Phần 29
Trong lúc mọi người còn đang lo lắng cho Dương Khang chợt nghe gã cười hềnh hệch nói: “Trước giờ nghe tiếng Đông Tà Hoàng Dược Sư là bậc anh hùng được võ lâm mệnh danh là Ngũ Tuyệt nhưng kẻ như vậy lại được tề danh cùng Nam Đế Bắc Cái, thực đáng xấu hổ quá đi mất.”
Đông Tà tím mặt.
Lão tuy hành xử quái dị không màng đến miệng lưỡi thế gian nhưng so với thiên hạ ngũ tuyệt thì luôn có sự cạnh tranh hơn thua nay nghe tên tiểu tử đáng ghét này nói mình thua kém Nam Đế Bắc Cái thì không khỏi ngẩn người rồi rít lên: “Tiểu tặc. Tốt nhất ngươi ý thức được mình đang nói gì, nếu không lão phu nhất định cho ngươi hối hận đã sinh ra làm người.”
Hoàng Dược sư tuy cả đời thông minh nhưng nào biết lúc này Dương Khang đang âm thầm mở cờ trong bụng. “Khửa khửa, chỉ sợ lão không nói chuyện mà thẳng tay đấm đá chứ nếu thích lý luận thì ông đây chơi tới bến.”
Gã cười nhạt đáp: “Hừ, hai người bọn họ so với lão tính tình rộng lượng không hiếp đáp kẻ hậu bối. Cả hai đều từng bị ta hiểu lầm xúc phạm qua nhưng họ đều không hề tức giận lấy đức phục chúng, cuối cùng còn hào phóng Đoàn hoàng gia đã từng hứa sẽ giúp ta một việc, còn Hồng lão tiền bối lại hứa ba lần cứu mạng ta. Khửa khửa, Hoàng lão tà, hai vị đó mới xứng danh tiền bối thiên hạ ngũ tuyệt, nào có ai hở tí đòi đánh đòi giết như lão.”
Đông Tà nghe vậy không khỏi ngẩn người.
Việc Dương Khang đại náo hôn sự ở Lục gia trang rồi cứu quần chúng Cái Bang cũng không phải chuyện bí mật lão cũng đã sớm nghe qua hai chuyện này lại càng sớm đoán ra sở dĩ Nam Đế bị Dương Khang chửi sấp mặt là vì lão lỡ bị tên giảo hoạt này bắt thóp không tiện tranh cãi còn Hồng Thất Công lại càng không thể chấp nhất vị “ân nhân” vừa cứu bang chúng cái bang nhà mình. Thế nhưng biết là biết vậy, Dương Khang lại vin vào chuyện cả hai đều từng bị gã xúc phạm mà không chấp nhặt kẻ hậu bối để so sánh với Đông Tà lão khiến lão không khỏi lâm vào cảnh há miệng mắc quai, giờ không lẽ lại đi lý luận vì sao Nam Đế Bắc Cái lại phải ngậm bồ hòn làm ngọt trước Dương Khang còn bản thân mình thì lại nhất định phải tìm hắn tính sổ?
Haizzz, vẫn là thể diện quan trọng hơn hôm nay nếu giết tên tặc tử này rất có thể sẽ bị người đời cười chê mình thiếu độ lượng hơn nữa vô hình chung lại đẩy hai người Nam Đế và Bắc Cái sang phía đối địch với mình, lão tuy tự phụ không sợ cả hai nhưng sắp đến kỳ Hoa Sơn Luận Kiếm, như vậy đối với mình cũng thập phần bất lợi.
Xem ra tên tiểu tặc này cũng đoán được như vậy nên mới khẩu xuất cuồng ngôn.
Song nhìn lại bản mặt nhơn nhơn tự đắc của tên thối tha này, Hoàng Dược Sư cũng chẳng biết làm sao, cuối cùng lão chỉ đành rít qua kẽ răng: “Tiểu tặc, ngươi giỏi lắm. Mạng của ngươi ta tạm giữ lại.”
Rồi lão chẳng nói chẳng rằng thoát cái đã đến trước mặt gã tát liền mấy nhát.
Dương Khang chỉ kịp kêu ối một tiếng rồi ngã bổ nhào về phía sau.
