Phần 160
– Bốp! – Tôi bất ngờ đá tạt vào thằng vệ sĩ đó rồi kéo Hồng lại về phía sau…
– Chúng mày… giết chúng nó cho tao… Nhanh! – Thằng S nổi khùng rồi chửi lớn…
– Không thể ngờ chứ gì thẳng vô phúc? – Tôi nhướng mày chửi thẳng vào mặt nó…
Thành Toác và thằng D cũng bắt đầu đứng cạnh tôi – 10 thằng mang vũ khí bắt đầu đồng loạt ập đến – khoảng chiến hạn hẹp nên cũng khá bất lợi vì không đủ chỗ nếu dính phải trường hợp bắt buộc tránh né – có tách ra như lần trước không? – Tôi hỏi gấp…
– Xử một hai thằng đã rồi tính chuyện đó sau – Thành Toác từ bên cạnh…
Cốp! – Ầm! – Tôi dang tay đỡ lấy một gậy thẳng chính diện từ trên xuống của thằng đi đầu – đòn gậy của nó bị bật ra khỏi tay tôi – một thoáng ngạc nhiên trên mặt thằng choai choai đó, tôi hừ mũi tóm lấy cây gậy sắt của nó rồi chửi – không ngờ chứ gì? – Tao còn nhiều điều bất ngờ cho chúng mày lắm đấy – Bốp! – Dụng Than nghe lực từ đối thủ nhanh chóng tôi chấn thẳng một đòn vào thái dương rồi tiếp tục đánh một đòn đấm móc thẳng vào cằm từ dưới lên – Kình! – Nó dính đòn mất tử chủ mà ngã ngửa về sau bất tỉnh.
Thật ra là trước lúc đến đây, tôi đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng – nhét một thanh gỗ vừa đủ vào phần tay đề phòng trúng đòn thì cũng giảm được phần nào – đó là lý do tại sao ăn thẳng một gậy sắt của thằng vừa rồi mà tôi vẫn không đau…
– UỲNH! – Tôi dính thêm một đòn cực mạnh vào cổ tay – lần này thì thanh gỗ chèn trong tay áo cũng bị lực tác động mạnh mà gãy đôi – tôi cởi áo khoác rồi tháo nó ra – nhanh chóng tiếp viện cho Thành Toác.
Quả thật thì lần này thằng vệ sĩ kia cũng đã trổ ra hết tài nghệ của mình – ẦM! – Thành Toác trúng đòn ngã ngửa ra đất – không bỏ lỡ cơ hội ấy, một thẳng bên cạnh dùng chân chẻ từ trên xuống người Thành Toác – ẦM! – Tôi kịp thời ứng cứu dồn tấn mà xuất một cước thẳng vào chân nó triệt đòn – thằng khốn đó bị mất mạch ra đòn nên khựng lại – khi ấy thì Thành Toác cũng đã gập dậy được nửa người – vù! – Bốp – nhanh chóng! Thành Toác kịp thời quỳ gối xuống nền mà dụng những đòn đấm cương mãnh của boxing triệt hết 3 đòn chân của nó – ẦM! – CHÀNH! – Thành Toác dần đứng dậy rồi dồn hết một quyền thẳng vào chân trụ làm nó mất đà ngã thẳng về phía tôi – ẦM! – Một cú knockout kết liễu nhanh gọn.
CHOÀNH! – Tôi sơ xuất ăn một đạp không chào hỏi từ thằng bên cạnh – thằng D đang vất vả chống đỡ với 4 đứa – RẦM! – Thụp người hai thằng tôi khiếp đảm nghe tiếng bàn chân đánh không trúng người mà dập mạnh vào tường – kế tiếp là một cước đá từ dưới lên trên – BỐP! – Từ bên cạnh thì thằng D cũng phụ tôi triệt đòn – mọi chuyện xảy ra rất nhanh, dường như đòn từ kẻ địch đánh liên tục mà không có thời gian để chúng tôi lấy sức – cả ba thằng đánh theo lối kết hợp liên tục hỗ trợ nhau – Cốp! – Thành Toác chống tay lên đầu đỡ thay cho tôi một đòn – Bập! – Tôi tóm gọn lấy cổ tay của một thằng rồi chớp nhoáng dụng chưởng mà dập mạnh vào thẳng lá nách dưới của nó – uỳnh! – Dính đòn! Thằng nhãi khó thở buông gậy sắt xuống đất thì tôi cũng bồi luôn cho nó một cước chính diện vào bụng – BINH!
