Phần 30
Sau khi rút đến giọt tinh cuối cùng của Dương Khang, Mai Siêu Phong mới thở một hơi thỏa mãn rồi “nhổ” gã lên.
Dương khang ho sặc sụa rồi lại hít hà thở lấy thở để.
Thật đáng sợ, xém chút nữa thì ghi tên vào sử sách với tư cách là người đầu tiên chết ngạt khi đang địt nhau rồi.
Chợt Mai Siêu Phong biến sắc kêu lên:
– Hỏng rồi. Ta quên mất việc đại sự.
Dương Khang ngạc nhiên, thầm nhủ đúng là thấy cặc là quên luôn trời đất song nghĩ lại thì bản thân mình thấy Mai Siêu phong xuất hiện ở đây thì chỉ nghĩ đến việc đè ả xuống mà địt chứ nào có thắc mắc vì sao ả lại trôi dạt trên biển nê cũng cười cười:
– Việc đại sự gì hơn việc hai thầy trò chúng ta thân mật chứ? Ủa phải rồi, sư phụ, tại sao người lại lênh đênh trên biển vậy? Không phải người đang ở Đào Hoa Đảo hay sao?
Mai Siêu Phong tuy không nhìn thấy gì nhưng nghe gã nói vậy không khỏi hừ lên một tiếng rồi vung tay tung Cửu ÂM Bạch Cốt Trảo túm thẳng vào con cặc của gã rít lên:
– Hừ, tên khốn nhà ngươi, nghĩa đệ Quách TĨnh của ngươi thấy Dung sư muội bị bắt đi thì cuống cuồng chạy tới Đào Hoa Đảo sống chết đòi thành thân, còn ngươi thì hay rồi, lại chạy tới hòn đảo này phong lưu khoái hoạt với ả họ Tang nào đó phải không?
Dương Khang thầm kêu oan uổng rồi nhanh chóng thuật lại việc bị Tang Tiểu Tịnh khống chế bắt tới hoang đảo này. Mai Siêu Phong cũng từng nghe Quách Tĩnh nói qua nên cũng chẳng lấy đó làm bực mình chỉ hỏi:
– Con ả đó đâu rồi?
Dương Khang cáu kỉnh:
– Nào biết giờ đang ở xó xỉnh nào? Hừ, để ta tìm được ả, nhất định sẽ lột trần ả ra.
Mai Siêu Phong gật gù:
– Lột trần ả ra rồi địt cho ả tơi bời hoa lá, địt đến khóc lóc xin tha mới thôi.
Dương Khang âm thầm lè lưỡi rồi lảng qua chuyện khác:
– Phải rồi sư phụ, sao người lại trôi trên biển vậy?
– Chuyện nói ra thì dài lắm, sau khi ta cùng Dung sư muội bị bắt về Đảo Hoa Đảo không lâu sau thì tên tiểu tử Quách Tĩnh lên đảo.
Dương Khang chợt ngắt lời:
– Chỉ có mình hắn thôi sao?
– ĐÚng rồi.
– Mục Niệm Từ không đi theo à?
– Không có. Tại sao hai người họ lại đi cùng nhau?
Dương khang thoáng trầm ngâm.
Sau khi gã bị Tang Tiểu Tịnh bắt đi, Quách Tĩnh và Mục Niệm từ đúng ra phải ở cùng nhau, hay là tên họ Quách sợ Hoàng Dung bị ÂU Dương Khắc đến đảo cầu thân còn Mục Niệm Từ vì lo lắng cho mình nên hai người chia tay nhau? Nghĩ lại thì Hoàng Dung và Mục Niệm từ ở Quy Vân Trang khắc khẩu như chó với mèo, Mục Niệm Từ không muốn cùng Quách Tĩnh lên Đào hoa Đảo cũng là hợp tình hợp lý.
Phải rồi, Đông… à sư phụ người có làm khó gì không?
Mai Siêu Phong thở dài: “Vốn ta định trả lại Cửu Âm Chân Kinh cho người thì… phải rồi tiểu tặc, tại sao Kinh văn của ta lai ở trên người Quách Tĩnh vậy? Ta nhớ rõ ràng sau khi ta được cứu đến Quy Vân trang thì nó vẫn ở trong đũng quần của ta mà.”
Dương khang nghe vậy tái mặt, mẹ kiếp, có khi kinh văn ở chỗ “nặng mùi” như vậy nên lão Chu Thông mới ném thẳng cho tên khờ Quách Tĩnh. Khửa khửa. Gã lại chẳng tiện nói chính mình đã xui Chu Thông lấy Kinh Văn của Mai Siêu Phong nên tảng lờ:
“Vậy sư phụ người phản ứng ra sao?”
Mai Siêu Phong đáp: “Đương nhiên là rất tức giận, người bắt ta phải đi tìm lại cuốn kinh văn đó rồi giết chết những ai đã từng tiếp xúc qua.”
Dương Khang ngạc nhiên: “Chỉ vậy thôi sao?”
Mai Siêu Phong gật đầu: “Chỉ vậy thôi.”
Dương Khang: “Không có bắn châm gì đó vào người sao?”
Mai Siêu Phong: “Châm gì chứ? Không có, chỉ nói vậy rồi đuổi ta ra ngoài thôi.”
Dương Khang thở phào nhẹ nhõm, đúng rồi, Hoàng lão tà rõ ràng có tình cảm với Mai Siêu Phong làm gì có chuyện đối xử tàn độc với Mai Siêu phong như trong nguyên tác chứ? Rõ ràng lão Kim viết bậy viết bạ.
Mai Siêu Phong lại nói tiếp:
– Tên họ Quách sau khi lên đảo không biết vì nguyên cớ gì lại đắc tội với sư phụ ta nên tiểu sư muội muốn gặp hắn cũng bị sư phụ ngăn trở. Sau đó một lúc lâu sau thì ÂU Dương Phong cùng với cháu hắn cũng lên Đảo…
Sau đó tất nhiên đúng theo nguyên tác, 3 đề thi Quách Tĩnh thắng được nên được chọn làm rể của Đông Tà, có điều gã lại lộ ra Cửu Âm Chân Kinh khiến Đông Tà tức giận đuổi hắn ra khỏi đảo.
“… tình cờ Dung sư muội nghe nói chiếc thuyền của bọn Quách Tĩnh có vấn đề nên quyết định rời đảo để đuổi theo cứu bọn họ, ta không yên tâm nên cũng đi theo nàng ta. Chẳng qua khi hai chúng ta đến nơi thì đã quá muộn, thuyền đã chìm…”
Sau khi thuyền chìm, Quách Tĩnh cùng với Châu bá Thông, Hồng Thất Công phải lên thuyền của Âu Dương Phong rồi sau đó Châu bá Thông bị Tây Độc lừa phải nhảy xuống biển Quách Tĩnh chép giả kinh văn, sau đó thuyền chìm, Bắc Cái bị Tây Độc ám toán.
Lúc này Mai Siêu Phong cùng Hoàng Dung vừa đuổi đến nơi, ả tham chiến cứu Bắc Cái nên bị trúng một chưởng của Âu Dương Phong, chính vào lúc nguy khốn thì một cơn sóng lớn cuốn phăng tất cả.
Sau đó Mai Siêu Phong bị cuốn lên đảo này.
Dương Khang nghe vậy không khỏi thở dài. Nếu mình cùng lên Đào Hoa Đảo với Quách tĩnh thì có lẽ sẽ ngăn chặn được việc bọn họ lên thuyền hoa của Đông Tà, hoặc chí ít cũng ngăn được thói quân tử tàu của Hồng Thất Công không bị Tây Độc ám toán.
Gã còn đang thở ngắn than dài đột ngột trên biển lại xuất hiện thêm 2 bóng người lênh đênh, là một lão già quần áo rách rưới và một cô nương trẻ tuổi.
Chẳng cần phải đoán, chính là Hồng Thất Công và Hoàng Dung.
… Bạn đang đọc truyện Tân anh hùng xạ điêu tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/02/tan-anh-hung-xa-dieu.html
Sau khi đưa Hồng Thất Công và Hoàng Dung lên đảo, Dương Khang lập tức điếng người.
Trong nguyên tác sau khi lên đảo thì Hoàng Dung hoàn toàn khỏe mạnh nhưng giờ đây cô nàng tuy cả người không chút thương tích nhưng lại nóng như hòn than, mê man bất tỉnh.
Nói một cách đơn giản theo cách gọi của gã ở thế kỷ trước thì: Hoàng Dung bị cảm nặng.
Đáng lo chính là Bắc Cái.
Theo nguyên tác Hồng Thất Công lên đảo tuy võ công mất hết nhưng vẫn có thể đi lại bình thường thậm chí còn cùng với Hoàng Dung bày kế lừa Âu Dương phong.
Nhưng hiện giờ lão toàn thân tím tái, hơi thở thoi thóp, nói đã bước 1 chân vào quan tài cũng chẳng phải quá đáng.
Sao mọi thứ lại nghiêm trọng như vậy? Mấy hôm nữa ÂU Dương phong lên đảo thì liệu có…
Khoan, mấy hôm nữa ÂU Dương phong lên đảo. Con mẹ nó, nếu để lão ta nhìn thấy 23 gian thạch thất Hiệp khách Hành…
Gã toát mồ hôi hột rồi dặn Mai Siêu Phong chăm sóc hai người rồi chạy vụt đến sơn động.
Nào ngờ vừa đến cửa thạch thất đã nghe tiếng cười mang đầy vẻ sung sướng: “Không ngờ ở đây lại có tuyệt thế kỳ công như vậy. Ông trời cũng chiếu cố Âu Dương Khắc ta.”
Lúc hai chữ Âu Dương vang lên, Dương khang chết điếng người nhưng vừa nghe thấy chữ Khắc gã thở phào.
Quên mất là thằng chết tiệt này cũng lên đảo cùng thời điểm với Hồng Thất Công và hoàng Dung.
Âu Dương khắc. Dương khang khóe miệng nở một nụ cười tà dị.
Thiên đàng có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại tự bước vào.
Ngày trước 1 châm ám toán của tên khốn nạn này hại mình xém chết cũng khiến cho phụ phụ Dương thiết Tâm phải mất mạng. Sau lại bắt Mai Siêu Phong.
Thù cũ hận mới giờ hắn lại phát hiện ra Hiệp khách Hành thần công.
Tiểu tử, có trách thì trách mày có thằng cha vừa tham lam vừa bất chấp thủ đoạn, nếu để cho lão biết trên đảo có tuyệt thế thần công tàn khuyết này, ông mày còn có cửa sống hay không?
Đáp án là không, cho dù Dương khang có thề với trời đất trên đảo này chỉ có 23 gian thạch thất thì cũng chẳng ai tin.
Gã lại chẳng thích phiền phức.
Vì vậy gã âm thầm chẳng nói chẳng rằng, vung trường kiếm bổ tới một chiêu “Chuỳ Cứu Triệu Vung Tay Khẳng Khái” bổ tới.
Trong 23 gian thạch thất chiêu thức này là chiêu thức tấn công hung mãnh nhất một kiếm bổ ra như thiết chuỳ bổ xuống, Dương khang lại vận đủ 12 thành công lực của Cửu Dương thần Công tầng thứ 8.
Một kiếm vô thanh vô tức nhưng thế lại như thiên lôi bổ xuống.
Soạt một tiếng, Âu Dương khắc còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì cả người đã bị chia làm hai ngã xuống.
Xong một mạng tiện.
Gã nhanh chóng vung kiếm xóa sạch vết khắc của Hiệp Khách Hành thần công rồi chất củi khô quanh xác của Âu Dương Khắc rồi vung chưởng vận Cửu Dương Thần Công đánh tới.
Ngọn lửa bùng lên, chẳng mấy chốc xác của Âu Dương khắc đã tan thành tro bụi.
Rồi xong, thách Âu Dương phong cũng không tìm được tung tích của thằng con bảo bối từ đống tro tàn này.
Rồi quay trở về gặp bọn Mai Siêu phong.