Hoàng Dược Sư đánh ngã gã rồi chẳng nói thêm lời nào vung tay điểm huyệt của Mai Siêu Phong rồi kéo ả đến bên cạnh Hoàng Dung phất tay một cái túm luôn lấy nàng.
Hai ngươi cùng ta trở về đảo Đào Hoa thôi.
Rồi tung mình mất dạng.
Hoàng Dược Sư tát ngã Dương Khang rồi cướp Mai Siêu phong và Hoàng Dung đi nói thì chậm nhưng lão hành động nhanh như điện chớp, toàn trường hoàn toàn không có ai kịp phản ứng.
Mãi hồi lâu Dương Khang mới lồm cồm bò dậy, phun ra mấy ngụm máu tươi rồi lẩm bẩm: “Lão già chết tiệt.”
Gã tuy nói rất nhỏ nhưng Lục Thừa Phong lại ở ngay bên cạnh, nghe Dương Khang thóa mạ sư phụ của mình thì nổi trận lôi đình quát: “Tiểu súc sinh, ngươi ăn nói hàm hồ chọc giận sư công.”
Dương Khang tức thiếu điều bể phổi. Mẹ kiếp, rõ ràng bị Hoàng Dược Sư ỷ già lên mặt không nói lý lẽ giờ lại đổi lỗi cho ta. Đúng là thầy nào trò đấy, đều là thứ không chịu nói đạo lý.
Gã hứ một tiếng rồi nói: “Lão có dám thề với trời những gì ta nói đều là hồ ngôn loạn ngữ không?”
Lục Thừa Phong cứng lưỡi.
Thực ra chuyện Hoàng Dược Sư có cảm tình với Mai Siêu Phong trên dưới Đào Hoa Đảo ai cũng biết, thậm chí ngay cả Hoàng Dung cũng đoán được vài ba phần, việc này là sự thật hiển nhiên, đâu phải lão muốn phủ nhận là phủ nhận.
Cuối cùng chỉ đành thở dài: “Ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa.”
Dương Khang cười khùng khục: “Khỏi tiễn, lão tưởng ta muốn ở lại đây lắm chắc?”
Rồi kéo Mục Niệm Từ và Quách Tĩnh: “Đi thôi, chúng ta tới Đào Hoa Đảo đòi người.”
Quách Tĩnh còn đang ngơ ngác lại nghe gã nói: “Lão độc vật lúc này chắc cũng đang dẫn ÂU Dương Khắc đến Đảo Đào hoa cầu thân. Nếu đệ không nhanh chân, sợ rằng Dung Nhi của đệ sẽ bị người ta đưa về Bạch Đà Sơn đấy.”
… Bạn đang đọc truyện Tân anh hùng xạ điêu tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/02/tan-anh-hung-xa-dieu.html
Quách Tĩnh đối với mấy lời nhăng cuội của Dương Khang tuy nửa tin nửa ngờ nhưng lại nghĩ Hoàng Dược Sư vừa bị Dương Khang chọc đến tức điên đối với hai người Mai, Hoàng cũng chẳng hay ho gì, trong lòng lại cũng nôn nóng nên chào từ biệt sáu vị sư phụ rồi cũng Dương Khang khởi hành đi Đào Hòa Đảo.
Dương Khang thấy mấy người Lục Quái dặn dò Quách Tĩnh hết sức chu đáo, Chu Thông lại đưa cho chàng một túi đồ vật gì đó thì không khỏi cười trộm.
Đến rồi, Cửu Âm Chân Kinh.
Sự việc Đông Tà kén rể có thể nói là một trong những phân đoạn đặc sắc nhất của Anh Hùng Xạ Điêu gã làm sao có thể bỏ qua. Hơn nữa sau khi lên Đào Hoa Đảo, Quách Tĩnh không những kết bái huynh đệ với lão Ngoan Đồng Châu Bá Thông còn được lão lừa học Cửu Âm Chân Kinh.
Thành tự một đời đại hiệp của Bắc Hiệp Quách Tĩnh thì đây là một cột mốc chói lọi nhất, gã làm sao có thể bỏ qua cơ hội này được.
Chẳng qua lúc lên đường Mục niệm Từ lại tò mò:
“Tiểu tặc, ngươi làm sao biết Tây Độc gì đó đang tới cầu thân Hoàng Dung vậy?”
Dương Khang cười cười làm ra vẻ thần bí: “Dương Khang ta tự nhiên thần cơ diệu toán. Khửa khửa.”
