Phần 138
Đàn ông uống bia nói chuyện quá khứ, hiện tại và cả một chút về tương lai, tôi chỉ lắng nghe, chủ yếu là khi hỏi thì mới nói, cứ chưa 5phut là sẽ nâng cốc, và phụ nữ họ cũng có góc riêng của họ, tiếng cười rôm rả, tôi thì lúc này cũng đã thấy hơi lâng lâng, có lẽ hơi men của bia cũng đã ngấm được đôi phần, vẫn còn tỉnh táo mặc dù đã sang chai thứ 4, khi tôi thôi uống thì ánh mắt của bố anh Huy nhìn phía tôi. Bác chọc…
– Thôi à cháu, tiếp đi chứ, hai mấy tuổi đầu mà kém vậy? – Tôi cười trừ né tránh.
– Dạ thôi bác, cháu không uống nổi rồi ạ. – Bác tiếp tôi bằng giọng khàn khàn…
– Vậy thằng huy lấy cho em thêm chai cuối, – hở! Chắc bác ấy say rồi, thôi thì thêm 1 chai hay hai chai nữa cũng chẳng sao cả, nãy giờ thấy bác và nhạc phụ tương lai toàn uống mà chẳng mấy lúc ăn.
Cho đến khi đành miễn cưỡng uống nốt chai cuối thì tiếng của bác gái của em.
– Thôi thôi huy, đừng rót cho bạn bé dương nhà cô nữa, lát em nó còn về nữa, nhà thằng bé xa như vậy… – và ngay lúc đó tôi theo bản năng nhìn về phía bác gái em, người đó mỉm cười.
Thấy có lý và anh Huy cũng thôi không sát phạt tôi nữa, và cũng từ khoảnh khắc này, tôi hơi lơ đãng một chút, phải chăng Nụ có kể cho bác em về tôi? Sao biết phòng trọ tôi xa, lại còn nhìn mình khó hiểu nữa.
Và sau khi được gỡ rối bởi của bác gái em, có vẻ như khuôn mặt của tôi lúc này đã hơi đỏ vì bia, cũng có thể đỏ vì ngại hoặc có thể là do cả hai – lại cười khi nhận ra không khí nói chuyện của mọi người có vẻ như trầm xuống từ khi có sự xuất hiện của tôi, và khi nỗi khó xử của tôi một lúc thêm rối, tôi không giỏi khoảng ăn nói…
Ăn đi cháu, nãy giờ toàn uống chắc đói lắm phải không. – Nhỏ Trang ý tứ nhưng cũng thích hay bơm đểu làm tôi xấu vãi cả mặt. Nhỏ và cả Nụ nữa, hai người ý tứ dịch vài chiếc dĩa thức ăn lại gần về phía tôi và anh Huy hơn, tay tôi hơi run khiến nhỏ Trang cười, nhỏ lại chọc.
– Làm gì mà ngại thế hì, ăn đi, hay là bữa nay thấy chị hai dương và cả bác cậu ấy nên ngại à, nói trúng phóc…
– Làm gì có… – tôi xụi lơ…
– Không có sao toàn cười không vậy khà khà!
Và vẻ khổ sở của tôi lại càng chứng minh điều đó là thật…
– Thôi! Trước lạ sau gặp nhiều rồi lại quen:), Như con bé dương với cháu đó, cô nghe cái trang nói là con bé nó hay bắt nạt cháu lắm phải không? – Nói đến đây tôi chợt thấy vừa ngượng nhưng lại rất vui, phải chăng câu nói đùa đó…
– Hi hi chứ sao nữa cô! Dương nhà mình cũng đắt giá lắm đó nha, cũng có nhiều người thích lắm đó, ông thành cũng phải trầy vi tróc vảy đến cả năm trời dương mới chịu – nói rồi nhỏ Trang ôm choàng lấy cô bạn thân của mình mà đá đểu tôi, Thôi thì nó nói cũng đúng…
Bác gái em:
– Thôi ăn đi cháu, ăn thử xem món ăn cô nấu có hợp khẩu vị cháu không, còn món này nữa nè, cái dương tự tay làm đó – nói rồi người đó cũng nhìn em thăm dò.
– Chị anh Huy: Hi hi, chú nhà sướng quá, có hai cô con gái xinh mà còn biết bếp núc…
– Nuôi hai đứa nó lớn đến từng này thì phải có thành quả chứ cháu, – nhạc phụ bật cười.
– Chị anh Huy: Nhớ quá chú ơi, mới đó mà đã xa, lúc còn bé cháu toàn bồng cái trúc đi chơi, rồi sau này thêm bé dương, mà hình như hai cô con gái nhà chú cháu thấy toàn giống mẹ là nhiều đó hi, – em trúc! Em còn nhớ chị không đó, hay là quên chị rồi.
– Dạ em vẫn nhớ mà chị – chị gái dạ khẽ, khuôn mặt chị cười, nét mặt kiều diễm hiền quá thể. Bảo sao mà ông huy không đổ.
– Chị anh Huy: Em có bạn trai chưa,(chị hai mỉm cười lắc đầu) – phải có đi, em xem cái dương em em đó, chưa gì mà đã… – nói đến đây chị anh Huy không nói tiếp mà bỏ dở câu nói, chị tủm tỉm nhìn Nụ mà trêu.
Bác gái em: Ủa, giờ cháu đi làm, làm công việc gì vậy huy?
Nghe đến mình, ổng nói.
– Dạ cháu làm phó phòng. – Oai chưa, và sau đó là đến lượt tôi. Người bác ấy lại hỏi y như anh Huy, tôi trả lời…
– Dạ cháu đang là nhân viên IT ạ, cũng… mới làm hơn 1 năm nay ạ.
Tới đây thì mẹ của anh Huy vuốt tóc cô con gái rồi nhìn cô chị cả khẽ mỉm cười với bác gái của em.
– Chúng nó lớn hết rồi chị à, mới đây mà giờ đã đi làm rồi, có con bé cả là đã lấy chồng, giờ chỉ lo cho đứa út, còn thằng huy nhà tôi thì lớn đầu rồi mà bảo lần nào đi xem mắt nó cũng từ chối. – Ngay sau đó là một câu nói Bông đùa.
– Bác của em: Vậy ra là kén à? Thế huy, cháu có chịu cái trúc nhà cô không? Nó cũng biết phụ gia đình cô nhiều lắm đó, sao? Cháu có chịu làm rể không?
Nghe câu đó xong tôi phát hiện ra ổng sướng mê tơi nhưng vẫn không dám nói gì, muốn còn không được mà chối, biết là đùa nên ổng im lặng.
– Hihi ông huy chỉ biết ăn và ngủ, đi làm về là lăn ra ghế rồi cô, còn nữa ổng chỉ biết bắt nạt thành bạn của dương thôi – đến nhỏ Trang công kích…
Bác của em không tỏ thái độ gì, thêm chị cả – thành! Em mà bị thằng huy nạt thì nói chị, nó ỷ có đai đen taekwondo nên hống hách vậy đó, hồi còn đi học nó toàn đánh nhau không à.
Xong luôn! Đến ngay cả người ruột thịt còn đốt, lần này lão huy hết đường lui, ổng khổ sở cười méo cả miệng. Và chuyện thì vẫn chưa kết thúc ở đó. Nhỏ Trang lại phát ngôn một câu khiến cả hai không hẹn mà giật mình.
– Hihi chị đừng lo, hai người đó đánh nhau rồi, mà ông thành có cái đứa bạn hơn tuổi giỏi võ lắm…
Biết mình vừa nói hố, con bé lấy tay che miệng nhưng có lẽ là đã quá muộn bởi giờ này ánh mắt của hai người phụ nữ đó đang nhìn chằm chằm vào người vừa nói, sau đó lại nhìn về tôi và anh Huy. – Mẹ anh Huy nghiêm giọng.
– HUY! Có thật là con đánh nhau với thành à? – Tới đây thì nhạc phụ và bác trai cũng thôi nói chuyện, mọi ánh mắt giờ đã đổ dồn về cả hai đứa tôi…
– Huy! Tại sao lại đánh nhau? – Giọng bác trai dành cho con mình bỗng có vẻ gay gắt, mới đó mà ổng huy cũng đã tái cả mặt.
– Dạ không có gì đâu bác ơi… chỉ là hiểu nhầm… không có gì to tát đâu ạ – và lời tôi bào chữa thay cho anh Huy giống như một can xăng đổ thêm vào ngọn lửa. – Có vẻ như bác trai và bác gái đang nghĩ tôi sợ anh Huy mà nói đỡ cho ổng. Nhưng mọi chuyện không như tôi nghĩ…
– Cái thằng này! Lớn đầu rồi còn đánh nhau, nói lý do NHANH!
– Con… – ảnh ấp úng trong sự thiếu tự nhiên…
… im lặng và im lặng, chuyện xảy ra quá lâu rồi, anh Huy ấp úng nửa muốn kể nhưng cũng có lẽ anh ấy đang khó khăn vì không biết mình nên bắt đầu từ đâu cho đúng, tôi cũng thế, cũng không thể nào bịa ra được cái lý do nào chính đáng cả, một thoáng im lặng, bác trai vẫn không buông tha…
– Mày có nói không?
Cùng đường. Ngay lúc đó, anh Huy và cả tôi nữa đành kể hết mọi chuyện cho mọi người nghe, từ chuyện vì tôi mà em bị bệnh, có cả nước mắt (cái này là nhỏ Trang thêm vào) – và anh Huy từ một tội đồ dần chuyển sang kẻ trong sạch, nguyên nhân anh gây gổ với tôi cũng là do lo lắng cho Nụ dẫn đến chuyện không làm chủ được bản thân – đấy! Tới đây thì mới chính là địa ngục, tôi thoáng lạnh sống lưng khi phát hiện ra ánh nhìn của bác gái em mỗi lúc một khó hiểu, không chỉ thế mà cả nhà anh Huy cũng vậy, những điều này đáng lẽ ra là họ sẽ không bao giờ biết nhưng chỉ cho đến ngày hôm nay, biết giải thích làm sao đây.
Ngay sau khi kết thúc bữa ăn trong bầu không khí ngột ngạt, mỗi người một việc, tôi thì cứ bám lấy cái bếp, phụ mọi người dọn dẹp, chị cả anh Huy cười nói – lên nhà chơi đi em! Để đó chị với cái trang dọn cho:) – Hiz! Lên nhà trên để nhạc phụ xé xác em ra à – vẻ mặt lo lắng của tôi khiến chị cười rồi trấn an…
– Đừng lo:), Sẽ không có chuyện gì đâu thành, chị biết bố của bé dương tính tình hiền lành lắm. Chú ấy sẽ không giận em đâu, mà kể cũng đáng cho em, dám làm bé dương buồn…
– Em xin lỗi…
– Thôi! Lỗi gì! Lên nhà trên đi.
Anh Huy kéo tôi lên sân thượng hóng gió, gió thổi mạnh thốc xuyên qua áo làm mát rười rượi tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của tôi, bất giác tôi không ngăn được tiếng thở dài, anh Huy đứng cạnh trầm ngâm vài giây rồi nói với tôi.
– Sao nãy em không bịa ra cái chuyện gì đó để kể?
– Em cũng không biết nữa…
– Cái thằng? – À mà thôi dù gì cũng là lỗi tại anh mày hết. Anh xin lỗi nhé…
– Anh có lỗi gì đâu – tôi đáp mà giọng ỉu xìu…
– Không! Lỗi tại anh, anh của lúc đó nóng tính thật đấy, em cũng phải công nhận đúng không – anh Huy chép miệng…
– Dạ em cũng thấy vậy, bố anh có vẻ rất nghiêm khắc.
– Bố anh trước giờ vẫn vậy, ngày xưa anh hay đánh nhau, lúc ở ngoài đường anh thắng chúng nó nhưng về nhà thì anh sẽ bị bố đánh đòn (anh cười) – anh quen rồi nhóc ạ, nhưng sau mỗi trận đòn như thế thì mỗi đêm bố lại vào phòng khẽ lặng thầm giém chăn cho anh.
Tôi không nói gì, chỉ nhìn anh rồi lại nhìn xuống đất – gió vẫn thổi mang theo hơi lạnh làm môi tôi khô ráp…
– Thành này?
– Vâng…
– Em gặp mẹ của bé dương chưa?
– Dạ chưa ạ! – Tôi nói…
– Bé dương không nói gì với em về mẹ con bé à?
– Ờ ừ… trước giờ em cũng thấy lạ. – Vậy anh gặp mẹ của dương chưa ạ.
– Anh không nhớ rõ nhưng, số lần chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.
– Gần nhất là anh gặp bác gái khi nào…
– Ừ tầm hơn 20 năm trước hoặc hơn thì phải.
Nghe xong mà tôi sửng sốt.
– Trời hơn 20 năm? Vậy lúc đó anh…
– Vẫn còn bé xíu, nhưng anh vẫn nhớ rõ.
– Mẹ anh cũng vậy, kể từ lúc mẹ anh kể bác nhà muốn đưa bé dương sang Hàn Quốc thì không gặp lại nữa.
– Vậy đến giờ anh vẫn không biết bác ấy đi đâu à. – Trả lời tôi là cái lắc đầu của anh.
– Có người nói gia đình bé dương ly dị, bác gái sẽ nuôi chị hai còn bác trai sẽ nuôi em gái, hay như mâu thuẫn với dòng họ, rồi có người nói gia đình họ có chuyện không hay, nợ nần… và…
– Và gì? – Tôi hơi sốt ruột…
– Và có người nói mẹ của bé dương đã chết rồi.
– Trời! Ai mà lại ác khẩu vậy?
– Chỉ là tin đồn thôi em, gia đình anh chắc chỉ có bố anh là biết rõ nhất, đưa bé dương về Việt Nam cũng là ý của bố anh đó.
– Vậy còn bác của dương… bác ấy về đây…
– À ý em là bác akiko đó hả?
– Hở… tên bác ấy là akiko?
– Người nhật mà em!
– À! Em quên – tôi gật gù…
– Quên việc gì? Quan trọng giờ là em nên làm gì để lấy lòng bác akiko đi, họ về đây là để đưa bé dương về nhật đó.
Nghe như sét đánh ngang tai, tôi quay ngắt lại như không dám tin lời anh Huy vừa nói.
– Thật hả anh… nhưng tại sao…
– Cái đó phải hỏi họ…
– Nhưng em và dương, chúng em…
– Anh chịu, nhưng em cũng đừng lo lắng quá, cứ bình tĩnh nhé, em cũng lớn rồi còn gì, bác akiko cũng sẽ bắt nạt em như trẻ con đâu, ráng liệu lời mà nói, nói chuyện với người lớn mà lạ thì chịu khó lắng nghe từng lời họ nói, có gì còn nói chuyện, – nhớ hỏi thăm vài câu hay gì gì đó, ráng giữ miệng ít nói thì tốt hơn, hơn nữa người nhật họ thường quan tâm đến những chi tiết dù là nhỏ nhất, hoặc là giao tiếp bằng ánh nhìn, nói chung là nhiều lắm.
– Vâng anh, sao anh biết nhiều vậy…
– Đối tác làm ăn đôi khi là người nhật, phải tìm hiểu trước mới dám gặp mặt chứ em hahaha…
– Wow! Nể anh thật.
Và anh Huy cũng không còn cái tính nóng nảy như tôi từng biết, anh cười khoanh tay trước ngực nói.
– Sao giỏi bằng thằng bạn em được hahaha, bảo nó khi nào vào Sài Gòn gặp anh chút nhé.
– Ừ! Em sẽ nói nó.
Lúc đó thì phía cầu thang có giọng của nhỏ Trang.
– Trời ạ! Hóa ra hai ông tướng ở sân thượng nãy giờ à? – Ông thành xuống nhà đi, bác akiko và bố mình, bác trai nữa, họ muốn gặp cậu kìa.
Tôi ngạc nhiên hỏi lại…
– Gặp mình á…
– Chứ ai đây nữa…
– Cơ mà chuyện gì vậy?
– Sao mà tôi biết xuống nhà nhanh đi không mọi người chờ.
Sắp có bão lớn rồi, tôi nhìn anh Huy rồi gật đầu bước xuống, bình tĩnh nào thành.
Lúc ấy, mọi người hay rõ hơn là bác akiko, nhạc phụ, bố của anh Huy, và cả hai chị em gái cũng đang chờ tôi ở trong, tôi hít thật sâu rồi chỉnh lại quần áo bước vào trong. Tôi ngồi xuống cạnh bố anh Huy, vẻ mặt khó hiểu của người đối diện khiến cho tôi cảm thấy mình ngồi không mấy tự nhiên, 2 giây, 3 giây, tôi nhìn thấy Nụ, có lẽ là em cũng đang khó xử như tôi, nàng thoáng nhìn tôi rồi ý tứ vuốt mái tóc lên vành tai rồi cúi gằm đôi mắt nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.
– Cháu uống trà đi thành! – Bác akiko gọi tên tôi.
– Dạ cháu xin! – Tôi lễ phép nhận lấy bằng tất cả lòng thành kính của mình.
Bác akiko lại khe khẽ cười nói.
– Thành này! Cô có nghe bác nhà, và cả bố của bé dương có nói về cháu, nếu không phiền cháu có thể ngồi đây một lúc nói chuyện với mọi người và cho cô hỏi cháu một vài câu được không…
– Dạ! Không có gì đâu cô, cháu biết gì sẽ nói ạ – tôi gật đầu đáp.
– Vậy là tính đến nay cháu và bé nhà cô biết nhau cũng hơn 4 năm nay.
– Dạ… – tôi đờ người ra đáp, và vẫn không thể tránh được ánh mắt đó, ánh mắt khác hẳn với bữa cơm vừa rồi.
– Con bé có kể gì về nhà cô cho cháu biết không?
Hở! Là sao, tôi nhìn em nhưng rồi cũng nói.
– Dạ, bạn dương có kể cho cháu, nhưng cũng không nhiều ạ.
– Sao lại bạn? Cô tưởng hai đứa thích nhau?
Tôi toát cả mồ hôi, mặc dù trong lòng rối như có ai vò, nhưng khi nghe bác akiko hỏi như thế, mặt tôi như tối sầm lại, chả biết là ý gì nữa.
– Sao cháu không trả lời? – Người đó lại ngắt lời nhẹ nhàng.
Giọng của bố anh Huy khe khẽ nói, tay phải lấy một ly trà nóng trên bàn.
– Chị đang làm bọn nhỏ sợ đấy, hai đứa nó yêu nhau cả mấy năm nay rồi, chỉ hỏi vậy cũng khó cho thằng bé. – Chẳng hiểu sao nghe xong lời bác ấy vừa nói, thần kinh tôi từ căng thẳng bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn lên.
– Ừ! Có vẻ hơi vô duyên, xin lỗi anh nhà, nhưng tôi chỉ muốn thử cậu bạn trai của cháu mình một chút.
Tôi im lặng. Đưa ánh mắt nhìn khắp mọi người. Thử sao?
– Thành! Chắc con bé dương vẫn chưa nói cho cháu biết đúng không?
– Ủa! À nói gì ạ – nói đoạn thì tôi nhìn em, thấy nàng đang khổ sở nét mặt lo âu như sắp khóc vậy.
– Vậy là chưa! Cô tính hai tuần nữa sẽ đưa cháu gái mình về nhật bản. Để nó ở đây một mình cô không an tâm, vả lại gia đình bên ngoại cô sẽ tiện chăm sóc.
Câu nói vô tư và nhanh như có ai đánh mạnh vào gáy tôi vậy, tôi hiểu là mình cần phải giữ bình tĩnh cho đến phút chót, phải chăng đây vẫn là thử thách. – Nén một hơi dài tôi nói.
– Dạ thưa cô… chuyện này…
– Ý cháu muốn cô thay đổi quyết định, và cho con bé ở đây với cháu à, con bé xa gia đình nhiều rồi… – và lại là bố anh Huy.
– Chị quyết định gấp vậy? Chẳng là con bé cũng đã quen với cuộc sống ở đây – hơn thế, bà nhà tôi cũng rất quý nó, con bé trang cũng vậy, quyết định nhanh như vậy tôi e. – Bác bỏ dở câu không nói tiếp.
Và người đó lắc đầu vẻ không đồng tình.
– Cảm ơn anh nhà đã nói, và cũng cảm ơn chị nhà trong suốt thời gian qua xem con bé như con mà tôi không biết biết ơn sao cho hết, lúc đầu tôi cũng nghĩ vậy nhưng khi nghe chuyện con bé bị ốm mà “không ai chăm lúc nó cần nhất” thì người đó lại không đến, tôi lại phải suy nghĩ lại chuyện này.
Đấy! Bác akiko nhấn mạnh từng chữ một rồi bắn cho tôi một tia nhìn sát khí. Và bố của anh Huy không nói gì thêm.
– Tôi: Thưa cô…
– Cháu nói gì nói đi, cô và mọi người đang nghe đây.
– Cháu… và em dương thương nhau thật lòng ạ… – phải can đảm lắm tôi mới nói được câu đó.
– Thương à? Vậy tại sao cậu lại không kể cho tôi những lần cậu làm nó khóc, nếu hôm nay không nhờ biết chuyện giữa huy và cậu thì có lẽ con bé nhà tôi cũng sẽ không bao giờ kể cho bố hay tôi biết dù là nửa chữ.
– Cháu thừa nhận là có lúc chúng cháu có khi giận nhau nhưng bây giờ thì khác rồi thưa cô – lời bào chữa của tôi dường như vô nghĩa.
– Dạ… là lỗi của cháu hết, cháu xin chịu hết mong cô và… – người đó cắt ngang giọng lạnh nhạt…
– Tôi không bắt cậu chịu lỗi, bao nhiêu vậy là quá đủ rồi.
Và ngay lúc đó bố em hắng giọng lên tiếng sau một hồi im lặng.
– Thôi chị, dù gì hai đứa nó cũng biết nhau mấy năm nay.
– Ý anh là theo ý của cậu ta, anh không thấy thương con gái mình à? – Giọng bác akiko gắt lên.
– Haizz… thì cứ thử cho thằng bé một cơ hội – nhạc phụ thở hắt ra.
Ngay lúc đó, nét trên khuôn mặt cứng rắn của người phụ nữ ấy bỗng giãn ra, khẽ gọi chị hai của em đi pha bình trà mới.
– Trong mắt cháu, con bé nhà cô là người thế nào?
– Dạ cô ấy… là… – tôi chưa nói hết thì…
– Ý cháu là xinh đẹp và thông minh có đúng không, vậy nếu con bé hoàn toàn không đáp ứng về nhan sắc, thì cháu có chịu yêu nó không? Nó thích cháu nhưng nó không đẹp và giỏi cháu có chịu chấp nhận nó không.
Câu hỏi khó, tôi im lặng càng làm cho tình hình xấu đi, nhưng nếu mở miệng ra thì tôi biết nói gì chứ.
– Có cần phải nói thế không cô akiko…
Bác ngồi cạnh tôi hắng giọng vẻ không đồng tình.
– Xin lỗi anh!
– Được rồi! Nãy sau bữa cơm cháu có nói hiện tại đang là nhân viên IT…
– Dạ! – Tôi nói…
– Vậy lương tháng hiện tại của cháu bây giờ là bao nhiêu rồi?
Cái gì thế này, tôi cứ nghĩ rằng sau cái gật đầu đó thì mọi chuyện sẽ ổn hơn chứ, tôi không nghĩ là bác akiko lại hỏi tôi câu đó.
– Thưa cô! Lương hiện tại của cháu là 8 triệu ạ.
– Cháu thấy với mức lương đó đã thỏa mãn với cuộc sống hiện tại của mình chưa?
– Bác! Sao bác lại hỏi thành như vậy, chúng con… – giọng của Nụ nhỏ xíu…
– Bác muốn nghe tất cả những thừa nhận từ bạn con dương à, – cháu nói đi thành.
– Thưa cô! Với mức lương hiện tại thì chỉ có thể lo được cho chính bản thân cháu, có rất nhiều thứ để chi tiêu… cháu hiểu và cháu đang rất cố gắng. – Lắc đầu.
– Tốt! Vậy cháu dự định tương lai sau này sẽ ra sao, vẫn giậm chân tại chỗ hay sẽ tìm thêm cho mình những công việc mới tốt hơn.
– Thực sự rất khó… cháu chưa nghĩ là… – và người đó lại cắt ngang.
– Hai đứa cũng lớn rồi, ngay cả chính bản thân cháu cũng lo chưa đủ, liệu khi hai đứa sống chung sẽ thế nào, cháu sẽ lo được tất cả cho cháu gái cô chứ? – Cổ họng tôi khô khốc khó bật thành lời. Biết tôi không thể nói được gì…
– Cô biết 2 đứa yêu nhau những hơn 4 năm nay cũng không dễ gì, nhưng đó là một chuyện còn khi cả hai về một nhà lại là một chuyện hoàn toàn khác, công việc, tiền bạc, thời gian sẽ chi phối tất cả, chắc cháu cũng đã từng nghĩ chỉ cần hai đứa thật lòng thì sẽ bền vững sao? – Tôi lại im lặng. Thấy nghẹn lòng, xót thật, đau thật…
– Xin bác! Bác đừng nói như vậy! Cháu biết lỗi rồi thưa bác huhuhu – em đang khóc. Giọng của người đó không một chút lay động.
– Không phải lỗi của con, khi nào về nhật rồi ta sẽ giúp con quên đi hết những chuyện ngày hôm nay.
– Nhưng… nhưng con…
– Con xa nhà lâu rồi, bộ con không nhớ ông nhớ bà sao? Ở nhà ai cũng mong con về hết bé Bông à, bác và bố con sẽ tìm cho con…
– Huhuhu… bác đừng nói nữa, con không muốn nghe. – Và em đứng dậy chạy ra khỏi phòng trước sự ngạc nhiên của mọi người.
Cả căn phòng im lặng, tôi ngẩn người ra đau nhói khi phát hiện ra em tôi đang khóc, em dường như không có một chút sức lực để chống đỡ, và chính tôi cũng không kém gì em, nãy giờ, cuộc nói chuyện này chẳng thể đạt được kết quả như tôi mong muốn, tiếng nói của tôi không có sức nặng đối với họ, tôi thất bại rồi.
Nhìn thấy con gái mình khóc, phía bác và bố em cũng không khỏi xót, có thể đây là lúc tôi rối bời nhất, trong đầu nghĩ thoáng thôi thì sự hiện diện của mình ngay lúc này cũng chẳng có giá trị nào cả, nói hết những gì mình nói rồi về thôi, và tôi đã làm vậy đó.
– Thưa bác akiko!
Giọng tôi nhạt không trầm bổng như lúc đầu làm cho 3 người đối diện vẻ ngạc nhiên.
– Cháu… cháu phải làm thế nào để vừa lòng bác ạ?
– Cậu…
– Cháu xin lỗi nhưng mọi người có thể cho cháu cắt ngang mà nói đôi lời được không ạ – tôi cắn môi…
– Trước hết cháu xin lỗi vì đã nhiều lần làm cháu gái bác buồn, cháu thật sự xin lỗi – và bác hỏi cháu nếu em dương không xinh đẹp thì cháu có thích không? Câu trả lời hẳn đúng như bác nghĩ rồi đó ạ, cháu xin lỗi vì phải nói điều này bởi cái xấu và đẹp quyết định rất nhiều mối quan hệ, ai cũng sẽ nghĩ như vậy thôi thưa bác. – Cháu thừa nhận mình thích dương bởi em ấy đẹp, nhưng đó là ban đầu, còn sau này, khi trải qua nhiều chuyện cháu nhận ra cháu yêu tất cả những gì đang hiện diện từ dương. Lý do tại sao thì cháu nghĩ bác cũng biết rồi đó.
– Gia cảnh nhà cháu cũng không khá giả nhiều, chỉ cần một người trong nhà gục xuống thì gánh nặng sẽ chồng chất gánh nặng. – Lương tháng ngày ra trường của cháu là 2 triệu, không đủ cho chính cháu sống, nhiều khi cũng muốn bỏ nhưng không thể vì đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian, cháu vẫn cố gắng đi làm, cháu yêu những món cơm hộp mà dương làm cho cháu, hạnh phúc khi có những lời động viên từ người mình yêu, đối với cô dương là cháu gái đáng thương và cần được yêu thương, cháu cũng vậy dương là cô gái hoàn hảo nhất mà cháu mong ước từ bấy lâu nay, trước giờ cháu đã nợ em ấy quá nhiều, cháu… cháu tôn trọng quyết định của bác.
Khi tôi không còn dán ánh mắt vào khay trà mà ngẩng lên phát giác ra mọi người đang nhìn mình, chị hai em tròn hai mắt nhìn tôi và bác akiko thái độ vẻ như kinh ngạc nhất thời không thốt thành câu.
Bước ra cổng có tiếng anh Huy vọng lại.
– Sao vậy em, bộ có chuyện không hay à?
Tôi thở dài chỉ liếc nhìn anh khẽ nói qua loa.
– Không sao anh. – Rồi tôi lại lảo đảo đôi chân bước tiếp.
– Em về được không hay để anh chở…
– Em tự lo được.