Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện Teen >> Thời học sinh oanh liệt (Update Phần 188)

Thời học sinh oanh liệt (Update Phần 188)


Phần 171

Quay trở lại phòng bệnh, nhìn thấy bác Akiko và chị Trúc đã đứng ở trước cửa phòng như thể đang đợi ai đó.
Có lẽ là tôi rồi, khi hai người nhìn thấy tôi liền đi tới như có điều gì rất quan trọng, bác Akiko là người nói trước.

– Thành, bây giờ ta và Trúc sẽ về nhà trước, đêm nay con ở lại với Haruka nhé?

Chợt nhận ra sắc mặt chị Trúc như có điều gì khó nói.

– Vâng thưa bác – tôi trả lời…





Tới đây thì bác ấy không nói thêm câu gì với tôi, khẽ nói chị Trúc ra về rồi đi trước.

– Em ở lại chăm sóc nó nhé Thành, có gì thì gọi bác sĩ, rồi gọi cho chị nửa đấy…
– Dạ, chị tin ở em…
– Ừ!

… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: TuoiNung

– Anh!
– Ừ…
– Anh đừng nói với bác và chị hai, bố em hồi ở Sài Gòn em bị nhức đầu nhé…
– Không được, chuyện khác thì có thể nhưng bệnh tật thì không thể giấu được đâu em…
– Khi đó em chỉ hơi nhức đầu thôi mà – giọng nàng phụng phịu…

Tôi phì cười xoa đầu em…

– Nhưng vẫn đáng lo. Em thấy đó chuyển xảy ra hôm nay giả sử bác ấy kể cho bố em biết thì thế nào.

Em không nói gì khẽ cúi đầu có lẽ thay cho câu trả lời.

– Mai ra viện rồi, em không thấy mệt à, hay nằm xuống ngủ đi.

Trên khuôn mặt Nụ đã lộ rõ vẻ mệt mỏi, tôi khẽ giảm nhiệt độ điều hòa cho bớt lạnh rồi quay trở lại giường thì thấy em cũng đã nằm ở đó đắp chăn quay đầu nhìn về phía tôi đi tới.

Không có dây thun, tóc Nụ như dài hơn tôi nghĩ, khẽ vén mái tóc qua mang tai em, tôi chợt nhìn thấy có một con gấu Bông nhỏ mà nàng đang ôm trước ngực. Kỳ thật tôi chưa thấy em có nó bao giờ.

Như hiểu ra là mình đang nghĩ gì, Nũ khẽ cười vuốt nhẹ tai con gấu Bông nói – đó là quà sinh nhật bạn thân tặng em đó anh…

– Bạn thân? Ai vậy?
– Hì bí mật…

Em khẽ siết hai vòng tay kéo chú gấu Bông hơi chặt như thể không muốn bất kỳ ai cướp được nó, kể cả tôi.

Tôi gật đầu vì người bạn thân bí ẩn đó của em mà nói – ôm nhẹ thôi, coi chừng nó nghẹt thở đó.

– Hì không có đâu nha, cậu ấy mạnh mẽ lắm.

Nàng khẽ nhìn xuống con gấu khóe môi khẽ mở hờ như thể thì thầm với nó làm tôi không hỏi tò mò em đã nói gì.

– Em vẫn còn nhớ khi chúng mình gặp nhau, anh thấy tóc em rối, tại sao anh lại mang theo dây thun vậy nè?
– Vì anh biết em sẽ cần…

Nàng lại cười tươi, đôi mắt hấp háy…

– Hì đồ nói dối.

Bên ngoài lúc này đã hóa khuya mất rồi, thỉnh thoảng có tiếng động ồn ào, tiếng trẻ em khóc, tiếng xoạt xoạt của bánh xe thỉnh thoảng đẩy qua trước phòng, có lẽ là có thêm bệnh nhân mới nhập viện, và hình như có cả tiếng cãi lộn thì phải.