Tiếng cười dâm tiện của gã vừa cất lên, chợt nghe một người hô lên: “Ủa? Ngươi là Dương Khang?”
Ba người ngoái lại nhìn thì thấy một trung niên mỹ phụ mặc bộ đồ trắng tinh như tuyết, gương mặt cực kỳ mỹ lệ nhưng lại có chút nhợt nhạt đang đứng chăm chăm nhìn bọn họ.
Dương Khang lập tức tí tởn:
– Chính tại hạ, không biết vị tiên tử này có gì chỉ giáo?
Mục Niệm Từ trong lòng thầm rủa: “Thằng ngốc này, cứ thấy gái là tí ta tí tởn.”
Bạch y mỹ phụ kia nhìn gã hồi lâu từ trên xuống dưới rồi lại quay sang nhìn Quách Tĩnh và Dương Mục Niệm Từ trong đôi mắt lấp lóe những ánh sáng kỳ dị rồi thị lên tiếng:
– Ta là Tang Tiểu Tịnh, là sư phụ của Lý Mạc Sầu.
Dương Khang và Mục niệm Từ cùng ô lên một tiếng, gã hớn hở:
– Thì ra là sư phụ tỷ tỷ. Tỷ tỷ à ta nhớ Sầu muội lắm hiện tại nàng ra sao? Có phải vẫn an tường trong Cổ Mộ phải không?
Tang Tiểu Tịnh nhìn gã thở dài: “Chuyện nói thì dài dòng lắm, nhưng có mấy lời này Mạc Sầu nhờ ta nói trực tiếp với ngươi. Chẳng qua việc này vô cùng hệ trọng, ta chỉ muốn nói với một mình ngươi. Dương Khang, lại đây có vật này ta muốn ngươi nhìn.”
Dương khang nghe vậy thì vội vàng chạy tới.
Chỉ là gã vừa mới bước lại, đã thấy trước mắt hoa lên vô số chưởng ảnh ập tới.
“Thứ ta muốn cho ngươi xem chính là Thiên La Địa Võng Thế.”
Dương Khang chỉ cảm thấy trước mắt hoa đi, trên người không biết đã trúng bao nhiêu chưởng.
Rồi ý thức của gã mất dần.
Dương Khang không tham gia cuộc kén rể của Đông Tà bà con nhé…
… Bạn đang đọc truyện Tân anh hùng xạ điêu tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/02/tan-anh-hung-xa-dieu.html
Lúc Dương khang tỉnh lại, gã đang nằm trên một khoang thuyền.
Nhìn ra ngoài gã chợt dựng hết sống lưng rồi bất giác kêu lên: “Ôi mẹ ơi”
Nguyên lai gã đang lênh đênh giữa biển cả mênh mông.
Giọng nói êm ái vang lên: “Ngươi đã tỉnh rồi hả?”
Gã ngó nhìn thì thấy Tang Tiểu Tịnh đang ngồi vắt vẻo trên sàn thuyền.
Gã chợt nhớ lại tình cảnh mình bị nàng khống chế giữa phố rồi mất đi tri giác, xem ra sau đó đã bị nàng ta đưa đến trên thuyền.
Gã cười hề hề cầu tài: “Sư phụ tỷ tỷ, nếu tỷ muốn tâm tình trò chuyện thì chỉ nói một tiếng, ta sẽ cùng tỷ đến cùng giường cuối chiếu à không, cùng trời cuối đất, đâu phải bày vẽ tốn công để ép ta tới giữa đại dương mênh mông này?”
Tang Tiểu Tịnh nhìn gã cười nhạt: “Hừ, thảo nào Sầu Nhi lại đau khổ đến chết đi sống lại như vậy, hóa ra là do cái miệng dẻo quẹo của ngươi. Hừ. Không biết ngoài nó ra còn bao nhiêu nữ nhân đã bị ngươi lừa gạt rồi nhỉ?”
Dương Khang tức giận đáp: “Ta và nàng đến với nhau chính là ta tình nàng nguyện, làm gì có ai lừa gạt ai?”
Tang Tiểu Tịnh lạnh nhạt: “Vậy hà cớ gì nó hai lần trốn khỏi Cổ Mộ để đi tìm ngươi? Lần trước không nói lần này về thì ý loạn tình mê, võ công sụt giảm công lực chỉ còn 1 phần 10 đã vậy còn trở bệnh đến giờ vẫn chưa xuống khỏi giường được?”
