Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện Teen >> Thời học sinh oanh liệt (Update Phần 188)

Thời học sinh oanh liệt (Update Phần 188)


Phần 165

Tiếng Nhật khó học quá, cả một thời gian học những câu đơn giản của giao tiếp hằng ngày mà đau cả đầu, tính ra thì tiếng Anh vẫn là dễ học nhất, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có ý định chuyển công việc và sự nghiệp sau này ở nước ngoài.
Cảm giác lo lắng, Nụ rất nhiệt tình kèm tôi học tiếng Nhật, em hình như đặt niềm tin vào tôi nhiều lắm, cứ vài ngày sẽ có một bài kiểm tra sát hạch nghe đọc viết vô cùng căng thẳng, tôi đến phải lên bờ xuống ruộng với những giây phút như thế, áp lực cực kỳ, nhưng thấy người yêu mình tâm huyết vậy cũng không nỡ.

Trời ơi! Sáng dậy sớm đi làm tối về muộn có khi 10h đêm hai đứa vẫn ngồi cặm cụi bên bàn học, chữ Nhật có nét tương đồng như tiếng Hàn hay Trung Quốc, thành ra nếu bạn giỏi một trong 3 thứ tiếng thì việc học hai ngôn ngữ kia cũng không đến nỗi phải chật vật như tôi giờ này. Không sao! Vì chuyện đại sự tôi chịu được tất!

Tôi ngồi gật gù ở ghế sopha, đầu cúi gầm nhìn xuống đất, không buồn ngủ, nói mệt cũng không phải, chỉ là có lúc tôi nghĩ để đặt chân vào gia đình nhà họ Huỳnh đôi lúc cũng gian nan. Nói thật như vậy thà đi đánh lộn với thằng Vương vài chục trận bầm tay tím mặt còn hơn là đứng đối diện người nhà tương lai.

Tôi nghe thấy mùi cacao nóng mỗi lúc một gần. Tiếp theo là tiếng chạm nhẹ của ly sứ tiếp xúc trên bề mặt bàn thủy tinh – em ngồi cạnh khẽ ôm tôi từ phía sau…





– Anh đang nghĩ gì thế?
– Sao không pha cafe?
– Cafe uống vào sợ anh tối không ngủ được.

Trở người tôi quay lại kéo em vào sát mình hơn, tôi hôn nhẹ và giữ thật lâu môi mình trên tay em – anh đói quá! Nhà còn mì gói không em?

Nàng lắc đầu – nhà không có mày đâu:), Nhưng còn gạo và trứng gà, tủ lạnh còn rau nữa:).

Nhưng muộn rồi! Chắc gần 12h mới ăn cơm quá – tôi càu nhàu mà nghe bụng đói cồn cào…

– Anh đói lắm hả?
– Ừa! Từ lúc đi làm qua đây anh chưa ăn gì hết đây này – tôi xoa đầu em.
– Vậy anh chờ chút, sẽ có cơm nhanh thôi.
– Mà ốp la nhé…

Công ty – xin nghỉ một tháng cũng chẳng khác gì nghỉ làm, đi Nhật một tháng cũng không phải, tôi sợ thời gian cao su, sợ những chuyện không tưởng phát sinh nên chỉ cố định trong gần 30 ngày – cũng làm ở đây đủ lâu, rời đi cũng không nỡ vì có rất nhiều người quen – tôi hơi bồn chồn vì sắp sửa đối mặt với ông trưởng phòng già nua mà mình kính nể bấy lâu – nhìn thấy đơn xin nghỉ của tôi, ông trưởng phòng có chút bất ngờ nhưng cũng không ngạc nhiên là bao – vị trí của tôi sẽ cần người thay thế, việc xin nghỉ đột ngột hẳn sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến nhóm làm việc của tôi.

Ông trưởng phòng đẩy tớ đơn về phía tôi – lý do? Tôi cần biết lý do chính đáng, chẳng phải mọi thứ vẫn tiến triển tốt hay sao? Hay cậu đã tìm được chỗ tốt hơn?

Tôi lắc đầu…

– Thưa trưởng phòng. Tôi có chuyện thật ạ…
– Trông bộ dạng này… cậu sắp lấy vợ à? – Ông ấy nhấn mạnh.
– Ặc!

Biết là mình đã đoán trúng tim đen, nhìn cái sắc thái hơi khó xử của tôi là biết liền, nói thẳng ra là tôi không muốn làm lớn chuyện.

