Phần 144
Đà lạt – năm ngoái công ty tổ chức thì không đi và cho đến hiện tại thì vẫn là đà lạt, nhiều khi tôi cũng không hiểu nổi công ty toàn tổ chức cho đi đà lạt – riết rồi chán.
Xe lăn bánh dần dần gia tăng động cơ cho đoạn dốc – rừng thông! Con người! Cây nối cây, người đến người, lần lượt rời khỏi tầm nhìn của khung cửa sổ, hơi ấm vừa phả ra đã làm mờ nhòa tấm kính, đây là lần đầu tiên tôi đi đà lạt, thoảng chốc có phút thơ dại – khung cảnh ở đây thật bình yên.
– Tôi không giỏi chịu lạnh mũi tôi giờ tê cứng, mái tóc như cứng đờ, thỉnh thoảng hàm răng lại run lên cầm cập – nhiệt độ giảm thấp mỗi lúc lên cao làm tai tôi ù hẳn đi – gừ gừ! Lạnh chết mất!
Một bàn tay như ngọc đặt lên tai tôi – em ngồi bên tôi khẽ chỉnh lại chiếc mũ len – thanh âm trong trẻo vang lên nhỏ nhẹ ấm áp.
– Thế mà anh nói không lạnh!
Nói với tôi là khuôn mặt tràn ngập nụ cười xiết bao ấm áp.
– Cho anh ôm một cái là hết lạnh…
Nàng nghe xong nguýt dài.
– Hừ! Anh dám không?
– Hôn em còn dám ôm thì ăn nhằm gì hề!
Sau khi nói xong câu đó thì ánh mắt em có chút lay động không còn một chút kiêu kỳ mà lại là ngượng ngùng – không khí lặng xuống! Tôi gãi đầu hồi lâu.
– Anh đùa mà làm gì vợ im lặng vậy?
– Đồ ngốc! Ai là vợ anh?
Nàng đỏ hồng khuôn mặt nhẹ nhàng dựa vào vai tôi.
Chiều xuống, thành phố đà lạt xuất hiện những mảng trắng lơ lửng, đó là sương, nhìn từ phía xa tôi có thể thấy sương phủ trắng làm mờ cả một không gian, núi rừng, cả những lối đi.
Đà lạt thanh tịnh – thằng Hoàng bạn tôi ở ký túc xá nó cũng sống ở đà lạt, năm nào nghỉ hè nó cũng rủ chúng tôi về chơi nhưng cứ lên kế hoạch rồi lại hủy, chẳng biết đặc sản ở đây là gì mà chỉ thấy mỗi lần từ nhà lên nó toàn mang hồng mang bánh tráng đãi cả phòng…
Về khách sạn thì mới thảnh thơi, tôi ngồi hẳn xuống ghế nghĩ lại mình cũng dám liều lĩnh đưa Nụ đi mà không một lời cho phép của bác akiko và bố em – trở về rồi sẽ lớn chuyện đây – em là cô gái thông minh, chỉ một thoáng mà em đã nhận ra vẻ u ám trên sắc mặt tôi ngay lúc này – tôi run nhẹ khi nhận ra vòng tay ấm áp của Nụ đang siết nhẹ cổ mình – mùi u hương phảng phất khiến tôi không kìm lòng quay đầu lại – đôi mắt bồ câu mở to lấp lánh đang quấn quýt lấy trái tim tôi.
Chẳng biết nói gì! – Trong đầu tôi lúc này rỗng tuếch – và dường như em cũng hiểu điều đó – em đánh lừa tôi bằng một Nụ cười tỏa nắng nhưng điều đó vẫn không thể giấu đi nét tiều tụy khô héo của thời gian qua – em có vẻ gầy hơn một chút.
Lặng im hồi lâu!
Tôi và em thuê một chiếc xe máy – rời khỏi khách sạn – trời trở tối, không khí se lạnh, có vẻ tôi không giỏi chịu lạnh, chỉ có cô tiểu thư này, em đã từng sống ở Hàn Quốc nhiều năm thành ra cái giá lạnh nơi đây cũng chẳng nhằm nhò gì cả – tiết trời làm khuôn mặt em như thêm xinh đẹp hơn, môi em đỏ khẽ mở khiến tôi không thể nào rời mắt.
Nàng tủm tỉm cười nhìn tôi đang lau lại yên xe và cả chiếc nón bảo hiểm – nói đoạn tôi cài khóa an toàn cho nàng rồi ngắm một chút…
– Đi đâu giờ thưa tiểu thư? – Tôi hỏi…
– Hì! Đâu cũng được – em thì thầm bên tai…
– Nè!