Dương Khang nghe vậy không khỏi lắp bắp kinh hãi.
“Sầu muội… nàng làm sao? Sư phụ tỷ tỷ. Mau cho ta gặp nàng, ta nhất định phải gặp nàng.”
Tang Tiểu Tịnh chỉ cười nhạt rồi một cước đá văng gã lên đất liền lạnh lùng nói: “Hừ, Sầu nhi làm sao không cần ngươi quản, đời này kiếp này ngươi cũng đừng mơ gặp lại nó nữa.”
Rồi không nói thêm một lời, dong thuyền đi một mạch, bỏ mặc Dương Khang vẫn nằm cứng đơ trên bờ biển.
… Bạn đang đọc truyện Tân anh hùng xạ điêu tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/02/tan-anh-hung-xa-dieu.html
Ở Tuyệt Tình gốc, 8 mặt trời trong cơ thể gã vỡ nát lẽ ra nặng thì mất mạng nhẹ thì phế hết võ công trở thành phế nhân nhưng không những 8 mặt trời được khôi phục kinh mạch bị tổn thương cũng khỏi hết.
Tuy gã biết do Lý mạc Sầu đã cứu mình nhưng cứu bằng cách nào thì Mục Niệm từ lại nhất quyết không chịu nói ra, giờ qua lời Tang Tiểu Tịnh mới biết, để cứu Dương Khang, Lý mạc Sầu lại phải chịu hy sinh to lớn tới cỡ nào.
Kỳ thực khi Lý Mạc Sầu trị thương cho gã, cơ thể nàng chính là nơi Cửu Dương Thần Công, Cửu ÂM Chân Kinh thậm chí cả Ngọc Nữ Tâm Kinh và Huyền ÂM Chi Khí của Mục Niệm Từ, 4 loại chân khí giao tranh với nhau.
Nên biết 4 thứ trên 3 là tuyệt thế thần công một là tuyệt thế thể chất vạn người có một, đều là thứ bá đạo hùng mạnh, giờ cả 4 lại lấy cơ thể của Lý mạc Sầu làm chiến trường để giao tranh, nàng lại không được phép phản kháng chỉ biết đưa từng đạo từng đạo trong 4 loại chân khí dung hợp rồi thông qua lồn truyền vào cặc của Dương Khang để trị thương.
Ngay cả Mục Niệm Từ chỉ tuôn ra Huyền Âm Chi Khí và chịu đựng một chút Cửu Âm Chân Khí và Ngọc Nữ Chân Khí còn ngất xỉu, Lý Mạc Sầu không nổ tung bạo thể tại chỗ chỉ có thể là do ý chí kiên cường và tấm chân tình muốn cứu Dương Khang của nàng.
Điều này thì đừng nói Dương Khang, ngay cả sư phụ nàng là Tang Tiểu Tịnh cũng không sao đoán được sự ảo diệu bên trong.
Tang Tiểu Tịnh thấy sau khi Lý Mạc Sầu trở về công lực đại giảm, cả người sinh khí gần như cạn kiệt về đến nơi là ngất lịm trên giường, cả tháng không gượng dậy nổi, hỏi gì cũng không nói ngày ngày chỉ lấy nước mắt rửa mặt, nằm mơ thì luôn miệng gọi hai tiếng Dương khang thì cho rằng chính gã là kẻ đã hại Lý mạc Sầu nên tức giận xuống núi tìm gã.
Lúc đầu nàng còn muốn giết chết gã đương trường để thay đồ đệ mình trả thù, thế nhưng sau khi đánh ngất gã nàng mới sực nhớ Lý Mạc Sầu tính tình mạnh mẽ lại có mấy phần cố chấp, nếu như nàng giết chết Dương Khang thì đệ tử của mình sẽ hận mình suốt đời còn đối với tên bạc tình bạc nghĩa này vô tình sẽ khắc cốt ghi tâm cả đời sống trong đau khổ.
Vì vậy Tang Tiểu Tịnh thay đổi chủ ý, đưa Dương khang ra biển đem đến một hoang đảo quăng gã ở đó tự sinh tự diệt.
… Bạn đang đọc truyện Tân anh hùng xạ điêu tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/02/tan-anh-hung-xa-dieu.html
Tang Tiểu Tịnh đi nửa ngày, huyệt đạo trên người Dương Khang mới tự động giải khai.