– Vậy! Đây là lý do xin nghỉ sao? – Ông ta cười thành tiếng, rồi tháo mắt kính đặt xuống bàn.
– Con bé út nhà tôi trong tháng này làm đám hỏi, vậy là không thể mời cậu được rồi.
– …
– Cậu cứ giữ lại tờ đơn này, vị trí của cậu tạm thời tôi sẽ nhờ Trang đồng nghiệp của cậu tìm người khác và thay thế, xem như là lời chúc mừng của tôi, cậu đi đi! Khi nào xong chuyện gia đình rồi quay lại.

Mừng muốn khóc, vậy là tôi vẫn sẽ quay trở lại nơi này một lần nữa – lặng lẽ gom một vài thứ vào hộp giấy, vậy là sẽ tạm rời xa nơi này, tạm thời thất nghiệp, nhanh chóng rời khỏi đây vì sợ quay lại sẽ rơi vào cảnh nhớ người.

Ông Huy, chắc có lẽ là đã chịu từ bỏ người chị của Nụ, không biết lý do là gì, cơ mà giờ ổng rất hạnh phúc bên cô nàng bạn gái mới bằng tuổi tôi, hơi bất ngờ đấy chứ!

Đây là ý của gia đình nhà anh Huy, tiện qua Nhật du lịch, thăm họ hàng và tạo điều kiện cho tôi có được cơ hội tiếp xúc với gia đình bên ngoại của Nụ.

Cách ngày bay vài ngày – lần thứ 2 quay lại Nhật bản. Hy vọng là thuận buồm xuôi gió – từ lan can phòng trọ, tự dưng sao mà gió thổi lạnh vậy? Thoáng rùng mình – tôi thấy trống trải, lo âu! Mới đây mà đã… xa rồi, tôi không hiểu là tại sao mình lại cảm thấy buồn thiu như vậy? Trước giờ ở một mình quen vậy mà giờ đây – đó là nỗi cô đơn của kẻ đang ở độ tuổi bán mạng cho công việc, đi làm mà không biết trời đất là gì! – Ừ! Cả 1 năm tích góp mới đủ mua một chiếc honda mà bản thân hằng mong…

Tối đó tôi có ghé qua nhà của Hồng Nhi. Nhà tối om, làm gì còn ai ở đây nữa, nhìn từ trong ra ngoài, cánh cổng sắt màu đen đối diện lạnh lẽo như thiếu đi hơi ấm con người từ rất lâu, cơ mà khi còn có người ở thì nơi này cũng lạnh lẽo kém gì bây giờ đâu – tôi ngước nhìn lên phía ban công, nhận ra rằng, con nhóc đó đã đi thật rồi.

Đứng lâu cũng không phải cách hay, tôi thở dài nhìn sâu vào khu vườn lần cuối, lặng lẽ nổ máy đi về.

– Anh sợ mẹ tôi đúng không? Hì.
– Cái gì ai nói cô thế!
– Cậu đi ra khỏi nhà tôi ngay!

Ít nhất thì người mẹ đó cũng không phải là người xấu – chỉ là bà ấy quá thương con mình quá…

Và trong lúc mải nghĩ thì lại có một đoạn nhạc đâu đó như đánh vào tâm trạng tôi ngay bây giờ…

“Khi em thấy cô đơn trong lòng em nhớ ai – anh mong bước chân em về trong nắng mai…”.

Tôi dừng lại trước cổng nhà Nụ, không nhấn chuông vội, vì bận lắng nghe âm thanh du dương của vĩ cầm – ngẫm đi ngẫm lại mới nhận ra đây là bản strange sun trong phim Vườn Sao Băng.

Bản nhạc kéo dài cho đến gần cuối chưa hết bài thì đột ngột dừng hẳn. – Kinh coong! – Tôi nhấn chuông.

Nhấn lần thứ 2 vẫn không có ai mở cửa – đứng chôn chân một vài phút rồi chần chừ rồi đánh liều tôi thò tay vào phía trong gạt khóa cổng bước vào.

Phòng khách không có người, bước vào mọi thứ vẫn ngăn nắp tuy chỉ có cây vĩ cầm để ngổn ngang trên bàn.

– Nụ ơi… có ai không?

Không có câu trả lời lại khiến tôi thêm bất an – đột nhiên trên lầu có tiếng động.

Đánh liều tôi bước lên từng bậc thang, sự im lặng như thôi thúc tôi càng phải đi tiếp – đứng trước phòng của em, ngập ngừng vì không biết có nên xoay nắm khóa thì đột nhiên tôi theo giác quan cảnh giác từ phía sau có tiếng chân tiến lại rất nhanh.

Hai cánh tay của em bất ngờ siết hơi mạnh lên eo tôi – giọng em như thì thào chỉ đủ cho mình tôi – tự ý mở cửa phòng người khác mà không xin phép là xấu lắm nha chàng – hơi thở em nhè nhẹ sau lưng tôi đi cùng là một cái nhéo đau muốn ứa nước mắt.