Tưởng là sẽ có thể nói được hai chữ “ổn rồi” nhưng quả thật là thằng vệ sĩ quái dị đó quá khủng – nó một mình đi vào chính giữa ba thằng tôi rồi ra đòn rất nhanh – Thụp! – Thành Toác trúng đòn choáng váng ngã về sau – CỐP! – RẦM! – 2 Thằng nạn nhân cuối cùng là tôi và thằng D cũng không thoát khỏi – tôi dính trọn thẳng một khớp ngón tay vào lồng ngực mà đau đớn ngã cái oạch về sau – chỉ riêng thằng D là nặng nhất, nó mất đà mà ngã chống trỏ tay xuống nền làm chảy cả máu tươi.
– Chúng mày không sao chứ? – Từ phía sau thì thằng Lộc hỏi gấp.
– Không sao hết! – Thành Toác trả lời…
Tiếng của thằng S từ sau đám đồng bọn – chúng mày đừng nghĩ hôm nay sẽ thoát ra khỏi đây! – Đập! – Đập chết hết chúng nó cho tao – khoảng trống của đoạn hành lang này không đủ chỗ để cho trận đánh diện rộng – thành thử đồng bọn bên nó tuy đông nhưng thằng này đi trước thì thằng sau phải nhường – đại loại là những đòn xa như cước pháp sẽ bị hạn chế vô cùng – lợi thế sẽ thiên về cho những ai dụng quyền giao thủ – điển hình như có tôi và Thành Toác bây giờ – nghỉ tí đi D – Thành Toác trầm ngâm rồi đứng dậy – tôi cũng nén đau mà thủ thế rồi ngó sang thằng bạn – hey chiến hữu! Có kế hoạch gì chưa? Sao mày tự tin vậy… – đánh không nương tay! – Nó hằn giọng – ừ! Cố kéo dài thời gian chờ Vương đến.
– Đánh! – Thằng cầm đầu phất tay…
Còn lại 8 đứa – vẫn quá chênh lệch, dịch chân về trước tôi nuốt ực từ từ quan sát di chuyển của 3 thằng đang lao đến rất nhanh – lên! – Tôi dứt lời rồi tiến về trước – cẩn trọng cao độ tôi mấy lần chuyển thân né mấy cái gậy sắt to đùng vụt nhanh xé gió ngay trước mặt mình – bập! – Phải lùi và tránh đến 3 lần thì tôi mới có cơ hội mà tóm được tay đối thủ – Thụp! Không bỏ lỡ tôi đấm thẳng vào mạn sườn cực nhanh rồi lại phải tiếp tục chuyển thân né tránh thằng bên cạnh, thật khó để có thể tách chúng ra khỏi đám – cứ mỗi lần giáng đòn là chúng nó hét to kèm theo những câu chửi thề xối xả – tôi Xuyên Kiều mà đánh Chẩm đè thẳng cẳng tay thằng cạnh mình rồi phóng tiêu mổ thẳng vào mắt địch thủ – CHÁCH! – Nó dính đòn rồi buông vũ khí đau đớn lấy tay ôm mặt – ẦM! – Thằng vệ sĩ đầu láng bất ngờ tấn công dụng chân đạp mạnh vào thẳng ngực – CỐP! – Ặc! – Lại ăn thêm một gậy trọn vẹn vào vai – chưa kịp kêu đau thì tôi lại phải chuẩn bị lĩnh thêm hai cái nắm đấm sắp dấn thẳng vào mặt mình – soạt! Thụp! – Tôi chuyển tấn Bàng thủ đánh hất đòn của nó lên cao đồng thời tiếp tục dụng Than lướt trên quyền của thằng bên cạnh lấy lực rồi kéo thẳng cổ nó rồi kéo về phía mình – chứng kiến đồng bọn bị tôi lấy ra làm bia đỡ thành thử chúng nó buộc phải dừng đánh – không chờ thêm một giây nào – tôi đá khụy chân nó xuống rồi dồn một đấm thẳng chính mặt – BINH! – Theo khẩu quyết của Thành Toác “đánh không nương tay”, mọi chuyện xảy ra chưa đến 10 giây đồng hồ – mặt thằng nhãi lúc này be bét máu rồi từ từ nhắm mắt mà đổ dưới chân tôi và chân của những kẻ đang muốn giết chúng tôi – thêm một kẻ ngã xuống nhưng cũng không làm tinh thần của chúng nó bị xoay chuyển – đã thế chúng còn hăng tiết hơn là chừng – Cốp! – Đau thật! Lại ăn thêm một gậy đau nhói thẳng vào tay – chết mẹ mày! – Nó chửi thề tiếp tục tọng thêm một gậy – lần này thì tôi chủ động gồng cả hai tay đỡ đòn – BINH! – Đau chết mất! Loạng choạng tôi ngã ngửa ra đất – không biết là tôi còn có thể trụ và chịu đòn được bao lâu nữa – Ầm! Kịp thời Thành Toác ứng cứu – nó cúi thụp người xuống né một cước tạt hông – và đó cũng chính là sai lầm chết người của thằng khốn đó – nó chưa kịp thu cước về đã bị Thành Toác dọng một đấm cực nhanh vào bắp chân – THỤP! – Thoằng oắt mất đà ngã xuống thì đã bị tôi chườm người dậy dụng chỏ quất mạnh vào thái dương – Rầm! – Hai thằng – còn lại 6 – ẦM! – Quá nhanh! Thằng vệ sĩ chó đẻ mà tôi cho là nguy hiểm ấy cũng bắt đầu vận động – nó thẳng tay đạp mạnh vào ngực làm tôi ngã thẳng xuống cầu thang – cũng may là ôm người che lại và bám vào được thanh lan can không thì không biết phải cần bao nhiêu vòng nữa để tôi có thể hoàn tất cú lăn này – người tôi khi ấy trầy trụa vết thương – lũ ác ôn – dần mở mắt khi nhận ra mình đã ở chân cầu thang – từ từ có hai cái bóng đang lại gần phía mình – chính là thằng đầu láng và một thằng khác đi cùng. Cắn răng tôi đứng dậy cỡ phắt cái áo khoác ra đứng không vững mà phải dựa tay vào tường làm điểm tựa. – Dù thế nào thì tôi cũng phải hạ hết chúng nó để còn ứng cứu bạn…
Phía trên vẫn là tiếng đánh đấm – còn lại 4 thằng trên đó – giờ này thì tôi cũng lâm vào tình trạng khốn đốn khi bị 2 ép một – chúng nó bẻ tay – có trăn trối gì không hả thằng nhãi? – Thằng đầu láng nghiến răng – có… chăn chối của tao là bụp cho chúng mày một trận – tôi cười khì khì…
Thằng đầu láng điên tiết nó dọng một cước chính diện thẳng vào ngực – BỐP! – Dịch người tôi sử ra Phách thủ vỗ vào ống chân nó – đòn chưa dừng lại ở đó, đầu láng biến chiêu chân còn lại ập vào thái dương – KÌNH! – Tôi nghiêng người theo phản xạ nhanh nhất gồng tay Lan thủ đỡ lại – đòn quá lực, tôi tấn không vững, nhất thời bám vào lan can – Rầm! – Chưa kịp thở thì thằng thứ hai đã hiện diện ngay trước mặt mình – ẦM! – Nó đá thẳng vào tay bám của tôi rồi nhảy lên tung một cước tống về sau – BỐP – trúng đòn tôi ngã luôn về sau – cũng may là đập lưng vào thành tường – thẳng người cố gắng quên đau, tôi liếm môi lấy lại thế thủ – sống chết với chúng mày vậy…
UỲNH! – Tôi lại dính đòn, quả này đau như tháo khớp – lần này là ngã cái oạch ra dãy hành lang của lầu hai – phía lầu trệt có tiếng cạy khóa và cả tiếng chó sủa inh ỏi – gay rồi! Chúng nó đang tìm cách phá cửa! – Trời ơi! Vương ơi là Vương mày đâu rồi?
Bập! – Hai thẳng đã đứng ngay đầu hành lang – tôi quay sang nhận ra đây là đường cụt…
Bình tĩnh nào Thành! – Không thể thua bây giờ được! – Tôi lau máu trên trán, giữ cho mặt mình thật bình ổn. – Đầu láng nóng nảy nó đi trước lao vào tôi đánh ra những đòn cước với tốc độ cao – ẦM! – ẦM! – Liên tục là những cú đá dũng mãnh đổ ập đến, tiếng giày cứ thế đánh mạnh vào tường làm bụi bẩn văng tung tóe – tôi thụp người né một đòn – nó đảo cước dập lại gót chân đánh về – BỐP! – Không thể tránh – kịp thời đánh Bàng, tôi kéo lấy cổ chân nó lại làm thằng đầu láng bị mất đà rồi ngã về phía tôi – CHÀNH! – Nó ăn thẳng một chưởng vào mặt mà choáng váng ngã mạnh lưng vào tường – thằng thứ hai cũng kịp thời xuất hiện hỗ trợ đồng bọn – nó nhảy lên đạp chân vào tường lấy đà, chân còn lại dồn thẳng vào vai tôi – dính chiêu này thì chỉ có lệch vai mà vào