bao mềm mại. Thanh âm ướt át như mang theo hơi nước từng chữ trôi vào tai mình.
– Không hiểu sao em vẫn không thể ngăn được suy nghĩ trong tim mình? Em không biết nữa, em phải làm gì đây?
Thấm qua vai áo tôi là những giọt nước mắt ấm của Nhi, em nói như người hụt hơi rồi im lặng cắn lên vai tôi.