Phần 106
“Chúng mày đi hết rồi thì đứa nào đóng tiền phòng hả mấy thằng chó.”
Một status thằng Lộc nó tag hết tên cả bọn vào, nhanh thật đấy, chưa gì đã cuối tháng, chủ nhà lại đến đưa giấy nợ.
– Chờ xíu! Tao kẹt quá! Bay còn tiền không? Tao mượn, chứ tháng này mạc rồi.
– Xin chủ nhà khất vài ngày đi…
– Xin thử đi! Bả cho ra ngoài đường ở hết cả bọn.
– Còn nữa! Thằng nào làm hỏng cái khóa nhà tắm, mẹ nó! Khóa thì hỏng, nhà tắm thì đối diện cửa chính. Cứ mỗi lần tao đi ỉa là y như rằng có gái đi qua dm!
– Cho chết! Do ăn ở cả thôi.
– Im hết cho bố combat.
– Thế nó đã thấy cái quả lụ đạn của mày chưa mà la.
– Chúng mày đừng có lằng nhằng, đóng tiền đi. – Đéo biết thiếu thốn ra sao, lo đi vay đi cướp rồi đóng cho tao lẹ lên.
– Haizz! Kiểu này tháng tới chắc tao khâu mồm lại mất!
– Ừ! Khâu luôn lỗ đ** luôn đi.
– Thằng Quang nợ tao 50k trả nhanh cho tao đóng tiền phòng.
– Nợ con khỉ! Tao nợ mày hồi nào chứ…
– Ê ê… tối đánh bài mày thua tao nhá, trí nhớ kém thế.
– Dm! Tao đéo trả đấy! Lúc cháy nhà mới lồi cái mặt chuột ra hả?
– Mẹ nó! Cứ mỗi cuối tháng đóng tiền phòng là thằng nào cũng nhây.
– Đóng lẹ đi chủ nhà cứ dòm hỏi tao mấy hôm nay nè.
– Vậy mày chờ tao bán thân xem xem được bao nhiêu rồi tao đóng nhé.
– Chuyển trọ mẹ nó đi! Tao cũng thấy chán ở phòng đó lắm rồi.
– Ừ chuyển đi, tháng trước ngủ tao bị chuột nó cắn chân, đau vãi đạn.
– Chuyển con khỉ, tao kết mấy ẻm phòng dưới rồi, không chuyển được.
– À ha, mày kết cái con béo béo lùn lùn đó đúng không? Sao không nói sớm, bọn tao làm mai cho. Hahah…
– Mày điên à? Ý tao là con bé tóc ngang vai trong đó cơ. Còn nhỏ mày nói với tao, chứ xin lỗi, dù hành tinh xanh này chỉ còn mình tao và nó, tao nói thật, never! Ok.
– Ế chết mẹ mà còn chảnh chó, chê đi sau này đéo có con nào nó dán mông theo mày đâu.
– Mày dọn đồ qua mà ở với mấy con dâm tặc đó đi mà ở. Thằng mê chim bỏ bạn.(Đúng là tụi con gái trọ gần công nhận là xinh thật.)
– Mai có thằng nào đi học không?
– Điên! Đi rồi lại cho nó rượt nữa hả?
– …
Đến khi màn hình ngừng sáng thì.
Kỳ kèo bớt một thêm hai, cuối cùng thì cũng xong chuyện tiền bạc, riêng kỳ này tôi cũng dành được một khoản, tính kiếm cái xe máy cà tàng.
Tối đó thằng D có ghé phòng bác tôi chơi. Nó hỏi…
– Vậy là ngày mai tụi bay nhất chí cúp hết à?
– Ừ! Chắc vậy mày ơi!
Thành Toác thở dài.
– Bay ăn tối chưa? Làm vài lon đi…
Lại nghĩ đến chuyện nhậu nhẹt, tôi ngần ngại…
– Tao uống ít thôi nhé (tôi nói).
– Chưa gì mà đã trả giá rồi mày, mai nghỉ mà!
Thành Toác nhìn tôi do xét, thì ngay lúc đó thằng D đã nói tỏng suy nghĩ trong tôi.
– Thằng Thành mai nó tính rủ nhỏ dương cúp học rồi đi chơi đó mà, tao biết thừa.
Dứt lời xong thì Thành Toác nhăn mặt ú ớ…
– Mày được.
Tối đó trong căn nhà 3 người. Tiếc quá, bác cứ đi riết thế này chắc cái nhà này thành của mình mất.
– Uống đê! Uống đê. 100%.
– 2, 3 Zô. 2, 3 Zô, 2, 3 uống.
– Uống chậm thôi dm, cho tao thở chút, tính giết người à?
Tôi hơi choáng, lau miệng thở hắt ra. Đúng là bia chỉ có hai công dụng duy nhất, một là thể hiện đẳng cấp hai là giải sầu.
– Bố mày làm nghề gì vậy D?
Thành Toác hỏi nó.
– Là tiểu thương nhân nghèo, haizz… còn bây giờ là đại thương nhân giàu.
– Ghê vậy? Giờ nhà ở chắc to lắm nhể.
– Dĩ nhiên! Lúc còn nghèo, tao cũng từng đứng lảng vảng ven đường thò đầu qua khung sắt hàng rào ngắm nhìn căn nhà rộng lớn sang trong, còn bây giờ đến cả tao cũng không ngờ là sẽ có ngày mình lại được đứng trong ngôi biệt thự đó chứ.
– Bố mày giỏi ghê – Thành Toác khen.
– Ừ! Ông ấy giỏi mà…
Tôi không rõ thái độ của nó là gì, thấy hiêm khi nào nó đề cập đến chuyện gia đình.
– Thành? Ông bác mày bán đàn à?
– Hở? Sao mày hỏi vậy?
– Ừ! Tại tao thấy…
– À hiểu rồi! Là di vật của vợ bác ấy để lại đó mày.
– Thế bác mày có biết chơi không?
– Có chứ sao không mày!
Tôi tặc lưỡi nói một cách lộ liễu.
– Mày biết chơi không D? (Thành Toác hỏi)
– Biết chứ, đưa đây tao chơi thử cho bay xem.
Nói rồi tôi chườn lưng vớ lấy cây guitar đứa cho nó, quả là nó không hề say, rất tỉnh táo, so chỉnh lại dây đàn rồi gảy hát bài miền cát trắng.
Chừng 3 phút sau, tiếng đàn ngân nga, dưới giọng hát của người nghệ sĩ hành nghề không giấy phép. Mồi có, bia có, cuộc sống như tiên còn gì bằng.
– Vãi! Mày học từ khi nào thế? Chuyên nghiệp dữ.
Tôi và Thành Toác tròn hai con mắt hỏi nó ngỡ ngàng. Nhưng nó lại không thèm trả lời mà thay vào đó.
– Đưa cây đàn tranh đây! Tao gảy cho bay xem. Bay muốn bài gì tao chơi bài đó cho bay xem.
– Thằng này có tài mà giấu. Mày học nhiều loại nhạc cụ như vậy, tính tán con nào hả?
Tôi cũng theo câu hỏi của Thành Toác mà nhìn nó.
– Chứ sao mày! Tao học vì mẹ tao và vì người tao yêu hahaha… – đùa thôi chứ tao nói cho mày nghe, sau hơn 3 năm chinh chiến với cây guitar tao mới ngộ và nhận ra một điều rằng, muốn tán đổ được người mình thương thì không những biết đàn mà còn phải biết ca nữa nhé, và hơn nữa là cái đầu biết nghĩ. Bởi không có đứa con gái nào nó chịu bỏ thời gian và rỗi hơi tốn sức suy nghĩ để hiểu được điều mày nói, bọn nó ác lắm, guitar chỉ là cái mác danh vô dụng với những đứa con gái nghiêm túc. – Vậy nên đời nó cứ thế đó! Cứ thích đứa nào thật lòng là y như rằng đứa đó xa lánh mình.
– Thế giờ mày uống bia bàn chuyện ngôn tình hay là nói chuyện khác…
Thành Toác cắt ngang phá vỡ nỗi u ám bằng câu đùa kháu khỉnh.
– Ủa D! Học tới khi nào thì mới có thể tự chơi solo như mày được?
Nó nhìn tôi tinh quái.
– Mày học đàn được bao lâu rồi mà đã nghĩ đến chuyện solo?
– Ừ… hơn 2 tuần – .
– Sax! Hai tuần mà đã đòi solo, không nổi đâu…
Tôi méo mặt xấu hổ khi bị thằng Thành Toác nhìn mình cười đểu. Không quan tâm, tôi hỏi tiếp…
– Sao tao thấy mấy nghệ sĩ guitar có thể tự đàn và điều chỉnh giai điệu cho người ca giỏi vậy…
– Ừ! Là do cảm âm người ta tốt.
– Sao rồi?
Thằng Thành hỏi nó…
– Sao là sao? Mày hỏi tao hả?
– Ừ! Con bé mày dạy kèm nó có biết mày là nghệ sĩ không, tán được nó chưa.
Lắc đầu cười.
– Tao có yêu gì con bé đó đâu, tao yêu đứa khác, con nhỏ này khó tính lắm mày ơi…
– Kỳ vậy? Mày thử rồi hả?
– Hazzzz… nhỏ xinh, hiền, không ăn chơi không lăng nhăng, dễ gần nhưng còn trái tim của nó là sắt đá mày ơi.
– Sắt đá thì thôi bỏ đi, yêu làm gì cho mệt. Đang yên đang lành vác thêm cục tức vào người làm gì.
Tôi quác mồm, xua tay, tự dưng nó nhìn tôi vẻ trầm ngâm. Nó nói…
– Mày thấy có thằng nào yêu rồi thì giữ được bình tĩnh không?
Hai thằng tắt đài luôn, Thành Toác ghé tai tôi nói nhỏ.
– Hình như thằng D nó say rồi hả mày? Bình thường tao có thấy nó như thế đâu. – Chắc là cũng làm đôi chút ở đâu rồi mới về đây.
Tự dưng thằng D làm tôi hơi lo, nó làm sao vậy nhỉ…
– Thành?
– Hả?
– Nhỏ dương sao rồi?
– Ừ, bình thường.
– Mày tính thế nào?
– Thế nào gì mày?
– Ra trường rồi cưới luôn hả?
– Sax… cái đó từ tồi tính…
– Xem xem cái từ của mày là bao lâu. Nhưng tao nói trước nhé thành.
– Cái cây vĩ cầm mày làm hư! Mày trả nó chưa?
Tôi rụt cổ.
– À… ừ… chưa mày ơi.
– Tốt vậy thì đừng trả lại, giữ làm kỷ niệm đi.
– What?
Nó cười.
– Đừng lo. Không phải là tao xúi dại, không trả thì tốt hơn, dù gì con bé cũng không hỏi mày.
– Ừ! Mày nói đi.
– Số con bé dương sau này sẽ khổ lắm đấy. Bây giờ đã khổ rồi sau này còn khổ nữa, nhưng! Tao còn khổ hơn nó haha…
– Mày đùa à…
– Tao có xem vài sách bói nên nghĩ vậy đó mà, dù sao tao chỉ nói cho vui vậy thôi, chứ mày cũng đừng tin là thật. – Chứ nhìn nhỏ vợ mày, xinh đấy nhưng ròm như cá khô vậy, chắc gặp gió biển quê tao là nó thổi lên gặp ngọc đế.
Tôi cười xuề xòa, chắc nó say mất rồi. Chiếc điện thoại réo lên liên hồi, bản nhạc iphone quen thuộc và sang trọng làm tôi để ý, thì ra nãy giờ nó cứ sáng liên tục.
– Ủa! Bố mày gọi mày nãy giờ nè D ơi!
Tôi đưa điện thoại cho nó, nào ngờ thằng D không bắt máy. Nó nói.
– Không phải lúc này! Để lát tao gọi cho ổng sau.
– Thì mày cứ bắt máy đi, ở đây toàn bạn bè cả mà.
Nó mặc cho hai đứa tôi nói gì, nó lên đầy ly bia cho hai thằng tôi, cười buồn.
– Đó là chuyện của gia đình tao, bay không hiểu được đâu.
– Bộ gia đình mày có biến hả?
– Phức tạp lắm, khi nào tao nói cho(nó xua tay)
– Vậy chẳng lẽ nay mày rủ bọn tao… cũng là vì…
Chưa nói hết câu thì nó đã nhảy vào, giọng điệu khó chịu.
– Cứ cho là vậy đi, mà sao nay mà nói nhiều vậy.
– Uống đi! Kỳ này phải đánh cho anh em nhà nó bò không nổi thì thôi tao căm lắm rồi…
Buổi tối đó chiến tới tận gần 0h đêm. Thằng D vừa ra khỏi nhà vài ba phút thì lát sao đã có tiếng gõ cửa.
– Haizz… ngoài đường giờ chẳng còn ai, đi mà lạnh bỏ bu, thôi chắc đêm nay tao ngủ ở đây.
Hết một buổi tối, tôi nằm xuống giường. Cả ba người nằm, mùi bia dù có đánh răng hay súc miệng thì cũng không làm hết được mùi. Những suy nghĩ đủ thứ, sắp đụng độ với anh em nó nữa rồi, lo quá! Không biết thằng Tuyến anh giờ này ra sao? Chắc là nó vẫn còn đang lùng sục tìm mình. Hy vọng là mọi chuyện sẽ đúng theo kế hoạch. Haizz… mọi chuyện rồi sẽ qua nhanh.