viện nắn lại – lấy hết bình sinh tôi giật nảy người lách sang – RẦM! – Chui cha mẹ kiếp nó, tôi lạnh cả người nhìn chân của thằng đó đập mạnh xuống đất – thằng nhãi không dừng lại nó hất thẳng cước từ dưới chân lên làm bụi cát bắn tung tóe – RẦM! – Nó đá thẳng vào ngực làm tôi khó thở mà suýt ngã – ngay khi đó thì thằng đầu láng chết dẫm cũng xoa cái đầu bóng nhẫy của mình mà xoạc một cước từ ngay bên trái – đỡ trái thì sẽ chịu đau bên phải từ đòn thằng còn lại – thôi thì chấp nhận – vù Binh! Ái da! – Thằng khốn ấy táng mạng vào bả vai mà đau như tháo khớp, tay trái tôi gần như mất dần sức lực – đó là cái giá phải trả nhưng đồng nghĩa với việc tôi đã nhập nội vào chính hai thằng – lần này thì chúng nó chỉ có thể dùng quyền giao thủ vì phạm vi cước pháp đánh đã bị tôi làm tan biến hết – quên cả đau tay – tôi điên tiết chớp lấy thời cơ – CỐP! Đầu láng bị tôi chấn thẳng một chưởng vào mạn sườn – xoay người chuyển sang thằng bên cạnh tôi Niêm cước khóa lấy chân nó – Bập! – AAAA! – Thằng nhãi bị tôi dẫm mạnh vào bàn chân – ầm! Nó còn chưa kịp nhìn xuống chân mình thì đã bị tôi dùng tay chèn lấy cổ mà giọng liên hoàn hai đấm vào bụng – lại phải chuyển sang chăm sóc cho đầu láng – tôi không để cho chúng nó có cơ hội hồi sức – cay đầu láng nhất – tôi điên cuồng tiếp tục chèn cổ nó rồi kéo lật lại dưới mặt mình mà giọng đấm từ trên xuống mặt liên hồi như giã gạo – bốp – bốp – bốp! – Thằng nhãi kia đánh úp bất ngờ từ sau lưng nhưng tôi chẳng thấy đau – mặt nó lúc này cũng bắt đầu xuất hiện những nét của sợ hãi – ẦM! – Tôi đỡ đòn mà đấm móc thẳng vào cằm rồi lại giọng thêm vào bụng làm nó phải co rú người xuống – lửa điên trong người khiến tôi quên đi đôi tay của chính mình mà dấn hàng chục đấm vào ngực vào mặt cho đến khi thằng nhãi không thể đứng được mà ngã xuống dưới chân mình – tôi thở từng ngụm từng ngụm lấy không khí – cơn đau nhói âm ỉ khắp toàn thân.
Chạy lên lầu ba – tôi tìm tụi bạn – nhưng khi lên đến đó thì chỉ thấy Hồng và Thằng D – một trong số chúng đã nằm bất tỉnh – không thấy Thành Toác đâu cả – tôi đau nhói khi nhìn thấy thằng D đang chảy máu ở bụng – soạt… lạch cạch… – Âm thanh đó chính là tiếng cửa bị phá – ngay sau đó là tiếng đánh nhau ở dưới – vậy là thằng Vương đã đến kịp thời – bạn… tôi sao rồi? – Tôi thở như kẻ sắp chết hỏi bạn mình – Hồng ngẩng mặt lên nhìn tôi giàn dụa nước mắt, bờ môi run run mà chẳng nói câu nào – nhưng điều đó cũng trả lời thay cho tôi biết rằng chuyện đang tệ thêm đi, tính chạy lại thì – mày đi đâu? – Chính là thằng vệ sĩ đó, hóa ra nó cũng nhận đòn từ thằng D không nhẹ chút nào, một mắt thâm quầng không thể nhìn được, toàn thân đầy vết tích. – Chờ tao nhé D! – Tao xử xong thằng khốn này… RẦM!
Chưa nói hết thằng ôn dịch đã nói chuyện bằng con dao cắt thẳng trước mặt mình – mẹ kiếp! Tao sẽ bắt mày phải trả giá trăm vạn lần! – Chỉ giỏi bốc phét! – Nó trả lời…
Tôi dịch ra hơn hẳn một trượng mới tránh hết sải tay của nó – nhìn về phía con dao vẫn còn dính máu – và thằng khốn ấy cũng biết là tôi cũng đang tò mò về con dao đó – nhanh đấy! Khà khà! Bạn mày cũng khá! Cũng may là tao có thủ trước dao hề hề – mặt nó cười gian xảo.
Chờ đấy! – Tao sẽ cho mày một trận – rồi tôi vớ lấy cây tuýp dưới đất.
