Phần 53
Trong khoảnh khắc góc quan tài bị cắt đứt, tất cả những người có mặt ở đó đều chấn động.
Mọi người đều có thể nhìn thấy, gỗ tử đàn bị cắt ra, có hai màu sắc.
Bên sườn là màu đỏ tím, nhưng bên trong lại là màu trắng.
Gỗ tử đàn làm gì có màu trắng?
Văn tiên sinh nhìn thấy, trong miệng bỗng nhiên thốt ra: “Dán tầng!”
“Đúng vậy. Chiếc quan tài tử đàn này đã bị người ta làm giả, dùng cách dán tầng. Bên ngoài chính là gỗ tử đàn chân chính, nhưng bên trong lại là gỗ vàng.”
“Loại gỗ này thuần dương, thường được sử dụng làm cột trên xà nhà, trọng lượng cùng mùi hương đều giống với gỗ tử đàn, nhưng thuộc tính lại khác nhau, càng không thích hợp làm quan tài.”
“Ông để người chết nằm trong chiếc quan tài làm bằng loại gỗ này chẳng khác nào cho vào nồi hấp cách thủy, sao cô ấy có thể thoải mái?” Sư phụ mở miệng nói.
Lúc này Văn tiên sinh tức giận đến mức không nói nên lời, nổi cơn tam bành ngay tại chỗ: “Con mẹ nó, dám hố ông, hại con gái bảo bối của ông. Chờ chuyện này qua đi, tôi sẽ làm cho bọn họ ăn không hết còn phải gói đem đi!”
“Văn tiên sinh bớt giận, con gái của ông đột ngột qua đời, hồn phách sẽ không yên ổn. Hiện tại chúng ta nên thay đổi quan tài trước. Bằng không con gái của ông khó có thể an nghỉ!” Độc đạo trưởng nói.
Tuy rằng Văn tiên sinh rất tức giận, nhưng rõ ràng ông là một người cha rất yêu thương con gái của mình.
Văn tiên sinh vỗ một cái vào trán, sau đó vội vàng gọi điện thoại nhờ người đến xử lý.
Mà chiếc quan tài làm bằng gỗ tử đàn giả mà Văn tiên sinh đã bỏ ra mấy chục vạn để mua, rõ ràng là không dùng được.
Vì vậy, mọi người đã cùng nhau di chuyển thi thể của Văn tiểu thư ra khỏi quan tài.
Văn tiểu thư rất trẻ và rất xinh đẹp.
Tuy rằng đã chết, nhưng bởi vì đã trang điểm.
Cho nên lúc này nhìn từ bề ngoài, giống như là đang ngủ.
Khi thi thể của Văn tiểu thư được chuyển đi, chiếc quan tài làm bằng gỗ tử đàn giả đã bị ném vào trong sân nhỏ, sau đó giội xăng đốt.
Sư phụ cùng Độc đạo trưởng, một lần nữa bắt đầu an bài cùng bố trí lại linh đường.
Về phần Văn tiên sinh thì có hiệu suất làm việc rất cao, không đến hai giờ, một chiếc quan tài được làm bằng gỗ long não tốt nhất đã được chuyển đến nhà.
Sau khi kiểm tra cẩn thận và thấy không có vấn đề gì, chúng tôi để Văn tiểu thư nằm xuống một lần nữa.
Sau khi mọi người tế bái xong, sư phụ cùng Độc đạo trưởng liền bắt đầu nghi thức siêu độ.
Bởi vì Văn tiểu thư chết đột ngột, trước đó lại có vần đề về quan tài, lần này nghi thức siêu độ tương đối phức tạp và nghiêm khắc hơn.
Chúng tôi bắt đầu từ lúc 6 giờ chiều và tiếp tục cho đến 11 giờ 30 tối. Trong khoảng thời gian này, mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ và không có bất kỳ sai sót nào.
Thẳng đến khi làm xong nghi thức, sư phụ cùng Độc đạo trưởng mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, hầu như tất cả họ hàng của Văn gia đều đã rời đi, chỉ còn lại Văn tiên sinh cùng Văn phu nhân.
Văn phu nhân rất thương tâm, thỉnh thoảng sẽ khóc một hồi.
Văn tiên sinh thấy trạng thái tinh thần của Văn phu nhân không tốt, liền đỡ Văn phu nhân đi về trước để nghỉ ngơi, giao lại chuyện ở linh đường cho chúng tôi.
Đến khoảng mười hai giờ, sư phụ cùng Độc đạo trưởng thấy mọi chuyện đều thuận lợi, cũng không xảy ra sai lầm, liền chuẩn bị rời đi.
Bọn họ nói tràng pháp sự này sẽ tiếp tục vào lúc 7 giờ sáng, đêm nay tôi cùng Phong Tuyết Hàn sẽ gác đêm.
Đây đều là chuyện nằm trong dự kiến, hai chúng tôi cũng không nói gì.
Sau đó, sư phụ cùng Độc đạo trưởng liền đi nghỉ ngơi.
Nhưng chỗ nghỉ ngơi cũng không phải là nơi này, mà là một căn biệt thự ở bên cạnh.
Trước đó Văn tiên sinh đã nói, ngôi nhà hiện tại, vốn dĩ là mua cho con gái, ngày sau dùng làm của hồi môn.
Hiện giờ nơi này lấy làm linh đường cho Văn tiểu thư, cho nên căn nhà này đã không còn người sống.
Sau khi sư phụ cùng Độc đạo trưởng rời đi, nơi này chỉ còn lại tôi cùng Phong Tuyết Hàn.
Nhưng sư phụ cùng Độc đạo trưởng chân trước mới vừa đi, phía sau tôi liền duỗi người, lộ ra bộ dáng mỏi mệt.
Phong Tuyết Hàn thấy tôi như vậy, lạnh lùng nói một câu: “Đinh Phàm, cậu ngủ trước đi! Tôi sẽ canh gác tới nửa đêm!”
Hiện tại tôi thật sự rất buồn ngủ, đột nhiên nghe thấy Phong Tuyết Hàn nói như vậy, tôi cầu mà không được.
Tôi trực tiếp gật đầu với Phong Tuyết Hàn: “Vậy làm phiền!”
Nói xong, tôi cũng không khách khí, trực tiếp tìm một cái góc, kê vài chiếc ghế dài rồi nằm lên đó ngủ.
Đổi thành người khác, có lẽ sẽ ngủ không được ở bên trong linh đường.
Nhưng tôi từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường này, cho nên không có cảm giác gì.
Nằm được một lúc thì tôi ngủ thiếp đi. Tôi ngủ rất ngon và thoải mái.