– Anh…

Tôi quay lại đã thấy em kéo tấm chăn cao hơn, đôi mắt khẽ nhìn quanh căn phòng lộ rõ vẻ sợ hãi.

Tôi hoảng hốt nắm lấy tay em…

– Ừ anh đây, đừng sợ!

Tâm trạng nàng có vẻ như đã bình thản hơn, chỉ có đôi mắt ấy là không ngừng nghỉ nhìn xung quanh rồi lại dừng về phía tôi đầy ấm áp.

– Anh kể lại với em đi…
– Chuyện gì?
– Tại sao một số người họ hàng lại không thích mẹ của anh? Không phải là vì phân biệt vùng miền đúng không ạ?

Tôi lắng nghe cho đến khi từng chữ lọt hết vào tai mà phải trầm mặc một hồi mới trả lời.

– Bởi vì bố của mẹ anh ngày xưa là lính Việt Nam Cộng Hòa em à.
– Chiến tranh cả thôi, sau này độc lập rồi nhưng nhiều nơi cũng có rất nhiều người ghét lắm.

Chợt tôi hơi thấy lòng mình như chùng xuống, não nề nhìn em.

Không gian tĩnh lặng như tờ càng làm buổi đêm như dài hơn, ngột ngạt hơn.

– Chỉ có thế thôi, mẹ anh nói mỗi khi bà mệt mỏi, chỉ cần nhìn thấy gia đình mình vui vẻ thì bà không mong muốn gì hơn.

Tôi đặt tay lên đầu gối nhướng người đưa tay mình vuốt nhẹ mái tóc em – và còn cả em nữa biết không, mỗi khi anh dao động và trở nên yếu mềm thì điều giữ anh lại… chính là em đó.

– Muộn rồi đấy, mắt em sắp thành gấu trúc rồi kìa, em ngủ đi.
– Anh đừng đi đâu nhé…
– Ừ! Anh sẽ chẳng đi đâu hết.

Tôi nhẹ nhàng thốt…

Một đêm khó ngủ, có lẽ là cả đêm qua dường như tôi không thể ngủ, những tia sáng của buổi bình minh nhẹ nhàng đã rớt đầy khoảng sân nơi tôi đang đứng.

Phải khó nhọc lắm tôi mới có thể di chuyển từng bước chân của mình ra khỏi cổng. Bây giờ thì tôi mới hiểu một chuyện lý do tại sao tối đó bác Akiko lại đặc cách cho riêng tôi mà không phải chị Trúc ở lại với em. Bác muốn tôi tranh thủ thời gian cuối cùng bên em trước khi trở về nước. Với lý do mà tôi nghe cũng buộc phải đồng ý vì sức khỏe của em.

Xa xa phía con đường có tiếng gọi, nơi đó mặt trời chiếu sáng rọi những tia nắng thẳng vào mắt tôi khiến cho thân ảnh của kẻ đang chạy đến phía mình như một cái bóng…

“Taka” miệng tôi đột nhiên thốt lên…

Thằng bé chạy lại gần tôi mặt nhễ nhại mồ hôi, hình ảnh đó đập vào mắt làm tôi xúc động vô cùng. Nó cười đưa cho tôi mẩu giấy…

“Em rất vui khi kết bạn với anh, em hiểu nỗi buồn của anh bây giờ nhưng thật đáng tiếc vì em lại không thể sẻ chia được nỗi buồn đó cùng anh, em cảm thấy rất bứt rứt. Còn một chuyện nữa, tên bắt nạt em hôm trước, cậu ta kết bạn với em rồi, cậu ta nói khi nào anh quay lại đây, nói em hãy nói cậu ấy một tiếng.”