Vù! – Thằng khốn chơi dao cực nhanh – tôi phải vụt gậy để trả đòn chứ vẫn còn nhát với cách ra đòn không tách bạch của nó – mải né dao bén mà quên thằng này cước pháp cực kỳ mạnh – bốp – tôi ăn trọn vào hông đầy đau điếng – rồi nhìn sang phía thằng D áp lực cứ mãi nặng nề khi mảng áo của nó mỗi lúc một đậm màu đỏ tươi của máu…
Liều vậy! – Vù – tôi thụp người rồi lách trái – nó giáng thẳng một đường dao từ trên xuống – tôi chấn cả hai tay dùng gậy cản lại – bốp! – Đòn của nó bị tôi triệt hạ – nhân lúc thằng khốn chưa kịp thu tay lại thì tôi chớp nhoáng dùng tuýp chèn lấy cổ tay nó rồi bẻ lại – soạt! – Tôi đứng hẳn dậy lấy lực bẻ mạnh thêm vào tay nó – ấy vậy mà thằng khốn vẫn không chịu buông nhả con dao – sức của hai bên gần như chả ai con bao nhiêu – tôi cũng vậy, đau nhưng vẫn cắn răng cố qua cơn giông bão này – soạt! – Ầm! – Tôi tự động nhả khỏi đòn khóa mà giáng mạnh đầu tuýp vào bàn chân nó – thụp! Thằng khốn quá bất ngờ – không dừng lại, tiếp tục tôi giáng thêm đòn nữa vào chấn thủy – BINH! – Người nó ngả về sau nhưng vẫn hoàn toàn không mất thế – thằng khốn gượng người về sau mà tống một cược mạnh vào ngực tôi – Ầm! – Lưng tôi va vào tường – thằng vệ sĩ tiếp tục chống tay xuống đất dồn một đòn chân vào thẳng mặt – vù! CỐP AAA!!! – Tôi kê tay dùng tuýp đỡ lại nhưng gồng không đủ sức – hậu quả làm khớp ngón tay mình va mạnh vào mặt – người tôi ngã sõng soài ra nền – còn thằng khốn – khả năng chịu đau của nó quả thật quái dị – một chân nó đã bị tuýp sắt của tôi giáng mạnh vào ổng khuyển – máu từ chân chảy thẳng xuống ống quần – có lẽ là đã đứt dây chằng đầu gối – từ từ nó khập khiễng tiến lại chỗ tôi với con dao trong tay…
– Tao sẽ giết hết chúng mày… – nó nghiến răng – tôi lúc này mới bắt đầu sợ hãi thật sự…
Chết đi! – Con dao lao thẳng về phía chân tôi – BỐP AAAAA!!! – Trời ơi D? – Kịp thời thằng D đã từ khi nào phía sau tôi nó đạp mạnh thẳng vào cổ tay đối thủ – tôi nghe thấy tiếng rắc của khớp tay bị gãy – tay của thằng vệ sĩ lỏng lẻo nhưng muốn lìa ra khỏi cẳng – rầm bên tai tôi, thằng D có lẽ trong cơn nguy hiểm ấy đã nó đã dùng hết bình sinh mà gượng dậy cứu tôi trong gang tấc – thằng bạn nhìn tôi mà cười trong cơn đau – không ngờ đúng không? Hề! – Và khi ấy! Nước mắt tôi tự động lăn dài…
Điên tiết tôi dồn hết lửa điên đạp thằng khốn ấy thẳng vào tường – dụng bài quyền mộc nhân – vừa đánh tôi hét lên mà dọng vào người nó những đòn quyền kết kình lực – ẦM – ẦM – ẦM – chết đi! Chết đi! Tao đánh chết mày – rồi bên cạnh cơn lửa giận ấy có tiếng nói trong nước mắt của Hồng – DỪNG LẠI ĐI… DỪNG LẠI ĐI MÀ…
Khi ấy tôi chẳng thể nào dừng lại khi sự phẫn nộ chưa thể xả hết – tôi chẳng muốn nghe gì – thằng khốn đó dính đòn gục mặt xuống tôi tiếp tục đạp khụy vào chân nó rồi lại đánh chỏ bật mạnh cằm nó lên – Rầm! Ầm! – Tôi chỉ biết đánh và đánh – tiếng của Hồng bắt đầu hét bên tai tôi, rồi cô ấy gào lên và chửi – DỪNG LẠI… ĐỪNG ĐÁNH NỮA… NẾU KHÔNG D SẼ CHẾT MẤT HUHUHUHUHU!!!
Nghe tới đó thì tôi mới sực nhớ ra rằng mình thật ngu si – quay sang thì cô ấy bật khóc tức tưởi quỳ dưới chân tôi – xin… xin anh… cứu anh ấy!!! – Tay tôi dần lơi khỏi thằng vệ sĩ, định thần lại mà đi khập khiễng…
Rồi từ chân cầu thang bỗng – Mắt tôi mở như không thể to hơn được nữa – GÂU – GÂU!!! – Cắn chúng nó cho tao – là thằng S, thằng khốn ấy ra lệnh cho 2 becgie lao về phía chúng tôi – bốp! ẲNG! – Tôi vụt tuýp thẳng tay vào hàm con béc giê – con chó ăn trọn rồi rú lên thảm thiết! – Đến con thứ hai lao vào nhảy chồm lên người cắn xé đã bị tôi dụng dao của thằng vệ sĩ mà xiên thẳng vào cổ họng – phập – ẳng ẳng!!! – Máu phun đầy người tôi – khi ấy thì Hồng cũng đã dìu D vào trong một căn phòng bỏ hoang – vừa tiến lại chỗ hai người – không… sao chứ… hộc hộc!!! – Tôi thở như chết mà toàn thân đau nhói…
Khốn kiếp! – Chết đi – thằng S bất ngờ dùng dao phóng về phía tôi rất nhanh – oành! – Tôi bị nó đẩy thẳng vào căn phòng tối – thật sự là đuối lắm rồi – con dao của thằng S vẫn còn đang đăm đăm cho việc đâm thẳng vào mặt tôi – nó dùng sức rồi dồn tôi thẳng về góc tường – lúc này tôi đang phải dùng hết bình sinh mà gồng người cản lấy con dao sắc bén…
Trong căn phòng mập mờ tối, khuôn mặt của con quỷ dữ ấy đang nghiến răng như một kẻ điên loạn – mũi dao lúc này gần như kề sát cổ mình – lạnh cả sống lưng tôi hét to như muốn rách cổ họng mà đẩy mũi dao ra xa cổ mình – mẹ thằng chó đẻ! Giết người mà mày cũng dám à?
– Giết người thì sao khà khà!!! – Mẹ tao… gia đình tao sẽ lo cho tao, bưng bít cho tao khà khà!!! – Còn giờ! Chúng mày sẽ phải chết…
– Câm mồm! – Tôi nổi điên mà rít qua từng kẽ răng rồi dịch tay làm lệch đi hướng đâm của dao – phập! – Con dao đâm mạnh vào tường…
Tôi gồng người thả một tay xuống ngáng bụng thằng S – mày sẽ phải trả giá! – Nhất Thốn Quyền! – Ầm! – Thẳng S trúng đòn trực diện, nó nhất thời co người rồi thở không ra hơi – Kình! – Tôi xỉa luôn một khớp ngón tay thẳng vào chấn thủy làm thằng khốn mất sức rồi dựa thẳng vào tường thoi thóp…
– Xong rồi… hết rồi… thắng rồi… – rồi tôi thừ người ra quỳ xuống đất cạn kiệt sức lực mà lết lại gần thằng D và Hồng…
Chuyện gì thế này? Sao cửa lại bị kẹt ngay lúc này? – Có lẽ là lúc thằng S xô tôi đã thì đã vô tình làm cho cửa của căn phòng hoang này bị kẹt – giờ mà dùng sức thì có lẽ là không thể, vì tôi lúc này đứng còn không vững chứ đừng nói – nhẹ nhàng tôi quỳ cạnh thằng bạn mình mà lo sợ vô cùng – nước mắt của Hồng vẫn không ngừng rơi – em xin lỗi… xin lỗi anh… anh tỉnh lại đi… em không giận anh nữa… – Cô ấy khóc, bờ vai run lên mà bất lực.
– Đúng rồi! Điện thoại! – Tôi giật nảy ra rồi tiến lại phía thằng S, lúc nãy nó tịch thu điện thoại của chúng tôi – BỐP – RẶC! – Mày tìm cái này à khà khà! – Mẹ thằng chó đẻ!
Thằng S đập nát chiếc điện thoại – tôi cũng kìm hãm sự tức giận mà quay sang D…
– Hahaha! – Nó chết là đáng – thằng S dựa người vào tường cười thật khoái trá…
Tôi phớt lờ, nhẹ đặt thằng D xuống rồi nhẹ lấy áo của mình ra để ngăn máu chảy trên vết thương của nó – sao máu vẫn không ngừng chảy thế này huhu? – Hồng hỏi tôi nhưng tôi biết nói sao cho chị ấy thôi lo lắng.
– Nó chết rồi chứ gì? Hahaha… tao rủa cho gia đình nó chết hết – tiếng thằng S thều thào nhưng tiếng cười vẫn thật sự quá khốn nạn – và tôi vẫn làm ngơ…
– Rồi tôi chợt hoảng hồn khi nhìn thấy vết thương bị con béc giê cắn vừa rồi, phải làm sao đây? Làm sao đây? Nếu không đến viện sớm e rằng nhiễm trùng máu – chuyện gì vậy… – Hồng lại hỏi tôi, giật mình tôi vội kéo cổ tay áo thằng D xuống để cô ấy không nhìn được vết thương – ừ! Không sao cả… chị đừng lo…
– Chết tiệt! Tỉnh táo lại đi D! Thằng keo kiệt! – Thằng chó! – Tôi đau xót nhìn hơi thở của nó mỗi lúc một yếu ớt…
– Mày đúng là thằng không biết nói dối… – đừng tưởng tao không biết tay trái của nó lúc nãy bị chó cắn phải haha… nó sẽ chết thôi – thằng S nói đến đây thì chị ấy giật mình rồi đẩy tôi ra kéo cổ áo tay trái của D lên và… cô ấy…
– Cầm mồm – tôi chưa nói hết thì… – CHÁT – CHÁT – CHÁT – nếu D có mệnh hệ gì! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu!! – Tại sao… tại sao? Khi đó cậu không dừng lại, cậu thật ích kỷ cho bản thân mình…
– Đánh đi! Đánh đi! Hay lắm! – Đánh tiếp đi chị gái ơi hờ hờ!!! – Tội nghiệp thằng anh… vậy là nó sẽ không thể sống để có thể xài tiền của bố nó nữa rồi hahaha – tao thắng…
Thứ ánh sáng duy nhất len lỏi vào căn phòng tối – khuôn mặt của Hồng tối tăm đi kèm là tiếng nấc nghẹn ngào – khuôn mặt của thằng D bất động – như thể nó vẫn còn ý thức, tôi nhìn thấy được sự thanh thản trên gương mặt nó – cuối cùng là khuôn mặt ghê tởm của thằng S, nó vẫn cười.
Rồi có tiếng của người đi lên bậc thang – được cứu rồi! – Bất ngờ thằng S từ sau cầm một hòn đá tiến lại gần chúng tôi – soạt! Lùi lại – tôi rút dao chỉ thẳng vào mặt nó…
– Tao nói mày lùi lại! – Không thì đừng trách tao ác – tôi hằn giọng hăm dọa nó bằng đôi mắt đỏ ngầu…
– Mày dám!
– Sao tao lại không dám, mày tiến thêm bước nữa tao cắt gân…
Rồi nó cũng ngoan ngoãn mà về lại chỗ cũ…
– Chờ nhé bạn hiền! Sắp được cứu rồi – mày phải sống…
Điều không thể ngờ rằng khi ấy, mọi thứ như nhòa hết đi – tôi nhìn thấy Nụ, chị trúc và cả bác Akiko cũng đến đây, người nằm la liệt dưới đất – mọi thứ, mọi âm thanh bên tai tôi cứ ù ù lên, những thanh âm, tạp âm cứ lơ lửng bên tai mình…
– Để ta sơ cứu cho cậu ấy đã! – Tiếng của bác Akiko gấp rút…
Chạy nhanh theo chiếc cấp cứu mà lòng như lửa đốt – áo tôi nhầy nhụa dính đầy máu, mặt đờ đẫn không khác gì xác chết biết đi…
“Xin bác sĩ… hãy để tôi gọi về nhà”
“Chào… là bà đó sao… bệnh tình của bố tôi sao rồi?”
“Tôi không cần tài sản của ông ấy… tôi lặn lội về đây… nếu ông ấy thật sự không qua khỏi… tôi chỉ xin bà một nguyện cầu”
“Cậu nói đi!”
Người ngợm tôi và Thành Toác khi ấy cứ như vừa địa ngục lên vậy – người không ra người, ma không ra ma – hành lang chờ bây giờ người ngồi kẻ đứng – tôi mệt quá không thể đứng nổi mà đổ người về sau tường thở yếu ớt, mắt đờ đẫn nhìn về căn phòng cấp cứu ấy nhìn thời gian trôi đi một cách ngột ngạt.
Hồng cứ đứng đờ ở trước cửa phòng cấp cứu từ lúc đến đây – dường như là cô ấy chẳng nói gì nãy giờ – bác Nam cũng đến, và khi đó thì những giọt nước mắt cũng không thể kìm được mà ngả vào người bố mình khóc tức tưởi – chị Vân cũng đến, thật tệ khi phải để chị ấy phải biết tin dữ này…
– Rồi thằng Vương chợt ngồi gần tôi, nó hỏi – sao áo mày nhiều máu vậy? Có bị nặng chỗ nào không? Mày cứ ra phòng y tế chút đi, ngồi đây chờ với ra đó cũng không khác gì đâu! Khi nào bác sĩ ra thì tao nói cho.
– Lồng ngực tôi bây giờ như không thể thở nổi nữa, ruột gan cứ như thể muốn xổ hết ra ngoài, giọng tôi khàn khàn nói không ra hơi – tao không sao? Máu này không phải của tao! – Vẫn sống tốt – mà mày đến muộn quá đấy…
– Ừ! Lo đám lâu la bên dưới cũng căng, nhưng chúng mày cừ đấy! Đành hết cả phần tao, cơ mà còn thằng S đó, mày có dần nó cái nào không?
– Yên tâm! Tuy đánh thằng đó không được bao nhiêu, nhưng tao sẽ hứa với mày là sẽ cho thằng khốn đó chịu nhục gấp vạn lần.
– Mày nắm thóp được gì từ nó rồi à?
– Ừ! Nhưng để chắc chắn hơn mày hãy tra hỏi mấy thằng đồng bọn của chúng nó hộ tao với…
– Hỏi gì chúng nó?
– Hỏi về cuộc sống của 3 thằng và người đàn bà đang bị ông chủ tịch tạm giữ ấy, tao cần có thông tin chính xác…
– Vậy tao sẽ đi ngay bây giờ! – Còn mày thì về nghỉ ngơi đi, mắt mở không nổi nữa rồi kìa – để tao gọi cái Nụ đưa mày về – ơ!!! – Ơ ơ gì? Về đi, ở đây có bọn tao lo rồi – nó gắt gỏng lên rồi đứng dậy bỏ ra ngoài rồi nói gì với Nụ ở đó.
Bước ra ngoài thì tôi bỗng dưng đi không nổi nữa – tôi gọi khẽ tên em – Nụ này! – Dạ! – Ngồi xuống xíu – tôi chỉ tay ra hàng ghế chờ – thật sự là lúc này làm gì cũng mệt, thở của mệt, nói cũng mệt.
Bỗng tôi giật nảy người khi có một vật lạnh chạm lên mặt mình – chỉ là khăn lạnh em đem từ nhà khi đến đây thôi hì! – Anh ráng chịu đau chút nhé để em lau sơ cho anh trước! – Giọng em đầy nhẫn nại.
Và tôi ngồi yên cúi gằm xuống đất để cho em băng sơ qua những vết thương ngoài da – đầu óc tôi chẳng thể thôi nghĩ về ca phẫu thuật trong đó – mọi chuyện sẽ không có điểm dừng nếu người kết thúc phải là chúng tôi, và thằng S sẽ tìm mọi cách xóa hết dấu vết, cuộn băng ghi âm vẫn chưa đủ sức thuyết phục – Anh đang nghĩ gì vậy? – Em hỏi tôi…
Tôi ngẩng mặt lên thấy em đang nhìn mình lạ lùng – không hiểu tôi chẳng biết nói gì khi nhìn sâu vào mắt em, mới xa có mấy ngày, tự dưng tôi thấy nhớ vô cùng, bất giác tôi nắm lấy tay em một cách vô thức rồi cười mỉm – sao… anh nhìn em sững vậy?
– À! Đâu có – tôi giật mình khi nhận ra nãy giờ mình vẫn chưa trả lời câu hỏi của em, rồi để ý nhận ra hai tay mình đã được băng lại cẩn thận…
– Lại nói dối – em nhăn mặt nhưng vẫn không giấu được vẻ lo lắng – tôi chẳng nói gì, luồn tay ra sau vai kéo lấy thân hình mềm mại của em sà vào lòng mình, nhẹ nhàng hít hà lấy hương thơm của mái tóc mà thấy mình bình yên đến lạ – mắt tôi nhắm nghiền mệt mỏi, cảm ơn em đã ở đây cạnh anh ngay lúc này, thật sự bây giờ anh rất mệt – tôi thì thầm…
– Không sao đâu anh! – Em ngả người vào vai tôi khe khẽ nói…
– Sao em biết mà tìm đến chỗ đó vậy?
– Vương nói cho em biết đó, anh tệ thật, đi mà chẳng nói với em câu nào hết.
– Anh sợ! – Nhưng mà, sao bác của em lại ở đây vậy, anh nhớ là bác vẫn còn bận bên đó mà?
– Là em gọi cho bác đó, bác nói với em là khi nào anh biết tin anh D về Việt Nam thì hãy nói với bác ấy một tiếng.
– Sao lạ vậy? – Tôi ngạc nhiên và em cũng lắc đầu.
Lột bỏ cái áo tả tơi nhàu nát, nhìn mình trong gương mới thấy có rất nhiều vết thương nhỏ và lớn không biết bao nhiêu chỗ trên người, mùi máu tanh cũng theo dòng nước lạnh ngắt cuốn trôi đi từng chút – vai, tay, mặt, lưng, toàn thân tôi bấy giờ mới bắt đầu đau nhức, rồi ráng chút tàn sức cuối mà leo lên giường và không quên làm liều thuốc giảm đau.