– Hic! Anh xin lỗi nhưng anh xin em có đánh thì đánh chứ đừng nhéo có được không.
– Đáng đời ai biểu hì…
– Vì anh lo cho em mà…

Tôi gỡ tay em ra quay lại thấy mắt em – này! Em vừa mới khóc đấy à?

– Đâu có – nàng chối bỏ cúi gầm lấy tay dụi mắt – dời! Rành rành vậy mà còn bào chữa – tôi nói thầm.

Và tôi nhìn thấy tóc của Nụ hơi rối như thể em vừa xảy ra một chuyện gì đó – vừa có chuyện gì hả em?

Nụ lắc đầu trong lòng tôi – vuốt lại tóc sau của em rồi nhận ra cánh của phòng bệnh của mẹ em ngày trước đang mở toang.

Đẩy nhẹ em ra tôi tiến lại phía căn phòng đó, nhìn vào trong rồi lại quay sang nhìn về phía Nụ – em làm gì trong phòng này thế?

Nàng không trả lời…

– Mệt ở đâu hả em?
– Không! Không có – cô ấy phụng phịu như không muốn nghe tôi hỏi.

Tôi cúi thấp người đặt hai tay lên má em tiến sát lại mặt mình – hãy nhìn vào mắt anh mà trả lời nè nàng ey!

– Em thấy hơi nhức đầu… nhưng không sao ạ, em vào phòng mẹ tìm thuốc giảm đau…
– Đau lắm hả? – Tôi đặt tay lên trán em.
– Không! Hơi thôi ạ…
– Đau nhẹ mà bỏ dở cả bài nhạc đang tập chỉ để chạy lên đây tìm thuốc giảm đau sao?
– Em xin lỗi.
– Đau đầu như vậy, tối nay em nên ngủ sớm, ai bắt mấy ngày thức khuya làm gì cho hại người.
– Thức khuya kèm anh học đó.

Anh Huy ngồi cạnh tôi, hai người nói chuyện công việc không ngớt cho đến khi ra đến sân bay.

– Nghe nói giờ này bên đó nắng gắt lắm – ổng tặc lưỡi.
– Nóng bằng ở Hà Nội ngày hè không anh?
– Anh mày chịu! Thấy bà cô của cái Dương nói vậy chứ anh không biết.
– Mà em hỏi thật! Sao anh từ bỏ chị Trúc vậy?
– Xa quá! Với lại anh nghĩ hai đứa không hợp thì phải – ổng lắc đầu khẽ thở dài.
– Anh mày đặt niềm tin vào chú đấy hề! Cuối năm anh chờ rượu mừng nhé…
– Ặc đau đau! – Ông Huy kẹp cổ tôi rồi lại kéo cằm tôi, cả hai người cùng nhìn phía xe chở bác gái, nhỏ Trang và Nụ bên cạnh.

Ù… ù… máy bay gầm tiếng lớn bay ngang qua đầu tôi – xe đi nhanh quá, mới đó mà đã đến nơi.

Được biết là gia đình bên đó sẽ đón ở sân bay, nghe sao mà vừa mừng vừa lo lắng. Tôi thấp thỏm đi cạnh ông Huy mong để được vớt vát thứ gì đó trong mớ lộn xộn trong đầu bây giờ – tính buông câu gì hỏi ông Huy cho đỡ hoang mang thì ổng đã bồng bé Bắp đi trước từ lúc nào rồi.

Bình tĩnh nào! Chỉ là gặp thôi mà. Tôi ngửa đầu nhìn lên trên hít lấy hít để từng ngụm không khí để giải tỏa nỗi căng thẳng này – Nụ đi cạnh từ bao giờ đan tay tôi cười mỉm nói…

– Anh đã gặp bác em lần thứ 3 rồi mà, không sao đâu anh.
– Cảm ơn em 🙁

Lấy hành lý, lúc này rất đông người, khi đi đến đoạn có người cầm một bảng trắng ghi rõ họ tên của ông Huy trước cầm trước ngực, cái này tôi thấy ở sân bay nhiều trường hợp này lắm – ông Huy nhìn thấy liền hồ hởi vẫy tay cười tươi tiến lại. Mọi người mừng rỡ trong đám đông nhanh chân tiến lại phía người đứng chờ, tôi cũng hòa theo nhanh chân rồi cũng chùn bước khi nhìn thấy phía sau của người đàn ông đang cầm tấm bảng kia có bóng dáng của bác akiko, Bố của Nụ cũng đứng ở đấy. Nụ cười trên môi tôi đơ hẳn.