Nét chữ nguệch ngoạc viết như một đứa trẻ mới tập tành học chữ, đáng lẽ ra thằng bé Taka có thể in ra giấy nhưng tôi cảm thấy việc ghi ra giấy lại thể hiện được tình cảm của nó dành cho mình…

Nhận cả một gói quà từ thằng bé…

Khẽ gấp tờ giấy đưa vào túi áo khoác, tôi ngẩng mặt nhìn thằng nhóc cũng đang nhìn mình hơi thở đã ôn hòa.

– Người anh em, cho em ôm anh một cái được không?

Tôi ngỡ ngàng khi thằng nhóc vừa nói với mình bằng tiếng Việt, lại thêm một luồng cảm xúc hạnh phúc trào dậy trong tôi.

– Khi nào về đến nơi thì anh hẵng mở quà ra nhé.

Cả 4 người im lặng suốt chặng đường đến sân bay, cho đến khi chúng tôi bước vào tòa nhà rộng lớn đó chuẩn bị cho thủ tục lên máy bay, toàn thân tôi như chấn động, hơi thở nặng nề khó nhọc vô cùng.

Thật sự… tôi thật sự không muốn rời xa cô ấy, trong lòng giờ đây đã rối bời biết bao nhiêu điều muốn nói nhưng không thể mở lời.

Giọng bác Akiko chợt vang lên buồn bã phá tam sự im lặng của cả 4 người.

– Haruka…
– Dạ…
– Ta và chị hai con sẽ chờ ở ngoài, hai đứa… con nhớ quay lại sớm nhé không Thành sẽ trễ đấy – bác Akiko dặn dò…
– Vâng thưa bác…

Lẳng lặng rời đi, thầm cảm ơn bác ấy ngàn vạn lần vì đã dành những phút riêng tư ấy cho tôi và em.

Trông em dường như có gầy đi một chút, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía tôi rồi khẽ chầm chậm cúi đầu, có lẽ những gì cần phải kể phải dặn dò đã hết rồi, cô ấy nói – anh đi bình an nhé, đến nơi thì hãy gọi về cho em.

– Ừ – tôi nói khẽ…

Nụ vẫn không ngẩng mặt lên nhìn tôi, mảnh vai gầy khẽ rung nhè nhẹ.

– Nói với Trang, gia đình anh Huy là em vẫn ổn đó.
– Ừ! – Tôi nói như kẻ hết hơi, tưởng chừng trong đầu có thiên ngôn vạn ngữ mà chỉ thốt ra được như thế.

Nụ trở nên trầm mặc, cảm thấy không khí nặng nề không thở nổi, cuối cùng, nàng dường như tỉnh ra dần từ trong mộng mị, rồi như choàng tỉnh, hoảng hốt nói tiếp những lời dở dang…

– Anh đi đi…

Tôi đưa cả hai tay ôm ấp lấy khuôn mặt em, đôi mắt đã ướt nhòa nước mắt, tiếng ngạt mũi, gò má em ửng hồng trông xinh đẹp biết bao, khẽ đặt một Nụ hôn dài, hương thơm từ môi em, vị mặn của nước mắt.

… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: TuoiNung

Tháng 9 – Hồ Tây – Hà Nội…

Nghe nói vào khoảng thời gian này thời tiết ở Hà Nội là đẹp nhất, không hanh khô và rét buốt.

Người dân nhiều người như thói quen đổ ra Hồ Tây tận hưởng làn không khí mát mẻ từ phía Bắc tràn về.

Ra Hà Nội công tác vài lần nhưng dạo Hồ Tây thì là lần đầu tiên của tôi “đẹp quá”. Gió thổi từ xa xăm, lướt qua mặt hồ, khiến hàng cây khẽ rung lay động nhẹ, tôi cảm thấy da mặt mình mát rượi, ngẩng mặt nhìn trời áng chừng khoảng gần 1 tiếng nữa mặt trời sẽ lặn, một buổi chiều thanh bình.

Hai con người ngồi hướng tầm nhìn ra phía biển hồ, bia lạnh, bò viên chiên. Tôi khẽ thở một tiếng quay sang nhìn thằng bạn.

