Phần 182: Chuyện bên lề
Đây là một chuyến đi xa, tôi cũng đã trông chờ chuyến đi này từ rất lâu, rồi vài đêm cũng thao thức vì chuyến đi này, sắp rồi! Sẽ rất nhanh thôi tôi sẽ gặp lại cậu ấy, đã quá lâu rồi, không biết giờ này cậu ra sao? Mong rằng khi gặp lại thì hai đứa mình vẫn mãi là bạn tốt của nhau nhé? Tôi cứ tự thầm thì một mình thở dài mệt mỏi vì chờ đợi.
Ra khỏi nhà rồi chào mọi người, ôm chị một cái rồi nghe lời bố dặn dò vài câu, gọi một chiếc taxi chạy thẳng ra sân bay, buổi sáng hôm nay cũng ồn ào như bao ngày, mở cửa xe chào đón tôi là một cơn gió lạnh ào đến, điện thoại reo lên, bố dặn khi nào lên máy bay thì hãy gọi cho bố trước để gia đình yên tâm. Bởi chuyến đi này chỉ có một mình tôi.
Hành lý không mang gì nhiều, máy bay bắt đầu cất cánh…
Màn hình điện thoại sang lên, giờ này thì những hành khách bên cạnh cũng đã ngủ say, hôm nay tôi lại không thể ngủ được, những tấm ảnh được chụp hiện lên trong danh sách, tôi mỉm cười một mình mỗi khi nhớ về những ký ức cũ.
Xin chào nước Pháp, hòa vào trong dòng người đi xuống, tốn một khoảng thời gian khá lâu chờ hành lý. Trong lòng chợt trở nên mong chờ, không biết là cậu ấy đã đến chưa? Tôi quá nhỏ bé trong biển người ở đây. Rồi cố gắng tách ra tìm một chỗ thật thoáng, điều cần làm là mở điện thoại ra. Khi đó phía sau lưng mình vang lên một thanh âm trong trẻo…
– Dương ơi! Mình ở đây, ngay sau lưng cậu…
Và tôi quay lại đối diện với cậu ấy, giọng nói ấy không đổi nhưng vẻ bề ngoài của người bạn ấy, dường như đã thay đổi hoàn toàn, tôi sững sờ phải chăng nếu không nghe được thanh âm trong trẻo đó liệu mình có thể nhận ra không? Bạn tôi giờ đây đã trở thành một cô gái cá tính, phong cách của một”bad girl”.
Nhi! Tôi thốt lên. Bạn tôi đây mà, cậu ấy mang theo kính râm nên tôi không thể biết được cảm xúc của Nhi như thế nào, khuôn mặt của cậu ấy có chút gầy nhưng điều đó không quá quan trọng, mái tóc đen xõa dài, điều mà tôi ngỡ ngàng chính là những hình xăm, chiếc áo thun ngắn để lộ ra đôi vai, vòng eo, nơi dưới xương quai xanh, những nơi đó đều điểm một vài hình xăm khá bắt mắt. Tôi ngẩn ngơ một chút vì mọi thứ khi ấy đã diễn ra quá nhanh, cũng không sao, cậu thay đổi bản thân cũng không sao, miễn là chúng ta vẫn giữ cho nhau một tình bạn.
Tôi cười nhìn Hồng Nhi, và cậu ấy cũng thế, từ từ tháo kính râm nhìn tôi, trên khuôn mặt cậu ấy dần hiện lên đầy mây đỏ, hai đứa cùng cười sau bao thời gian xa cách, hai người không nói câu gì, chỉ lẳng lặng nhìn nhau rồi rơi vài giọt lệ.
Trên xe vang lên bài hát của nhóm M2M hai đứa thỉnh thoảng hát cùng nhau. Tôi và cậu ấy nói chuyện, nói rất nhiều chuyện muốn nói…
– Cậu xăm hình từ khi nào vậy Nhi?
Cậu ấy mỉm cười nhưng vẫn trú tâm vào vô lăng – cũng hơn 1 năm rồi đó Dương…
– Vậy mẹ cậu không nói gì hả?
– Có chứ hì! La quá trời, nhưng khi anh mình làm đám hỏi thì mẹ cũng quên luôn chuyện này. Sao vậy? Trông mình khác lắm hả?
Tôi gật đầu…
– Ừ! Khác, có lẽ do mình chưa quen thôi…
– Ừ! Tớ cũng vậy, mới đầu xăm lên vai cũng cảm giác ngại, nhưng sau này thấy quen rồi lại thích xăm thêm một hình nữa hì hì.
– Giờ đến nhà còn xa không Nhi?
– Ờ! Cỡ chừng gần nửa tiếng nữa á, mà sao cậu hỏi vậy, đi đường xa thấy mệt rồi hả? Hay ngủ chút đi khi nào đến mình gọi cho.
Tôi lắc đầu – không có, mình chỉ hỏi vậy thôi.
Xe dừng đèn đỏ, bỗng Nhi quay sang nhìn tôi, cậu ấy cười tà rồi bất ngờ nhéo má tôi một cái rõ đau…
– Hì hì ai đặt cái tên Bông cho cậu vậy hả Dương? – Nhi cười nghịch ngợm…
– Là bố mình!
– À ra vậy, gia đình mình rất mong được gặp cậu đấy.
Tôi nhăn mặt rồi đưa tay nhéo lại gò má của Nhi trả lời – tớ cũng vậy…
Hai người không nói một hồi lâu rồi tôi cũng vì thế mà ngủ thiếp đi khi nào không hay.
– Ở đây tớ sẽ bảo vệ cậu, hãy xem tớ như boss haha…
Hồng Nhi hếch mũi cười to…
– Ở lại đây với mình lâu nhé Dương, tớ sẽ dắt hai đứa mình đi chơi đến khi nào cậu chán thì thôi. Cậu ngủ chung phòng với mình nhé?
Gặp mặt gia đình bạn, mẹ của cậu ấy dù chưa gặp mặt lần nào, nhưng khi bản thân tôi nhận lấy ánh nhìn ấy, bác có vẻ hơn khựng lại khi nhìn thấy tôi, như thể đã quá quen từ lâu. Tôi hơi lo lắng nhưng cũng cúi đầu chào bác ấy.
– Dạ cháu chào bác…
– Ừ! Thôi đi đường xa, Nhi! Đưa bạn vào nhà đi…
– Dạ hi!
Nói rồi cậu ấy kéo tay tôi vào nhà không quên thì thầm vào tai…
– Mẹ mình ngày trước nóng tính lắm á, nhưng giờ thì hết rồi, cậu ở đây đừng lo gì mà cứ tự nhiên nhé.
Tối đó lúc này cũng đã gần 22h đêm. Hai đứa ngồi ngoài ban công phòng riêng của cậu ấy, dưới nền đều là đồ ăn vặt, riêng Nhi cậu ấy đã ăn gần hết nửa quả dưa hấu một cách ngon lành.
– Cậu ăn ít thôi, khuya rồi rồi, lát sao ngủ được…
– Không hiểu sao tớ luôn cảm thấy mình lúc nào cũng muốn ăn, vậy mà vẫn không lên cân hì hì!
– Ừ! Chẳng hiểu sao khi gặp lại lần này tớ thấy cậu gầy hơn đó…
Khi giờ đây ngồi sau chải tóc cho Nhi thì tôi mới thể nhìn rõ thêm những hình xăm trên người cậu ấy, thì ra phía sau vai của cậu ấy cũng còn một hình khác, nét xăm rõ ràng và tỉ mỉ, hơi giật mình khi cậu ấy quay đầu mỉm cười với tôi và nói nhỏ…
– Có đẹp không hì?
Tôi gật đầu…
– Có phải là đau lắm phải không?
Cậu ấy nhéo lấy chóp mũi tôi cười hì hì rồi đứng dậy lấy ra từ ngăn kéo, là những hộp khăn giấy vẫn chưa dùng hết bên cạnh là giấy khám sức khỏe, tôi như hiểu ra chuyện.
– Rất đau! Ngồi hàng giờ trên ghế, lắng nghe những kinh nghiệm đi xăm của người đi trước, ý nghĩa cho mỗi hình xăm.
– Dương này?
– Ừ!
– Cậu có nghĩ điều này sẽ khiến người ta tưởng tớ rất dễ dãi và lẳng lơ lắm đúng không? Mẹ tớ cũng từng nói với mình như thế…
Tôi ngồi xuống cạnh cậu ấy mơ hồ nói…
– Cái đó là ở bản thân mình muốn gì, tớ tin cậu không như vậy…
– Thật không? – Nhi khoác lấy tay tôi rồi tự nhiên ngả đầu lên vai tôi vui vẻ nói…
– Tớ chấp nhận thay đổi này, tớ lại thích vậy đó, ai nghĩ gì kệ họ, còn nếu họ muốn kết bạn tớ cũng không ngại cùng họ nói chuyện. Còn cậu! Không nên bắt chước theo tớ nhé…
Câu nói ấy khiến tôi phải âm thầm nhớ trong lòng.
– Này ngày mai đi mua sắm với mình đi Dương, mình muốn mua ít đồ trẻ em cho cháu mình…
– Cậu tính có về Việt Nam không Nhi?
Cười buồn – chắc năm nay gia đình mình sẽ ăn tết bên này rồi, mình cũng không quyết được…
– Đúng rồi! Bác Trường, chắc cậu biết, bác ấy đã bán được căn nhà trên Sài Gòn chưa? Tự dưng mình thấy nhớ ghê. Cũng muốn về nhưng mình đang trong thời gian thử việc mà papa giao.
Hai đứa ngồi đó, hình ảnh tháp Eiffel rọi bóng chiếu làm thành một bóng râm lớn trước mắt.
– Cậu ở đây lâu như vậy, không có bạn hả Nhi?
Cô bạn lấy khăn giấy lau mặt cười tinh quái – cậu muốn hỏi mối quan hệ hiện tại của mình chứ gì? Đừng tưởng đây không biết nhé.
Tôi đúng là có ý đó nhưng quả thật là chỉ thoáng qua thôi – mình không biết…
Tôi không đồng tình lời nói cũng không chối bỏ nó…
– Há há dối trá!
Rồi hai đứa trở nên trầm lặng, tôi lặng lẽ phá tan lấy nước trong bình giữ nhiệt rót cho Nhi một cốc trà Đào lạnh.
Vài tháng nữa gia đình của Hồng Nhi sẽ đón thêm một thành viên mới, chị dâu của Nhi cũng sắp sinh, tôi bật cười bình yên trong lòng mỗi lần nhìn thấy Nhi nói chuyện với đứa bé trong bụng của chị dâu. Không gian ấm áp lan tỏa quanh căn nhà, tiếng cười, tiếng của bác gái quở trách nói con mình để con dâu nghỉ ngơi. Cậu ấy có một gia đình thật hạnh phúc.
– Thích lắm hả em? – Chị dâu hỏi…
Nhi cười gật đầu…
– Vậy thì em cũng nên sớm lấy chồng đi, sớm sinh em bé cho mẹ vui hì…
Câu nói khiến cậu ấy khựng lại vì bối rối, tôi nhìn thấy ánh mắt có chút ưu phiền phía bác gái nhìn khi lướt qua Nhi rồi, cuối cùng bà cũng khẽ lắc đầu rồi quay đi…
– Này…
– Ừ!
– Tớ với cậu ra ngoài chơi đi…
– Nhưng trời tối rồi mà…
– Uk ha! Vậy thì lên sân thượng đi – Nhi chỉ tay lên nhà trên.
– Nơi này đẹp thật đấy! – Tôi nói…
– Ừ! Và nó cũng bình yên.
– Khi nào có thời gian tớ sẽ đến Nhật, ghé nhà cậu chơi nhé…
Nhi chống cằm nhìn ra trời đêm nói một cách thản nhiên.
– Ừ! Mong là vậy!
Chợt có hai bàn tay véo lấy mặt mình…
– Phải tin tớ, cậu không tin hả?
Giọng của cô ấy có hờn giận.
– Tớ không có ý đó mà hì hì…
Tôi mỉm cười đi đến bên cạnh Nhi.
– Cậu có giận tôi không?
Nhi im lặng…
– Xin lỗi vì tất cả… nhưng tớ biết là sẽ không bao giờ có thể bù đắp lại được.
Nhi vẫn không nói gì. Sau cùng khẽ thở dài một tiếng nói nhỏ.
– Tớ hiện tại rất ổn, rất vui, còn cậu? Cậu muốn nói gì với mình hả? Muốn giấu hay muốn nói với mình chuyện gì thế?
Tôi cảm thấy nơi sống mũi khẽ ngạt lại nhưng sau cùng vẫn phải cố nén lại cảm xúc, lắc đầu.
– Không có gì, cậu vui như vậy tớ rất cao hứng, vậy còn anh chàng lúc sáng là ai vậy? Rất tốt với cậu đấy!
Nhi tròn mắt nhìn tôi ngạc nhiên, nhỏ quay lại lau nước mặt trên mắt tôi…
– Anh ta là Việt! Tớ quen trong hội xe của nhóm, và rất tốt với tớ. Và cả gia đình tớ nữa. Còn cậu? Cậu có nghĩ tớ nên… hừm… cậu thật có ý tứ…
Giọng cậu ấy chợt trầm xuống khi nhìn ra biểu cảm của tôi có điều bất thường.
– Không phải giấu nữa, tên kia làm cậu buồn hả?
– HẮT XÌ!!! Ai chửi mình?
Hắt hơi liên tục, không hiểu có ai nói xấu mình không mà khịt mũi quá trời. Đã giao mùa đâu mà.
Tôi quay sang thằng bạn cười – về rồi khi nào lại đi?
Thằng D thở hắt ra, nó vỗ vai tôi bốp một cái – tao phải về vì có một chuyện cực kỳ quan trọng, chuyện này sẽ quyết định tao nên đi hay nên ở lại.
– Sao nào. Sống bên đó chắc vui lắm nhỉ?
– Vui thì lúc có lúc không chứ, mà cũng khổ, đi làm cực thấy mồ.