– Dạ…
– Ôm chặt quá anh không thở được! – Không khéo anh bất tỉnh giữa đường giờ…
Và em bỗng nhiên hóa thành cô nhóc ương bướng.
– Kệ em! – Anh mà còn thắc mắc càu nhàu là…
– Á hự… đau đau – trời lạnh mà bị nhéo vào da thì khỏi phải nói.
Không khí đà lạt trong lành, những cây thông giờ này chỉ là những cái bóng đen ngòm trải dài trên đường đi, một chút ngẩn ngơ! – Tiếng của côn trùng, âm thanh của trời tối tĩnh mịch, gió từ xa xăm rít lên từng hồi thổi len lỏi qua hàng cây qua tán lá làm đung đưa lay động cả một khoảng rộng, môi tôi khô ráp vì gió mang theo hơi lạnh, khẽ gia tăng tốc độ nhanh chóng đến nơi tràn ngập ánh sáng.
Hai đứa chưa ăn gì – gửi xe, chúng tôi bắt đầu đi dạo quanh chợ đêm – hai tô bánh canh nóng hổi bày ra bàn, thơm phức, tiêu chuẩn của tôi là phải đỏ cả màu nước lèo, tôi cho vào cả đống tương ớt, ớt bột, vắt tắc, cứ nghĩ đến là thèm – làm như thế cho nhanh ra mồ hôi chứ chạy xe nãy giờ mà tay tôi tê cứng – ăn xong thì tôi mới nhìn sang tô bánh canh của Nụ đã hết sạch tinh tươm từ khi nào rồi…
– Wow! Ăn nhanh dữ nhỉ? – Tôi cười.
Ngay lúc này em hồn nhiên như trẻ con, nàng mím môi cánh tay xoa bụng rồi nghĩ gì đó lại nói với tôi.
– Tính tiền rồi đi thôi anh.
Và sau khi rời khỏi quán tôi cũng đã hiểu em đang nghĩ gì khi ấy – nàng của tôi hẳn là có tâm hồn ăn uống không thua kém gì mình.
– Bắp xào đi anh – ừ ăn bắp xào! Tôi hùa theo.
Lát sau nàng lại trầm trồ.
– Hì! Bánh tráng nướng nữa nè…
– Anh no rồi – tôi uể oải…
– Ư! Đi đi mà – giọng em nũng nịu…
– Ừ! Thì bánh tráng nướng vậy…
Và tiếp đến là bắp nướng và sữa đậu nành nóng – tôi gọi một cho em vì lúc này bụng cũng chẳng muốn ăn gì thêm. – Nhưng có lẽ là tôi không thoát được rồi, nét mặt cau có của em khi biết tôi chỉ gọi một cho chính em – và tôi đành phải ráng ngốn hết ly sữa nóng, trái bắp nướng nóng hổi, em bắt tôi phải thổi cho em, tôi phải đến ngại đỏ cả mặt khi có một vài ánh mắt đang nhìn về hai đứa – em bật cười thành tiếng khúc khích thích thú nhìn tôi nói.
– Có gì mà ngại! Anh là người yêu em, ngại có sao đâu chứ hihi!
– Em thử là anh đi sẽ rõ, mà trái bắp đó bớt nóng rồi đó, em ăn đi…
Và cuối cùng là ăn kem – trời ơi! Trả lại Nụ kiêu kỳ và dịu dàng cho tôi đi, em hôm nay thật lạ, tôi rất thích em như vậy – trẻ con hơn, nắm tay tôi đung đưa hát du dương gì đó – còn bây giờ, tôi cao hơn em một chút – em hai tay cầm cây kem ốc quế, đang cúi đầu ăn một cách vội vàng(lúc đó là nghĩ vậy), tôi bỗng chốc thấy có gì đó man mác buồn trong lòng, đôi mắt tôi đang dán vào mái tóc đen mượt được cột thun – bờ vai em mảnh mai, áo khoác xanh, em tự đan cho mình một chiếc khăn gió ấm, có nét gì đó tinh nghịch – nàng của tôi bỗng chốc hóa trẻ con – liệu… đây có phải mà điều thằng D đã từng nói với tôi cách đây 3 năm trước, rằng em là một cô gái trong quá khứ nghịch ngợm và được mài dũa giáo huấn bởi ai đó dần thay đổi trở thành một cô gái nết na nhu mì ai nhìn cũng quý – á à! Hóa ra em tôi là người như thế chăng.
– Nè! Sao nhìn em hoài vậy hà? – Kem trên tay anh sắp tan hết rồi kìa.
Tôi giật mình thoát khỏi dòng suy tưởng, kem chảy trên ngón tay tôi, chỉ kịp đưa lưỡi liếm vài cái – gồng mình tọng hết cây kem vào mồm mà nghe buốt cả răng lên tận não.
Bao nhiêu kế hoạch – tạo dáng chụp hình, rồi lại ngó nghiêng dòm qua những dãy hàng – đồ lưu niệm ở đây đẹp thật, em mua cho tôi một chiếc móc khóa, một cậu bé gỗ – áo cũng rẻ, hai đứa lượn lờ một hồi lâu rồi chọn lựa một cách nghiêm túc, nàng giảng bài nói áo nào hợp áo nào không hợp với tôi! Và tôi cũng ngoan ngoãn mà lắng nghe – cuối cùng chỉ mua cho em chiếc áo thun xám có thêu hình hello kitty…
Khi đó em nói…
– Mua cho em đi mà, con gấu Bông đó ấy, đi mà anh…
Tôi thì đằng nào cũng sẽ mua thôi, nhưng ngay lúc này lại thấy khuôn mặt nhõng nhẽo kia lại muốn trêu em thêm…
– Thơm một cái anh mua cho…
Không đợi đến lời thứ hai, em vịn vai tôi khẽ nhún chân hôn nhẹ lên má tôi – và em tôi dùng dằng cánh tay như một đứa trẻ đòi quà.
– Rồi! Mua đi anh…
Và tôi cũng đâu muốn chấm dứt trò đùa này.
– Hừ! Anh đâu có nói em hôn lên má.
– Hở thế anh muốn ở đâu chứ?
Tôi nhìn em cười tinh quái không đáp mà chỉ hành động chỉ tay lên môi mình – và trò đùa nào thì cũng không nên quá xa, tôi chưa kịp hí hửng thì có một luồng sát khí thập thỏ ở vùng eo – em trở lại là chính mình – tôi khẽ á lên một tiếng.
– Đau đau! Hự anh biết lỗi rồi anh mua là được chứ gì…
Tôi còng lưng vì cái nhéo vĩ đại đó và chưa kịp xuýt xoa thì em lại nhéo thêm một cú thứ hai vào má tôi. Khẽ nạt.
– Đáng ghét! Tên dê xồm nhà anh.
Có một chút mệt mỏi, cả buổi tối hôm nay hai đứa toàn đi chứ chẳng có mấy chốc ngồi, – những gian hàng làm thôi thúc đôi chân của hai đứa không ngừng.
Một khoảng im lặng, hai đứa đứng thẫn thờ ở một góc nhỏ, tôi quay sang thấy em đang ôm con gấu Bông và vuốt ve nó – khẽ hỏi.
– Giờ đi đâu nữa hả em?
Nàng di chuyển lại khẽ sát người tôi, dựa cằm vào vai tôi – 22h30p…
– Em buồn ngủ anh ạ!
– Hở nhanh vậy à?
– Em buồn ngủ thật mà…
Nàng khẽ nhíu mắt phụng phịu đáp.
Vậy là về khách sạn.
Vẫn là bầu trời đó, lặng im, nhiệt độ lại giảm vì về đêm – trở về khách sạn, tôi gửi xe và em lại nhõng nhẽo.
– Sao vậy nà? – Tôi hỏi…
– Em mệt quá! Cõng em đi, cõng em mới chịu, em mỏi chân lắm rồi.
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi vì đi đường dài và cả tối hôm nay, tôi đành miễn cưỡng ngồi xuống cho em ngả người vào – con gấu Bông để trước mặt có lúc dụi thẳng vào mắt tôi làm mất cả tầm nhìn, có lúc lại che ngang mũi đến khó thở – tồi tệ hơn chính là bước vào sảnh thì ai cũng nhìn, cũng may là bây giờ muộn nên ít người – bước vào trong là thấy ấm hẳn lên, tôi hít một hơi thật sâu gia tăng cước bộ cõng trên lưng tấm thân 40kg (quá gầy!) Lên tận 4 lầu – lầu một thì tươi như cá mới bắt – lầu hai vẫn ổn – lầu 3 hơi hoa mắt vì cả ngày mệt mỏi – lầu bốn bước chân bắt đầu nặng trịch – tôi nén một hơi để em không nhận ra rằng mình đang mệt – đúng lúc đó, khi tôi đang cắn răng gồng chút sức cuối trên đôi tay mỏi nhừ thì một thứ gì đó ấm áp khẽ đặt nhẹ lên má tôi, mang theo hương thơm của tóc, hơi thở em – một Nụ hôn – tiếng em thì thầm bên tai.
– Anh yêu cố lên hihi!
Mở cửa phòng, tôi nhẹ nhàng thả em xuống – em chân sáo bước vào nhà tắm – tôi chỉ thay đồ bận chiếc quần đùi vừa đủ dày, mặc thêm cái áo dài tay. Và đêm đó!
Khi tôi vươn vai khẽ ngáp một cái – nhìn đồng hồ – 0h thiếu – tôi ngồi trên giường, đúng lúc đó thì em cũng vừa bước ra, đập vào mắt tôi là một bộ váy ngủ kín đáo nhưng bó khá sát quyến rũ vô cùng – tôi ngẩn ngơ hồi lâu khẽ thôi không dám nhìn gì thêm cúi cúi đầu – em ngồi cạnh tôi, khẽ nói.
– Ngủ thôi anh…
Tôi quay sang thấy em đang nhìn mình mỉm cười như hoa tươi khoe sắc xinh đẹp vô cùng.
– Ừ… ờ… n… g… ủ…
Rồi tôi vội vàng đưa hai chân lên lên giường – tim đập nhanh quá – bỏ bu rồi – bình tĩnh! Bình tĩnh nào thành! – Cố gắng vượt qua – tôi quay đi không để em nhìn thấy khuôn mặt đang bối rối của mình bây giờ.
– …
– …
Không được rồi – tôi không kiềm được, quay lại thì thấy em đang nằm bên – mắt đối mắt – Nụ! Đã trở lại là em rồi, khuôn mặt kiều diễm, tôi nghe tim mình rộn ràng và nó hiểu đập nhanh là vì đâu – một vòng tay tôi kéo cơ thể mềm mại ấy sát lại mình – hôn và hôn!
Nàng không phản kháng, chỉ lặng thinh không nói, lại khiến tôi thêm lấn tới, tôi muốn ngấu nghiến đôi môi em, hai tay di chuyển bắt đầu sờ soạng những vùng cấm, từ mặt xuống vai, eo và – tôi có thể cảm nhận được ngọn núi hùng vĩ đang lấp ló dưới lớp váy mỏng kia – môi em như thứ keo dính quấn quýt mãi lấy tôi – tiếng thở đứt quãng của dạo đầu khoái cảm, cơ thể em sao ngọt quá, tôi bế xốc em lên ghì chặt hai cánh tay kéo em sát nhất có thể – nàng khẽ run và kêu khẽ mỗi lúc tôi cắn nhẹ vào tai – từ khi yêu em cho đến giờ thì đây cũng là lần đầu mà hai đứa đi xa thế này – có tiếng gào thét ở tận sâu thẳm đáy quần tôi, điều mà tôi luôn khao khát bấy lâu nay “chiếm hữu cơ thể em”
(Có lẽ tôi không giỏi khoảng tả cảnh 18)
Không thể như thế này – tôi nhận ra mình đang sa vào chiếc bẫy của dục vọng, tôi sẽ không thể nào mà ăn nói và cũng chẳng dám nhìn bác akiko, không phải là thế này – tôi dồn hết can đảm dứt ra khỏi em, thở lấy thở để – . Tôi chống hai tay xuống nệm, từ từ nhấc cao tấm thân, em! Hai bàn tay nhỏ bé trắng đang bấu vào tấm chăn – một đôi mắt đẹp kia đã trào lệ – môi em mấp máy thốt ra những thanh âm bé xíu mà tôi chẳng thể lắng nghe được – vẻ khó nhọc ấy lộ rõ trên những ngón tay run rẩy của tôi…
– Em… mệt rồi! Ngủ đi!
Khi đó… em khóc, em lấy chăn che kín người chỉ chừa lại những ngón tay đang bấu víu và một đôi mắt ướt nhìn tôi – em sao vậy hả Nụ?
– Anh… anh xin lỗi – không biết nói gì hơn, tôi nói như người hụt hơi.
Tiếng em sụt sịt sau tấm chăn đó khẽ thốt lên với tôi bằng thanh âm nửa trách nửa thương.
– Anh có yêu em không?
– …
– Trả lời đi hức!
– Em biết là anh rất yêu em mà.
– Vậy… vậy giữa anh và Nhi… hai người đã…
Tôi thoáng như có ai đánh mạnh vào gáy – sao sao em có thể biết được chuyện này? – Đúng! Tôi của quá khứ cũng làm y như vậy với Nụ như cách mà mình ghì chặt Nhi xuống giường.
– Em đừng như vậy mà Nụ… anh chỉ có mỗi em, anh phải làm gì để chứng minh đây hả em…
– …
Khóc…
– Vậy nếu em không tin thì để anh…
“Vụt” – tôi chưa nói dứt câu thì em đã bỏ tấm chăn mà ôm lấy tôi kéo lại – em đã nằm trọn trong vòng tay tôi…