– Bố…

Nụ hạnh phúc chạy lại ôm lấy bố mình.

– Gầy quá! Ở Việt Nam con không chịu ăn à?
– Có chứ hi, ngày 3 bữa đủ hết nhưng không vẫn không ú được ạ…

Người đàn ông mắt buồn vuốt lấy tóc nàng.

Chỉ có bác akiko là nói được tiếng Việt tốt, người cầm tấm bảng giấy gọi dễ hiểu là người chú trong gia đình.

– Lâu quá không gặp, nay mới có dịp cho gia đình đi chơi xa, tiện thể sang tham cô akiko và ông bạn cũ (ý nói bố Nụ).

Tiếng Nhật. Bác akiko phiên dịch cho người chú giới thiệu từng người đứng đối diện, họ nói chuyện một lúc, và cuối cùng điều gì cũng đến.

– Thành! Lâu rồi không gặp, gia đình ta rất mong được gặp cháu…
– Dạ – tôi chỉ biết cười và nhận lấy cái bắt tay từ người chú kia một cách thân mật nhất.
– Bạn cháu sao rồi? Cái cậu tên Dương ấy? – Bác akiko hỏi.
– Dạ bạn cháu trở lại Canada làm việc rồi ạ, còn chuyện gia đình của cậu ấy cháu cũng không biết rõ thêm thưa bác.

Hai xe chạy hàng giờ đồng hồ, tôi ngồi cuối với anh Huy, máy bay hạ cánh lúc gần 8h. Chứng tỏ bác akiko và mọi người đã đi từ rất sớm để kịp giờ đón, điều này làm bác gái nhà anh Huy xúc động mà cứ nắm tay bác akiko nói cười.

Danh sách các phần

Trang: Phần 1 Phần 2 Phần 3 Phần 4 Phần 5 Phần 6 Phần 7 Phần 8 Phần 9 Phần 10 Phần 11 Phần 12 Phần 13 Phần 14 Phần 15 Phần 16 Phần 17 Phần 18 Phần 19 Phần 20 Phần 21 Phần 22 Phần 23 Phần 24 Phần 25 Phần 26 Phần 27 Phần 28 Phần 29 Phần 30 Phần 31 Phần 32 Phần 33 Phần 34 Phần 35 Phần 36 Phần 37 Phần 38 Phần 39 Phần 40 Phần 41 Phần 42 Phần 43 Phần 44 Phần 45 Phần 46 Phần 47 Phần 48 Phần 49 Phần 50 Phần 51 Phần 52 Phần 53 Phần 54 Phần 55 Phần 56 Phần 57 Phần 58 Phần 59 Phần 60 Phần 61 Phần 62 Phần 63 Phần 64 Phần 65 Phần 66 Phần 67 Phần 68 Phần 69 Phần 70 Phần 71 Phần 72 Phần 73 Phần 74 Phần 75 Phần 76 Phần 77 Phần 78 Phần 79 Phần 80 Phần 81 Phần 82 Phần 83 Phần 84 Phần 85 Phần 86 Phần 87 Phần 88 Phần 89 Phần 90 Phần 91 Phần 92 Phần 93 Phần 94 Phần 95 Phần 96 Phần 97 Phần 98 Phần 99 Phần 100 Phần 101 Phần 102 Phần 103 Phần 104 Phần 105 Phần 106 Phần 107 Phần 108 Phần 109 Phần 110 Phần 111 Phần 112 Phần 113 Phần 114 Phần 115 Phần 116 Phần 117 Phần 118 Phần 119 Phần 120 Phần 121 Phần 122 Phần 123 Phần 124 Phần 125 Phần 126 Phần 127 Phần 128 Phần 129 Phần 130 Phần 131 Phần 132 Phần 133 Phần 134 Phần 135 Phần 136 Phần 137 Phần 138 Phần 139 Phần 140 Phần 141 Phần 142 Phần 143 Phần 144 Phần 145 Phần 146 Phần 147 Phần 148 Phần 149 Phần 150 Phần 151 Phần 152 Phần 153 Phần 154 Phần 155 Phần 156 Phần 157 Phần 158 Phần 159 Phần 160 Phần 161 Phần 162 Phần 163 Phần 164 Phần 165 Phần 166 Phần 167 Phần 168 Phần 169 Phần 170 Phần 171 Phần 172 Phần 173 Phần 174 Phần 175 Phần 176 Phần 177 Phần 178 Phần 179 Phần 180 Phần 181 Phần 182 Phần 183 Phần 184 Phần 185 Phần 186 Phần 187 Phần 188

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng