Phần 6
Dương Khang vừa bị bắn ra ngoài, trong đầu kinh hãi không nguôi. Bỏ mẹ rồi, là Nhất Dương Chỉ, không phải mình đen vậy chứ? Vừa xuất chiến đã gặp boss trùm Nam Đế rồi?
Nhưng định thần nhìn lại, kẻ vừa xuất chiêu là một gã trung niên đầu tóc râu ria xồm xoàm, nào có chút phong thái vương giả hiền hòa như Nhất Đăng Đại Sư? Trong đầu Dương Khang lập tức nảy lên một cái tên khiến gã không khỏi buột miệng chửi thề.
– ĐKM, Võ Tam Thông?
Tên này là đệ tử của nam Đế, là cha của hai tên thiếu I Ốt Võ Đôn Nho và Võ Tu Văn, cũng là cha nuôi của Hà Nguyên Quân.
Đúng lúc này, một tiếng thét lanh lảnh vang lên, một bóng áo trắng từ trên cây cao bay vút xuống, múa kiếm nhằm Võ Tam Thông chém tới.
Khinh công Cổ Mộ Phái là thiên hạ đệ nhất, tư thế Lý Mạc Sầu xuất chiêu lại càng thêm mỹ lệ khiến người người nhìn thấy phải ngất ngây, Võ Tam Thông nhìn thấy nàng cũng không khỏi ngẩn người ra trong giây lát, nhờ vậy, Dương Khang lại tránh được một chỉ.
Đừng nói Dương khang, ngay cả Lý Mạc Sầu lúc này cũng không khỏi thầm giật mình, bản thân mình sao lại xuất đầu lộ diện cứu nguy cho tên tiểu tặc này? Mình không nỡ nhìn thấy hắn chết trước mắt mình sao?
Chẳng qua nghĩ thì nghĩ, đường kiếm của nàng không chút gián đoạn liên miên bất tận đâm về phía Võ Tam Thông. Kiếm pháp vừa mỹ lệ vừa hiểm độc khiến người xem không khỏi trầm trồ, bàn tán không ngớt.
Võ Tam Thông lúc này đã lấy lại bình tĩnh, vội vàng vung chỉ tiếp chiêu kiếm của Lý mạc sầu.
Trong nguyên tác Thần Điêu Đại Hiệp, Lý Mạc Sầu một mình cân ba cha con Võ Tam Thông vẫn còn nhàn nhã chán, thế nhưng lúc này Võ Tam Thông còn đang tuổi tráng niên, nàng lại chỉ là một thiếu nữ sơ nhập giang hồ, còn xa xa mới đạt được đến cảnh giới của vị Xích Luyện Tiên Tử trong truyền thuyết vì vậy chỉ thoáng chốc đã rơi vào thế hạ phong.
Dương Khang thấy Lý Mạc Sầu bị áp đảo vội hét lớn một tiếng, trường kiếm múa tít xông vào tham chiến.
Dương Khang sử dụng Toàn Chân Kiếm Pháp, Lý Mạc sầu sử dụng Ngọc Nữ Kiếm Pháp, lúc đầu hai người còn loạng choạng, bị Võ Tam Thông áp đảo liên tục, công ít thủ nhiều, thế nhưng chỉ sau nửa nén hương, kiếm pháp vốn đang loạn xạ của hai người dần dần trở nên ăn ý dị thường.
Võ Tam Thông thấy kiếm pháp hai người nhìn thì như đối nghịch nhau, nhưng phối hợp với nhau lại ăn ý liền mạch như áo trời thì trong lòng than không ngớt, chẳng qua hai người trước mặt tuy đang đối đầu với mình nhưng lại giống như đang múa kiếm luyện công, thi thoảng lại liếc mắt nhìn nhau cười đầy tính ý thì không khỏi thầm than trong lòng.
Mọi người thì không biết, nhưng Dương Khang lại thừa hiểu, gã và Lý mạc Sầu đã đạt đến cảnh giới của Song Kiếm Hợp Bích trong Ngọc Nữ kiếm Pháp.
Gã và Lý Mạc Sầu tuy chẳng phải tình nhân như Dương Quá và Tiểu Long Nữ nhưng hai người lại trả qua quan hệ xác thịt, Lý Mạc Sầu lại bắt đầu nghĩ về gã nên tuy chưa đạt đến cảnh giới tâm linh tương thông nhưng cũng không kém bao nhiêu uy lực so với con trai và con dâu của mình thể hiện.
Nên biết pho kiếm pháp này ngay cả Kim Luân Pháp Vương còn bị đánh cho thất điên bát đảo thì Võ Tam Thông tuổi gì đối phó, chưa đầy nửa nén nhang nữa, quần áo trên người gã đã bị chém rách bươm, đầu tóc rối bù, so với tên ăn mày còn thảm hại hơn. Chẳng qua lúc này ngay cả thời gian để mở miệng nhận thua cũng chẳng có, trong lòng chỉ có kêu khổ không ngớt.
Chính vào lúc Dương Khang rạch một đường trên ngực Võ Tam Thông, một luồng kình phong xé gió bắn thẳng vào trường kiếm của Dương khang khiến thanh kiếm gãy làm đôi, Dương Khang cũng bị đẩy lui, cánh tay phải run bần bật.
Đến rồi, Nhất Dương Chỉ hàng thật giá thật, Nhất Đăng Đại Sư đến rồi.
Theo hướng kình phòng Dương Khang thấy một nhà sư mặc tăng bào bằng vải thô, hai hàng lông mi dài che rũ xuống khóe mắt, mặt mũi hiền từ, trong mắt thấp thoáng vẻ sầu khổ nhưng lại lập tức ánh lên nét tinh anh, chỉ nhìn một cái là biết.
Dương Khang vội vàng chắp tay thi lễ:
– Tiểu bối Dương khang, xin ra mắt đại sư.
Nhất Đăng đại sư thấy đối phương chủ động thi lễ thì mỉm cười nói:
– Từ lúc nào Toàn Chân Giáo đã có thiếu niên anh hùng như vậy? Thật đáng mừng. Thế điệt xin chớ đa lễ. Thứ cho ta mắt kém, không nhận ra lệnh sư là ai?
Dương Khang cười lạnh trong lòng, lập tức nói:
– Tại hạ là Dương Khang, đệ tử của Trường Xuân Tử Khưu Xử Cơ.
Nhất Đăng đại sư ồ lên một tiếng rồi nói:
– Hóa ra là cao đồ của Khưu Xử Cơ.
Dương Khang nào để ông nói tiếp lời bèn nói:
– Đại sư đức cao vọng trọng, cùng với sư công của vãn bối tề danh, nghe danh đã lâu nay mới được gặp mặt, thật vinh hạnh.
Nhất Đăng đại sư nghe Dương Khang nói vậy toan nói mấy lời khiêm nhường thì Dương khang đã tiếp lời:
– Nay gặp mặt rồi mới biết, Nhất Đăng đại sư chỉ là kẻ ỷ mạnh hiếp yếu, ỷ võ công cao bắt nạt đám vãn bối bênh vực người nhà làm bậy, khác nào bọn cường hào ác bá. Tiên sư công cả đời anh hùng, sao lại cùng tề danh với hạng người này? Bất hạnh, bất hạnh quá đi.
Lời này vừa nói ra, cả đại sảnh lập tức vang lên tiếng xì xào, ba người đệ tử di theo Nhất Đăng Đại sư giận đến tím tái mặt mày, kể cả hiền lành như Nhất Đăng đại sư cũng phải cau mày lại.
Đương trường duy chỉ có một mình Lý Mạc Sầu đứng đó cười tủm tỉm. Tiếp xúc với tên tiểu tặc này chưa lâu nhưng nàng thừa biết tên này tuyệt đối không chịu thua thiệt với bất cứ ai. Gã vừa mỏ miệng là đã tâng bốc Nhất Đăng Đại Sư quả nhiên là có dụng ý. Chẳng qua tên này tuổi chỉ từng mười lăm, mười sáu, thế nào lại có tâm cơ thâm trầm đến như vậy?
Ba người đệ tử của Nhất Đăng đại sư cùng lúc tuốt binh khí quát lớn:
– Tiểu tử không biết trên dưới, hôm nay không giết mi không được.
Dương Khang cười lạnh:
– Tới đi, Dương Khang đã nói ra những lời này thì tuyệt đối không phải hạng tham sinh quý tử. Có điều các ngươi muốn giết ta thì tốt nhất phải giết hết tất cả mọi người có mặt ở đây nếu không thì chuyện tốt mà đại sư làm làm nhất định sẽ được lưu truyền khắp giang hồ.
Gã khéo léo vừa thể hiện tư thế anh hùng, vừa buộc chung tất cả mọi người ở đây vào một trận tuyến, lúc này, ba người đệ tử của Nhất Đăng Đại Sư dù có ăn gan hùm mật gấu cũng chẳng dám động thủ với gã.
Nhất Đăng Đại sư a dì đà phật một tiếng rồi nói:
– Dương cư sĩ tại sao lại nói lão nạp như vậy?
Ông đổi từ thế điệt sang cư sĩ đủ thấy sự bất mãn trong lòng, bất quá Dương khang lúc này sợ cái đếch. Gã mồm năm miệng mười vừa thêm mắm vừa thêm muối kể lại toàn bộ quá trình Lục triển Nguyên cô phụ Lý mạc Sầu rồi lúc lại mượn người xung quanh minh họa, lúc thì lại kể Võ Tam Thông vô lý làm sao vừa thấy mình chưa hỏi đầu cua tai nheo đã động thủ.
Dương khang kể đến đâu, sắc mặt Nhất Đăng đại sư và bốn đồ đệ đen như đít nồi tới đó. Nguyên bọn họ từ xa đến dự đám cưới của Hà Nguyên Quân, nào ngờ giữa đường có gia đinh của Lục gia trang tới nói đám cưới bị phá, Võ Tam Thông cho rằng hà nguyên quân gặp nguy hiểm nên chân nhanh hơn não đi tới vừa gặp Dương khang đã đánh. Chỉ khổ cho nhất Đăng đại sư, ngài vừa đi đến cửa thấy Võ Tam Thông bị Dương Khang rạch cho một đường nên chẳng kịp hỏi han đã ra tay giải cứu, nào ngờ lại gặp phải tên lưu manh Dương Khang cào mặt ăn vạ liên tiếp vu cho ngài ỷ mạnh hiếp yếu, bao che sai lầm của người ngoài.
Lúc này dù bọn Nhất Đăng có mọc thêm mười cái miệng cũng không sao che lấp được mồm miệng của Dương Khang, Dương Khang thì lại giống như oan tình xung thiên chỉ thiếu mỗi câu “Bao Đại Nhân ơi oan quá…” kinh điển nữa.
Nhất Đăng đại sư chỉ biết cười khổ rồi nói:
– A di đà phật, thì ra đầu đuôi sự việc là như vậy. Chỉ trách bần tăng trong phút hồ đồ đã trách oan thế điệt.
Dương Khang ấm ức kêu lên:
– Ngài đưa Võ Tam Thông tới đây, ta nhất thời hồ đồ chém hắn vài đao rồi xin lỗi được không?
Bọn đệ tử Nhất Đăng nghe gã nói vậy rồi nhìn sang sư đệ Võ Tam Thông của mình, thấy y quần áo tơi tả, trên người bị mấy vết chém còn chưa kịp băng bó, thần sắc cực kỳ thảm hại lại nhìn sang Dương Khang thầm mắng: “Không phải ngươi đã chém người ta rồi sao?”
Dương Khang làm lơ như không thấy, Nhất Đăng đại sư bèn nói:
– Việc ngày hôm nay tuy Dương thế điệt tuy phá đám cưới lại… haizzz. Lại làm Lục triển Nguyên như vậy nhưng cũng do họ Lục tự chuốc lấy không thể trách ai.
Dương Khang đương nhiên biết ý của vị Nam Đế này muốn làm hòa, nhưng gã giống như chó cắn bám mãi không buông:
– Chỉ khổ cho tại hạ, giữa đường thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ không ngờ lại bị người ta lấy làm bao cát thử chỉ. Ôi chao ôi, xem ra thương thế của ta không nhẹ. Người đâu, mau đi loan truyền ra khắp nơi ta bị sư đồ Võ Tam Thông đánh, cần tìm đại phu.
Nhất Đăng nghe vậy khóe miệng giật giật giống như tự nhủ không chấp với tên đỉa đói như Dương Khang, ngài niệm một tràng phật hiệu lắc đầu im lặng, vị thư sinh Chu Tử Liễu thấy vậy chĩa phán quan bút vào mặt Dương Khang quát lớn:
– Họ Dương kia, ngươi đừng được thể lấn tới. Ta…
Dương Khang cười khành khạch:
– Ngươi làm sao? Cắn ta chắc?
Bất ngờ hắn quay sang Nhất Đăng đại sư cười cầu tài:
– Nhất Đăng đại sư, đây vốn dĩ chỉ là việc hiểu lầm, hiểu lầm, tất cả chỉ tại tên khốn Lục triển Nguyên quá xấu xa, quá ti tiện. Võ tam thúc lại vì yêu thương con gái hết mực nên mới nhất thời hồ đồ không chịu suy xét. Ngài nói có phải không?
Bọn Nhất Đăng đại sư lẫn quan khách có mặt thấy Dương Khang câu trước giở trò lưu manh cào mặt ăn vạ, câu sau đột nhiên lại cực kỳ lễ độ đều thầm nhủ tên tiểu tử này lật mặt quả thật nhanh hơn lật bàn tay.
Nhất Đăng đại sư ho khan mấy tiếng, bao nhiêu năm làm quốc vương một nước tiếp xúc với đủ thứ người, ông thừa hiểu tên tiểu tử trước mặt tuy tuổi còn nhỏ nhưng bản chất không chịu thiệt thòi của ai, hà huống da mặt lại dầy, nói năng lấp liếm lý lẽ là thứ cực kỳ khó đối phó. Hắn bất ngờ lên giọng giảng hòa như vậy tất chẳng có điều tốt đẹp, chi bằng cứ chủ động đưa trước cho hắn lợi ích chứ nếu để hắn mở miệng đòi yêu cầu thì công phu sư tử ngoạm đảm bảo khiến cho thầy trò mình phải trả một cái giá thật đắt.
Nghĩ vậy ngài thở dài nói:
– Tuy nói là nói vậy, nhưng hôm nay người sai là thầy trò bần tăng. Như vậy đi, sau này nếu Dương thế điệt và Lý cô nương đây có gì cần nhờ đến, cứ việc nói, nếu trong khả năng, lại không làm trái với đạo hiệp nghĩa bần tăng nhất định không chối từ.
Dương Khang vốn chỉ định từ chỗ nam đế kiếm chút lợi ích, nào ngờ lại được một lời hứa như vậy, gã thầm hô trong lòng “Trúng lớn rồi.” Rồi như sợ nhà sư đổi ý, gã cười rộ lên:
– Nhất Đăng đại sư một lời đã nói vạn mã nan truy, có lời này của đại sư, tiểu điệt sao có thể để việc bị Võ Tam Thúc giáo huấn trong lòng?
Những người có mặt ai nấy không khỏi thầm khâm phục Dương Khang, lời vô sỉ vậy mà cũng nói được. Ai giáo huấn ai? Ngươi thử nhìn lại xem, bản thân ngươi bị ăn một chỉ, bị gãy một thanh kiếm, còn người ta thân là bậc tiền bối lại bị hai tên tiểu bối chém cho thảm hại nhếch nhác đến bực này, sau này ra ngoài tất bị người trong thiên hạ cười nhạo. Như vậy ai là kẻ chịu thiệt?