– Mấy năm nay tưởng đi đâu hóa ra lấy vợ từ khi nào mà không báo cho anh em vậy hả thằng kia?

Thành Toác cười giả lả, nó gãi đầu trả lời – chúng mày giờ mỗi đứa một nơi, tao gọi về kiểu gì chứ…

– Thì cứ phải nói sớm, bọn tao sắp xếp thời gian cũng được.
– Vợ mày bằng tuổi mày hả?
– Không! Nhỏ hơn tao 2 tuổi lận.

Tôi lại cười khiến nó như bị tôi chọc tức khẽ cau mày hỏi.

– Ê thằng kia, cười con khỉ gì?

Tôi liếm môi trả lời – ai mà có thể ngờ mày lại lấy vợ sớm như vậy đấy chứ, giờ mà nói với tụi thằng Lộc chắc chả ai tin, mà Thành này…

– Gì?

Tôi cầm lon bia lạnh đưa lên trước mặt nó – chúc mừng mày lên xe hoa…

Cạch một tiếng của hai lon bia va nhẹ vào nhau rồi hai thằng cười khà khà tu một hơi thật lâu.

– Cơ mà tao thấy mày cũng tệ – “tôi nhướng mày lại hỏi nó” – cho tao số tài khoản ATM mày đi, tao và tụi thằng Lộc sẽ gửi tiền xem như thay phong bì cho phải nghĩa…

Thằng bạn xua tay từ chối – thôi tiền bạc gì, nếu có thể khi nào chúng mày tập chung một buổi rồi đãi tao một chầu xem như phải nghĩa…

– Khi nào ư? Tao cũng mong ngày đó không xa…
– Thằng Dương vẫn không có tin gì hả mày?
– Ừ – tôi gật khẽ…

Thành Toác khẽ chép miệng nở một Nụ cười nhạt, tiếng thở dài đi cùng đôi mắt đượm buồn nói…

– Quả thật những năm qua… tao cũng lo cho thằng ôn đó, có lúc tao nghĩ nó thật quá đáng.

Chợt hai thằng như trầm ngâm không nói gì nữa, mặt trời phía tây đỏ hỏn chiếu những tia nắng chói lóa, “hoàng hôn”

Chợt trên chiếc ghế nhựa để bia và mồi nhắm, chiếc điện thoại của Thành Toác khẽ rung hình ảnh xuất hiện trên màn hình, một cô gái ghi hai chữ “bà xã”.

Tôi ngạc nhiên khi thấy nó tắt máy để im lặng, khẽ nói.

– Sao mày không nghe máy?

Nó khẽ lắc đầu, đã không còn là thằng bạn béo nghịch quậy phá mã tử ngày nào nữa rồi…

– Nếu gọi lại lần 3 thì tao nghe máy, chắc sẽ có điều gì quan trọng thì mới gọi lại thôi mày đừng lo…

Nó cười, râu trên mép cũng đã đen đậm như thể ông già đến nơi.

– Vợ chồng bay hạnh phúc không?

Hai thằng lại cụng bia, uống hết lon thứ hai, giọng nó khàn khàn…

– Có chứ, cảm ơn mày đã quan tâm.
– Ừ! Vậy thì tốt, đúng người đúng thời điểm.

Thằng bạn vỗ lên đùi, chiếc quần đùi dài ngang đầu gối lộ dải lông chân đen đậm @@. Giọng nó mang một bầu không khí vô thưởng vô phạt.

– Này thằng bạn, từ khi tao lấy vợ, tao ngộ ra nhiều thứ lắm.
– Kể tao nghe được không?

Nó cười tủm tỉm nhìn tôi nói như thể đang giáo huấn tôi vậy.

– Yêu nhau mà lấy được nhau thì đạt được mục đích tốt đẹp nhất, song bên cạnh đó kẻ thù lớn nhất của tình yêu là sự đói khổ túng thiếu triền miên. Mày chưa lập gia đình chắc không biết tao đã từng phải xoay sở một mình khó khăn đến mức nào đâu. Cái gì mà ngôn tình chứ, về một nhà rồi hiểu hết thôi. Chuyện tình cảm không thể hứa hẹn trước gì cả.

Tôi đan tay hỏi lại – ý mày là tình yêu dễ khiến con người ta lu mờ lý trí?

– Ừ! Nhưng lý trí lại rất cần trong sự chọn lựa…

Nó khẽ chép miệng thở dài – mà thôi! Chuyện đó gác lại sau đi.

– Mấy năm rồi nhỉ Thành? Nhớ ngày xưa quá…

Cả hai lại trở nên im lặng, mặt trời cũng dần biến mất, nhen nhóm một vài tia sáng cuối cùng rồi vụt tắt, cuối cùng thì chiếc điện thoại của Thành Toác lại rung lần thứ hai, và nó nghe máy.

Danh sách các phần

Trang: Phần 1 Phần 2 Phần 3 Phần 4 Phần 5 Phần 6 Phần 7 Phần 8 Phần 9 Phần 10 Phần 11 Phần 12 Phần 13 Phần 14 Phần 15 Phần 16 Phần 17 Phần 18 Phần 19 Phần 20 Phần 21 Phần 22 Phần 23 Phần 24 Phần 25 Phần 26 Phần 27 Phần 28 Phần 29 Phần 30 Phần 31 Phần 32 Phần 33 Phần 34 Phần 35 Phần 36 Phần 37 Phần 38 Phần 39 Phần 40 Phần 41 Phần 42 Phần 43 Phần 44 Phần 45 Phần 46 Phần 47 Phần 48 Phần 49 Phần 50 Phần 51 Phần 52 Phần 53 Phần 54 Phần 55 Phần 56 Phần 57 Phần 58 Phần 59 Phần 60 Phần 61 Phần 62 Phần 63 Phần 64 Phần 65 Phần 66 Phần 67 Phần 68 Phần 69 Phần 70 Phần 71 Phần 72 Phần 73 Phần 74 Phần 75 Phần 76 Phần 77 Phần 78 Phần 79 Phần 80 Phần 81 Phần 82 Phần 83 Phần 84 Phần 85 Phần 86 Phần 87 Phần 88 Phần 89 Phần 90 Phần 91 Phần 92 Phần 93 Phần 94 Phần 95 Phần 96 Phần 97 Phần 98 Phần 99 Phần 100 Phần 101 Phần 102 Phần 103 Phần 104 Phần 105 Phần 106 Phần 107 Phần 108 Phần 109 Phần 110 Phần 111 Phần 112 Phần 113 Phần 114 Phần 115 Phần 116 Phần 117 Phần 118 Phần 119 Phần 120 Phần 121 Phần 122 Phần 123 Phần 124 Phần 125 Phần 126 Phần 127 Phần 128 Phần 129 Phần 130 Phần 131 Phần 132 Phần 133 Phần 134 Phần 135 Phần 136 Phần 137 Phần 138 Phần 139 Phần 140 Phần 141 Phần 142 Phần 143 Phần 144 Phần 145 Phần 146 Phần 147 Phần 148 Phần 149 Phần 150 Phần 151 Phần 152 Phần 153 Phần 154 Phần 155 Phần 156 Phần 157 Phần 158 Phần 159 Phần 160 Phần 161 Phần 162 Phần 163 Phần 164 Phần 165 Phần 166 Phần 167 Phần 168 Phần 169 Phần 170 Phần 171 Phần 172 Phần 173 Phần 174 Phần 175 Phần 176 Phần 177 Phần 178 Phần 179 Phần 180 Phần 181 Phần 182 Phần 183 Phần 184 Phần 185 Phần 186 Phần 187 Phần 188

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng