Phần 158
– Thưa bác… 3 chúng cháu lúc trên đường về thì nhìn thấy mấy anh này chặn đường của bác này rồi có hành động cướp, rồi chúng cháu cũng chạy vào giúp nhưng mấy anh này đông quá nên không làm được gì ạ – nó lí nhí…
– Hừm! – Có đúng không D? – Có phải lúc trên đường tới đây cháu và các bạn đã cướp tiền của bà này không? – Ông chủ tịnh hừm một cái, những người xung quanh đã bắt đầu xì xầm to nhỏ.
– Nói láo… chẳng phải lúc nãy chúng tôi giúp bà đánh ba thằng này rồi giật lại túi tiền cho bà sao? – Thằng Lộc ức chế, rằng nó như cắn chặt muốn nhai hết đầu đám mất dạy đó…
– Bình tĩnh đi mày!
Ngay từ lúc đầu tôi đã thấy con bé láu cá trong đám thằng S luôn là đứa âm binh nhất, và nó đã thể hiện điều này ngay sau đó.
– Đó! Hồi sáng mấy anh này cũng có thái độ như vậy đó thưa bác – nó vừa nói vừa nhìn bà V…
– Cái gì? Nói loại xem nào? Có tin tao vả vỡ mồm mày không hả quân láo lếu! – Lại thêm thằng Nam không giữ được bình tĩnh.
Rồi hai bên lời qua tiếng lại, phải ngăn cản mãi mời bình yên được một lúc – ĐỦ RỒI! – TẤT CẢ IM LẶNG – người chủ tịch quát lớn rồi quay lại hỏi 4 kẻ vu khống chúng tôi.
– Mấy cậu này! Các cậu có nhìn đúng người không, lúc đó các cậu đang đi đâu, làm gì mà lại thấy…
Một thẳng trong ba khép nép nói…
– Dạ lúc đó bọn cháu mới đi học thêm về…
– Lúc đó là giờ ăn tối, học thêm gì giờ đó? – Tôi ngạc nhiên…
– Năm nay chúng em cuối cấp nên phải đi luyện thi thường xuyên…
– Cái thẳng! Ăn cướp thì nói ăn cướp, thật uổng công lúc nãy thả cho mà đi, phải biết suy nghĩ rồi mới nói chứ – thẳng D nói…
– Cháu yên lặng để bác giải quyết chuyện này D! – Ông chủ tịch ấy lúc này dường như đã mất một phần niềm tin vào nó…
Vãi thật từ ba thằng ăn cướp giờ biến hóa thành ba sĩ tử sắp thi đại học, quả thật bọn này nói dối khiến người ta nghe mà phát tởm – khi mọi chuyện vẫn chưa đến khúc cao trào.
– Sao các người biết nhà của thằng bé mà đến tìm?
– Dạ sau khi bác ấy bị cướp số tiền! Nhân lúc các anh này không đề phòng, rồi bọn cháu bám theo thì đến được đây ạ!
– Tất cả chỉ là lời nói, có bằng chứng nào không?
Người đàn bà lấm lét ngó chúng tôi rồi khẽ nói…
– Nếu ngài không tin thì xin hãy kiểm tra nơi của cậu này ở thì sẽ tìm thấy túi tiền của tôi – vừa nói bà vừa chỉ vào thằng D…
– Trời tối như vậy? Bà mang nhiêu tiền không? – Chủ tịch vẫn chất vấn…
– Thưa ngài là có ạ? – Bà gật đầu…
– Tại sao lại mang nhiều tiền vậy để cho người ta để ý?
– Tại ở chồng tôi hiện đang phải chạy thận, số tiền đó là do tôi vay ngân hàng thưa ngài…
What? – Gay rồi! Chắc chắn khi đến đây thì người của thằng S đã tiện đem tiền giấu trong nhà chị Vân…
– Được rồi! Người đâu, mau đến nhà tìm túi tiền…
Câu nói của ngài chủ tịch như sét đánh ngang tai, chúng tôi lại thêm một lần nữa không thẹn mà nhìn về phía những kẻ giả dối ấy mà uất ức không làm được gì – cả bọn đứa nào cũng đơ như từ hải chết đứng vì hận.
– Bà ấy nói như vậy? Cháu có nhận là mình làm không hả D?
Lại hỏi thừa – giờ thì chắc chắn không nhận cũng phải nhận thôi. Hẳn là vài phút đồng hồ, rồi đây khi người của vị chủ tịch ấy lụi soát nhà của Chị Vân, sẽ tìm thấy túi tiền ấy – chiêu này của mẹ con thằng S như giáng mạnh vào tinh thần của thằng D, khiến nó không có một giây nào để bào chữa cho chính mình – và một điều tệ hại hơn rằng, mọi thứ đều được phô diễn trước thanh thiên bạch nhật nhiều khán giả chứng kiến – từ một kẻ tốt bỗng chốc trở thành bị cáo.
– Cháu nhận là mình làm! Nhưng không liên quan đến bạn cháu – thằng D từ từ buông lời, tay nó nắm chặt lại, mắt nhắm nghiền rồi cúi đầu xuống đất, có vẻ như nó đã rất cố gắng để đè nén cơn giận để có thể thốt ra những lời nói nặng nề này.
– Ồ… Ồ… – Mọi người xung quanh ngạc nhiên 1 thì người đứng cạnh luôn luôn yêu thương và tin tưởng nó sẽ ra sao – vị chủ tịch như không dám tin vào mắt mình cánh tay run run chỉ vào mặt nó mà không nói thành lời…
Ngay khi đó thì những con người kia mới lộ ra những khuôn mặt của quỷ dữ – mụ đàn bà ấy cười lớn…
– Hay cho một đứa ăn học tử tế! Dũng cảm quá nhỉ, chịu nhận hết tội về mình để bao che cho bạn, để xem khi cậu đứng trước mặt công an thì sẽ ăn nói thế nào đây…
– Quân ăn cướp! – Thêm mấy thằng nhãi…
– Bà im đi! – Thằng D mất bình tĩnh nó nổi điên quát thẳng vào mặt bà ta…
– Chat! – Im miệng! Còn dám nói nữa à? – Người chủ tịch nổi giận, có vẻ như ông ấy vẫn còn không nỡ đánh…
– Thật uổng công cho cha cậu nuối nấng tử tế, nay lại còn…
– Tôi thấy nên giao lại mọi chuyện cho công an xử lý đi ngài chủ tịch – cướp hơn trăm triệu, vây cậu và mấy thằng bạn của cậu sẽ bị truy tố hình sự – ơ hơ! Đi du học rồi về Việt Nam có mấy ngày, mang cái mác Việt kiều bộ chắc oai lắm, chẳng biết là ở bên đó nó có ăn cướp rồi mang họa về đây không nữa, cái thằng con mất dạy này càng lớn chắc giờ cho nó nhìn lại mặt bố chắc nó cũng nhận không ra đâu…
– Mẹ! Lần này về chắc nó tính cướp tài sản của bố đó…
– Đúng rồi đó cô… ăn cướp như vậy thì hẳn nó cũng đang âm mưu lấy hết tài sản các bác đó ạ – lại là con nhóc láu cá đấy…
– Mẹ kiếp! Thật là tức chết mà! – Thằng Vương nổi điên…
Lời thiên hạ đúng thật tàn nhẫn, chúng tôi hoàn toàn tắt đài khi giờ đây tình thế đã bị xoay chuyển quá đột ngột, bọn chúng đã đi trước một bước. – Cuối đoạn thì vị chủ tịch nhìn vào thằng D nói…
– Giờ ta cho cậu về! Ngày mai hãy cùng bạn tự đến đồn công an tự thú về những gì mình làm, còn những nhân chứng này, ta tạm thời giữ lại họ hết tối nay.
– Chuyện gì thế này… thưa ngài! Chuyện không phải như vậy đâu ạ… nó đi quá đạo đức con người rồi… sao bà có thể làm như vậy với bạn tôi hả? – Tôi bất lực mà chen vào nói…
– Sự thật rành rành còn cố cãi à… vậy mấy anh có gì để thanh minh không? – Nhân chứng vật chứng đầy đủ không gì chối cãi vẫn già mồm à? – Phải mà có thể tôi sẽ thẳng tay mà táng vỡ mặt cái con nhỏ láu cá kia…
Bầu không khí như lắng xuống, người khóc kẻ hả hê, sự im lặng của thằng D đã lên tiếng thay cho cái gật đầu mệt mỏi.
– Anh nói gì đi D? Mọi chuyện không phải là do anh làm đúng không?
– Em về đi!
– Anh đứng lại đó!
Nói rồi em đi nhanh hơn rồi dang rộng hai tay cản lấy đường đi của tôi. Sau bao năm không gặp, khuôn mặt ấy vẫn xinh đẹp như ngày nào, – đôi mắt lay động vẫn không thể giấu đi được vẻ lo âu.
– Nói gì đi chứ… sao anh lại im lặng với em như vậy hả… a… nh g… hét e… m lắm hả… hãy nói với em là không phải do anh làm!
Tôi không nói gì – lặng lẽ rẽ sang hướng khác rồi tàn nhẫn bỏ đi vạn lần không dám nhìn lại…
– Anh trả lời em đi! – Một câu cũng được!
Chiếc taxi chạy được vài phút cho đến khi về đến đoạn vắng người – lúc đó, ngay từ phía sau có tiếng xe máy rồ ga phóng lên rất nhanh – nhìn từ trong đếm có tới 6 chiếc chở hai – chúng nó từ từ chạy sát lại chiếc taxi – khi đó bác tài xế bắt đầu phát hoảng khi một thằng bất ngờ dùng tuýp sắt gõ mạnh vào cửa kính ra hiệu dừng xe…
– Giờ mà dừng lại sẽ bị đánh đấy! – Cứ chạy ra đường lớn đi bác – tôi chồm người dậy vỗ vai bác tài xế trấn an…
– Khỉ thật! Ai ngờ bọn nó lại hành động nhanh như vậy? – Thằng Vương nói mà giọng thấp thỏm…
Cốp! – Nó lại tiếp tục đánh mạnh vào cửa sổ đe dọa lần hai – xe vẫn chạy với tốc độ cao – sau cùng khi người trong xe không chịu hợp tác, nó ra lệnh cho xe chạy sau rồi hất đầu đánh võng về phía trước.
– Kittttt!!! – Bác tài thắng gấp vì bị chúng nó chặn đầu…
Từ trong xe – tôi quay lại nhìn đám bạn mình rồi nói…
– Bây giờ mấy thằng yếu sức ở trong, tao, D, Vương và Thành sẽ ra ngoài…
– Uầy! Chúng nó mang hàng theo đấy – thằng Long nói gấp…
– Đằng nào cũng đánh lộn! Sống mái với chúng nó vậy…
Dứt lời thì bốn thằng tôi mở cửa bước ra ngoài – hừm! Toàn bọn lạ mặt không quen biết – duy chỉ có một thằng vệ sĩ hồi sáng đi cùng, nó đứng giữa cả bọn rồi phất tay cho lũ cô hồn các đảng ấy tấn công…
Thằng nào cũng trang bị tuýp sắt có gắn đinh – cái kiểu này thì chỉ có nước mà vừa đỡ vừa né mà chờ thời cơ cướp vũ khí mà đánh trả…
– Hỗ trợ nhau nhé chúng mày! – Thành Toác gằn giọng thủ thế…
12 thằng đồng loạt lao đến – 3 thằng bạn cũng đã đồng thời tách ra nhằm giảm số lượng kẻ thù – mỗi thằng 3 đứa – nào! Lên hết đi!
– Binh… – cây tuýp đánh trúng phải chiếc taxi – tôi nhanh chóng đạp thẳng vào vai nó – ẦM! – Binh! – Ặc! – Sơ ý tôi dính ngay một đạp vào lưng của hai thằng phía sau…
Lũ gian ác! Chúng nó đánh thẳng tay, cứ lao vào là dùng tuýp vụt hết tốc lực – kiểu này là thằng S thuê giang hồ thứ thiệt rồi chứ chẳng đùa.
– Vù! – Thú thật là tôi vẫn còn nhát đòn với những cây tuýp lởm chởm đinh ấy – nãy giờ toàn né chứ chẳng dám thò tay vào…
– Ầm! – Ăn thêm một đạp – tôi dính đòn ngã thẳng vào lưng của thằng Vương.
Hai thằng lúc này bị bao vây – tôi đổ cả mồ hôi hột vì hóa ra nãy giờ bạn mình cũng bị áp đảo không kém.
– Tức thật! Đéo mang theo vũ khí! Kiểu này chắc nằm viện dài hạn rồi Thành à!
– Đừng nôn nóng – đưa tao cái điện thoại 1200 của mày cho tao…
– Hả? Mày tính làm gì? – Nó hỏi gấp…
– Cứ đưa đi!
Rất nhanh khi hai thằng kịp tách nhau ra thì tôi cũng vừa nhận được chiếc điện thoại siêu nhân của nó – đuổi theo sau rất nhanh, yếu tố bất ngờ là điều quan trọng để giành chiến thắng, khi chúng nó còn mải đuổi phía sau – tôi lập tức xoay người thẳng tay ném con nokia 1200 cực nhanh vào thằng đi đầu.
– Cốp! – Thằng nhãi bị tôi phang thẳng vào trúng gáo dừa, nó đau đớn ngã bật ngửa về sau rú lên thảm thiết – hai thằng còn lại vì quá bất ngờ, chúng nó nhất thời dừng lại nhìn đồng bọn rồi quắc mắt tiếp tục lao vào phía tôi…
Lần này thì tôi cũng không né tránh nữa – hít thật sâu rồi dịch chân về trước thủ thế – ẦM! – Chuyển tấn dồn hướng sang thằng bên phải mà cẩn thận cao độ đánh Bàng thủ đỡ vào cổ tay đối thủ rồi nhanh chóng kéo tay nó lại giáng một cùi trỏ vào sống lưng – Thụp! – Nó dính đòn rồi khụy gối xuống xuống đường – thằng bên phải vì vướng đồng bọn nó không thể vụt tuýp vì sẽ trúng thằng đang khụy dưới chân tôi.
– Mẹ kiếp… tao đập chết mẹ mày – nó nổi điên thì tôi nhếch môi trả lời…
– Xin lỗi nhé tình yêu! Câu đó phải dành cho chúng mày mới đúng…
Rồi tôi đẩy thằng trước mặt mình ra, tay không giao thủ với tuýp sắt… – soạt! – Tôi vững tấn bình tĩnh đọc di chuyển của nó rồi thẳng tay sử ra Phách thủ đánh lệch đòn tay của nó rồi đồng thời dụng Tiệt cước triệt luôn cái chân vừa mới nhấc của nó – khoảng trống nhập nội hoàn toàn không phòng thủ – tôi liên tiếp bồi cho nó gần chục đòn vào bả vai vào chấn thủy vào mặt rồi kết thúc bằng cái đạp thẳng vào bụng – ra đòn lúc này cần dứt khoát…
– Kình… Ầm… ầm…
Sơ ý vì tôi quên là tác dụng của chiếc điện thoại thần kỳ của thằng Vương đã hết tác dụng – BINH! – ÁI DA! – Thằng bị tôi dùng điện thoại ném giờ đầu nhễ nhại máu, nó bất ngờ phía sau đạp mạnh vào hông tôi – nó vừa xoa đầu quệt máu vừa đi lảo đảo lại phía tôi tay cầm cây tuýp.
– Ranh con! Mày chết với tao! – Nó bứt tốc rồi dụng hết sải tay giáng thẳng cây tuýp từ trên xuống đỉnh đầu…
Thằng khốn đó vừa giáng tuýp thì thằng bị ăn trỏ vừa rồi cũng đứng dậy mà lao vào – cùng một lúc tôi bình tĩnh dồn tấn về trước rồi hồi mã thương vào thằng sau mình…
– Ầm! – Kình! – Nó dính đòn vào bụng, tôi thu cước rồi dậm mạnh xuống đất lấy đà nhảy trên không đánh thẳng một đấm hết sức vào mặt thẳng thứ hai – BỐP!
Hai thằng dính đòn nặng nề nhưng vẫn không có dấu hiệu gì là thấm. Vừa thủ vừa lùi – chúng nó la hét om sòm rồi vụt gậy sắt loạn xa – soạt! – Bốp – tóm được cổ tay đối thủ tôi cắn răng nhanh chóng kéo lại rồi vặn tay bắt nó phải buông nhả vũ khí – bất thình lình thằng thứ hai hỗ trợ đồng bọn bằng một đạp ngang hông, tôi kê chân Bàng cước đỡ lại rồi đồng thời đá thẳng vào chân trụ làm nó mất thăng bằng suýt ngã. Hai thằng lúc này hoàn toàn bị mất thế, tôi cũng không còn phải ngán ngẩm với mấy cái tuýp của chúng nó nữa – và cũng không có dấu hiệu tha cho chúng nó, nãy giờ bị chèn ép quá đáng rồi – lập tức đi vào phạm vi tấn công – dụng bài quyền mộc nhân tôi dấn cho thằng bên phải gần chục đòn từ mặt cho đến bụng – kình! – Ầm – tôi đá khụy đầu gối nó xuống rồi chớp nhoáng tiếp đòn của thằng bên trái – chách – gạt bỏ những cú đấm của đối thủ – tôi đánh trỏ triệt thẳng vào cổ tay nó rồi kéo lại đạp luôn vào đầu gối tiếp tục nhấc cao chân đạp thẳng vào bụng – SOẠT – THỤP! – Tôi dùng tay chèn cổ nó lại, tay còn lại kéo cằm nó ngả về sau rồi dồn một quyền mà điểm thẳng vào chấn thủy – thằng khốn lúc này mới trợn mắt lên rồi từ từ chết giấc mà ngã tự do xuống dưới chân tôi. – Ngó nghiêng – Tiết trời Hà Nội lạnh giá, tôi thở hít lấy bầu không khí lạnh khô khốc.
Còn đứa thứ 3? Nó đâu rồi – soạt! ẦM! – Nó đánh lén ngay từ phía sau, tôi kịp thời xoay người đỡ vội một đạp vào ngực! – Chách! – Tôi Chẩm thủ đỡ được một phần nào của đòn cước dung mãnh đó, lùi lại vài bước thì hoàn hồn – ẦM! – Tôi đau đớn ngã luôn ra đường vì cú gạt chân quá bất ngờ của thằng thứ 4, nó chính là thằng vệ sĩ bây giờ mới chịu ra tay – nó cười đểu – tiếp tục dùng chân táng thêm một cước vào người tôi – ặc! – BINH! – Tôi co người gồng lên mà lĩnh chịu đòn, hậu quả toàn thân khi ấy chà sát với mặt đường lết cả đoạn. – Phải công nhận là lực chân của thằng khốn ấy khủng khiếp thật.
Nén đau tôi đứng không nổi mà khụy gối xuống đất, tay chảy máu vì vụ chà sát với mặt đường…
– Chết đi thằng nhãi – hai thằng khốn lao vào cùng một lúc…
Kya! – Bất ngờ thằng D từ sau hỗ trợ – nó nhảy lên đạp mạnh một đòn vào thẳng mặt thằng vệ sĩ rồi nhanh chóng đảo cước dập mạnh gót chân vào thái dương thằng bên cạnh…
– BỐP BỐP!
Trúng đòn nặng hai thằng ngã xuống đường ôm đầu la oai oái.
– Có sao không mày? – Nó lại đỡ tôi dậy…
– Vẫn ổn… còn thằng Vương với Thành Toác đâu? – Tôi lau máu hỏi nó…
Tiếng xe máy từ xa ánh đèn sáng chói mỗi lúc một gần chúng tôi – và cũng từ bên đó thì hai thằng bạn mình cũng đang chạy mất xác về phía này miệng vẫn không ngừng nói – CHẠY MAU! TÌM CHỖ NẤP ĐI!
Áng chừng tầm chục chiếc xe máy – hẳn là thằng vệ sĩ khi nhận ra tình thế bị xoay chuyển nên nó bắt đầu gọi tiếp viện.
– Nguy rồi! – Tôi nhìn thằng D…
– Hahaha! Chúng mày chết đi… – thằng vệ sĩ ngồi dậy vẫn ôm mặt cười khoái trá.
Hai thằng bạn cũng đã chạy kịp về phía hai thằng tôi – thì cũng là lúc những chiếc xe ấy sắp ập đến – ẦM! – Là chiếc taxi lúc nãy nhưng người cầm lái không phải bác tài xế mà lại là thằng Lộc – nó thẳng tay de xe lại hốt luôn đống xe máy vừa bị tông đổ – cả một mớ hỗn độn – tôi có thể nghe thấy tiếng kêu đau của chúng nó khi bị xe máy của mình đổ thẳng vào chân…
– Lên xe – thằng Long thò đầu ra hối…
– Đi thôi! – Thằng Vương khoát tay…
Pặc! Á! – Mẹ kiếp, chân tôi lúc này bị thằng vệ sĩ giữ chặt lại – nó tóm lấy cổ chân rồi bất ngờ vật ngã tôi xuống khóa đòn – mày tính chạy đi đâu hả thằng ranh? – Tao với mày vẫn chưa xong mà khà khà!
– Bốp… bốp… dm thằng chó đẻ… có buông ra không – tôi xoay người đấm liên tiếp vào đầu mà thằng ôn đó vẫn không chịu buông và sau cùng…
– Soạt… Aaa! – Nó nghiến răng rồi văn khớp chân mạnh hơn – chết đi!
Tôi bình tĩnh cố vớ lấy cái tuýp sắt của đồng bọn nó rồi phang thẳng vào bắp đùi thằng vệ sĩ – BỎ TAY RA KHỎI CHÂN BỐ! – PHẬP! AAAA… – tôi vụt hết sức phần đầu của cây tuýp sắt làm đinh nhọn đâm sâu ghim chặt lấy bắp chân đùi của thằng nhãi. – Nó đau đớn thì mới chịu nhả chân tôi ra mà ôm giò kêu đau, ngay sau đó thì cũng yên vị trên xe mà tẩu thoát an toàn.