Gã kêu lớn một tiếng bật dậy nhưng lúc này chỉ có sóng và gió, nào còn thấy chiếc thuyền của Tang Tiểu Tịnh ở đâu?
Thất vọng cùng cực, gã chẳng biết làm gì hơn ngoài rủa thầm: “Con ác phụ, đợi đó, ông mà trở về đất liền nhất định sẽ lột sạch quần áo của mụ.”
Tuy nhiên hồi lâu thì lại lo lắng cho lý mạc Sầu.
Qua lời của Tang Tiểu Tịnh, tình trạng của Lý Mạc Sầu hiện tại rất tệ. Thậm chí có thể nói là nguy kịch đến tính mạng.
Không được, không thể ở trên hoang đảo này, nhất định phải đến Cổ Mộ một chuyến, cho dù là ba quỳ chín lạy, cho dù đập nát Đoạn Long Thạch cũng phải gặp được nàng.
Còn có Quách Tĩnh, không biết lúc này chàng ta đã lên đến Đào Hoa Đảo chưa?
Còn có Mục Niệm Từ, tiểu hồ ly này, cả Mai Siêu Phong đang bị Hoàng Dược Sư bắt về Đào Hoa Đảo nữa thật không an tâm.
Lòng như lửa đốt, nhưng xung quanh lại không một bóng người, cuối cùng gã đành chạy bừa xung quanh đảo hy vọng tìm được ai đó giúp đỡ.
Nhưng hơn mười ngày trôi qua, Dương Khang cay đắng phát hiện, hòn đảo này không còn bóng dáng một ai.
– Ác phụ. Sau này không lột trần ngươi, ông mày thề không phải cháu ngoan bác Hồ.
Thế nhưng ngoài rủa xả như vậy, Dương Khang cũng chẳng biết làm gì khác hơn.
Cuối cùng cũng chẳng biết bao lâu, gã phát hiện mình đã hoàn toàn tuyệt vọng trong việc thoát khỏi cái hòn đảo chết tiệt này.
Cho đến một ngày nọ, vốn đang đuổi theo một con thỏ con, gã vô tình rơi vào một hang động.
Vừa nhìn thấy bà chữ ghi trên vách đá, Dương Khang đột nhiên mừng như điên, nhảy múa reo hò ầm ĩ.
HIỆP KHÁCH HÀNH.
Là fan cuồng của lão Kim, Dương Khang đương nhiên biết, nhắc đến võ công Kim Dung, Hiệp khách hành thần công đứng thứ 2 thì chẳng bộ nào dám nhận số 1.
Trúng mánh rồi. Không ngờ bà chị Tang Tiểu Tịnh ném gã trên đảo hoang khơi khơi lại chọn nhầm Hiệp Khách Đảo. Nhìn ba chữ HIỆP KHÁCH HÀNH đỏ chót trên vách đá không chút tổn hại, xem ra lúc này Thạch Phá Thiên thậm chí Long Mộc Đảo Chủ vẫn chưa lên đảo Hiệp Khách, hẳn thần công trong đảo vẫn còn nguyên.
Nên biết Dương Khang tuy luyện thành đệ bát Dương của Cửu Dương Thần CÔng, nội lực cực kỳ hùng hậu so với Võ Lâm Ngũ bá chỉ thua kém một bậc, nhưng về chiêu thức võ công thì thật ngại quá, để đối phó với hạng tôm tép như Lục Triển Nguyên thì thừa sức nhưng nếu gặp phải cao thủ hạng 2 cỡ Âu Dương Khắc hoặc thậm chí bọn Linh trí Thượng Nhân cũng đủ đập cho gã kêu cha gọi mẹ rồi.
Giờ học được bộ Hiệp Khách Hành thần công, ngẩng mặt lên trời hận đời vô đối, ĐÔng Tà Tây Độc, cút qua một bên cho anh thể hiện đi.
Gã cười khằng khặc mấy tiếng rồi hiên ngang bước vào sơn cốc.
“ĐẬU XANH RAU MÁ, TRỜI ĐÁNH THÁNH VẬT, KHỐN NẠN CẦM THÚ CŨNG KHÔNG BẰNG, LÀ THẰNG CHÓ ĐẺ NÀO, LÀ THẰNG NÀO LÀM ĂN LẠI THIẾU CHUYÊN NGHIỆP NHƯ VẬY?”
Đúng 23 ngày sau, trong sơn động phát ra tiếng gầm rú như vịt bị làm lông.
Đồng chí Dương Khang của chúng ta mặt mũi hầm hầm như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, bước chân ra khỏi sơn động.
Bước chân của gã khoan thai nhẹ nhàng đi trên đất bằng như đi trên mây, hành động dứt khoát, thậm chí lúc gã phất tay đập vào vách tường còn mang theo tiếng gió rít vù vù.
Xem ra thân pháp hay chưởng pháp của gã so với 22 ngày trước đều có tiến bộ vượt bậc.
Vậy tại sao gã lại gầm rú như vậy?
Nói ra thì rất đơn giản. Hiệp khách hành có 24 câu thơ, mỗi câu thơ đều có một bia đá trong thạch thất.
Nói cách chi tiết, Hiệp Khách Hành thần công tổng cộng có 24 tấm bia trong 24 gian thạch thất.
Nhưng trong sơn động Dương khang đi vào, tổng cộng chỉ có 23 thạch thất, cũng tức là có đúng 23 tấm bia, thiếu mất 1 bia.
Nếu thiếu một trong 23 câu thơ đầu tức là 1 trong 23 pho võ công trong tổng thể võ công Hiệp Khách hành thì thôi đi, đằng này lại thiếu đúng câu cuối cùng: BẠCH THỦ THÁI HUYỀN KINH.
Hiệp Khách Hành thần công là bộ võ công cực kỳ đặc biệt, học chiêu thức trước học nội lực sau nhưng lại bắt buộc phải có nội công của Bạch Thủ Thái Huyền Kinh thì mới phát huy trọn vẹn uy lực của 23 tấm bia đá trước.
Hay nói cách khác, tấm bia đá thiếu khuyết là tấm bia đá quan trọng nhất để bộ võ công này phát huy tối đa uy lực của nó. Trong nguyên tác, Thạch Phá Thiên tuy đã sớm lĩnh ngộ võ công ở 23 gian thạch thất từ Triệu Khách Mạn Hồ Anh đến Thùy Năng Thư Các hạ nhưng phải đến tận sau khi lĩnh ngộ nội công ở Bạch Thủ Thái Huyền Kinh mới có thể dung hợp 23 võ công ở các gian thạch thất trước trở thành Hiệp Khách Hành thần công chân chính.
Nếu như muốn dùng nội công của Cửu Dương Thần Công đánh ra võ công Hiệp Khách Hành cùng lắm chỉ phát huy được 6 phần uy lực.
Như vậy thử hỏi làm sao Dương Khang không điên tiết mà chửi rủa ầm ĩ cái tên cực kỳ thiếu đạo đức nghề nghiệp khắc 23 câu mà không khắc nốt câu 24 chứ?
Con mẹ nó thật sự tức muốn chết mà không chết được nên càng tức.
Cuối cùng chẳng biết làm sao, chỉ đành hậm hực bỏ đi với hy vọng 23 thạch thất bên trong là do bậc cao nhân tiền bối nào đó chưa hoàn thành xong thì có việc phải dời đi, như vậy chỉ việc ngồi ở đây ôm cây đợi thỏ thì sớm hay muộn tên chết giẫm đó sẽ quay lại để hoàn thành xong tấm bia đá cuối cùng.
Chỉ có điều Dương khang cũng không biết ngay từ khi gã bước chân vào thạch thất thì đã bị một người phát hiện ra.
Người nọ kiên nhẫn chờ đợi gã 23 ngày rồi thấy gã đứng bên ngoài động chửi bới ầm ĩ thì bực mình: “Vốn định thử xem ngươi tu luyện thần công của ta sẽ ra sao nào ngờ ngươi dễ dàng đạt được lại không biết ơn còn buông lời thóa mạ, được lắm, đã vậy thì đừng hòng lão tử truyền nốt Bạch Thủ Thái Huyền Kinh cho ngươi.”
RỒi rũ áo bỏ di.
Rồi lại nghĩ: “Hừ, tên tiểu tặc đó, hắn dễ dàng đoạt được nên không biết quý trọng, âu cũng là do ta truyền thụ dễ dàng lắm lại gặp phải thứ vô ơn. Được rồi, ta sẽ đến một hòn đảo khác viết lại pho Hiệp Khách Hành này nhưng sẽ thêm thật nhiều mê võng để kẻ đến sau có nhìn thấy cũng không dễ dàng tu tập.”
Nếu Dương Khang nhà ta nghe được những lời này nhất định sẽ há hốc mồm.
Nguyên lai những chú giải bậy bạ đánh lạc người học của Hiệp Khách Hành thần công sau này khiến giang hồ khuynh đảo lại bắt nguồn từ ngày hôm nay chính xác là bắt nguồn từ mấy câu chửi bới bậy bạ của gã. HỠi ơi nếu sau này mấy đồng chí Long Mộc Đảo chủ và quần hào võ lâm 30 năm bị giam trong mê võng của Hiệp Khách Hành mà biết thì liệu có đem tổ tiên 18 đời nhà hắn lên ân cần hỏi han vài ba lượt hay không?
Nhưng lúc này Dương Khang nhà ta lại không biết điều đó nên vẫn đang ngồi thơ thẩn trên bờ biển.
Chợt một ngày, một miếng gỗ lớn dập dềnh trên sóng, phía trên có một người còn đang bám chặt.
Dương Khang ở trên đảo hoang đã không biết bao lâu giờ mới gặp bóng người thì không khỏi mừng rỡ vội vàng bơi ra.
Vừa nhìn thấy người trên bè gỗ, gã sững người rồi mừng như điên.
Là người mà gã có nằm mơ cũng không nghĩ sẽ xuất hiện ở đây.
Mai Siêu Phong.
Sau khi đưa ả vào bờ, gã nhận ra nàng bị chút nội thương còn lại là do lao lực quá độ, nếu gặp người khác thì đúng là có chút đáng ngại nhưng Dương Khang và thị hai người Cửu Âm Cửu Dương tương liên, trị thương dễ chẳng khác gì ăn bữa sáng.
Mai Siêu Phong còn đang trong cơn mê man, chợt thấy cánh tay mang theo chân khí chí dương chí cương đột ngột xoa nắn khắp cơ thể, cảm giác này vô cùng quen thuộc không khỏi bật rên lên một tiếng.
Nước lồn không tự chủ được lại rỉ ra.
“Khang…”
Chợt nghe một tiếng cười khả ố vang lên bên tai: “Ngất vậy mà vẫn nhận ra ta, hảo sư phụ, hảo nương tử.”
Rồi bàn tay kia đang mơn trớn trên người ả chẳng chút cố kỵ nào nữa, lột phăng quần thị ra.
Phải biết từ lúc lên đảo Dương khang chỉ làm bạn với Ngũ Cô Nương (qwerty) tinh trùng sớm đã ngập não đến nơi rồi, Mai Siêu Phong đột nhiên xuất hiện thì chẳng khác nào buồn ngủ gặp chiếu manh, gã cần gì phải khách sáo?
Hơn nữa từ trước đến giờ, biện pháp để Cửu Âm – Cửu Dương hòa hợp nhất chỉ có 1 – chịch.
Lúc này quần áo trên người cả hai đã sớm bay biến, Dương Khang lại vật vã từ lâu, bỏ luôn qua màn dạo đầu, lập tức đưa Dương tiểu đệ thâm nhập vào huyệt động đã sớm ẩm ướt từ lâu.
Một tiếng hự vang lên, Dương Khang không khỏi kêu lên, thực thoải mái, thật sướng đến tê dái.
Gã chẳng còn ý định vờn hay dạo đầu gì cả, đơn giản là theo bản năng của 1 kẻ thèm khát lâu ngày mà thúc con cặc vào lồn của Mai Siêu Phong như cuồn dại.
Đương nhiên, Cửu Dương Chân Khí cũng không ngừng truyền qua.
Cuối cùng gã rống lên một tiếng, cả người run bắn xuất tinh xối xả vào lồn của Mai Siêu Phong.
Chẳng qua gã còn chưa kịp rùng mình thì đã bị một bàn tay cứng như thép nguội siết lấy cổ mình.
“Hảo đồ nhi, dám nhân cơ hội sư phụ ngất xỉu mà hiếp ta ư?”
“Quác, sư phụ, ngươi đã tỉnh rồi ư? Quả nhiên phép trị thương của ta có hiệu nghiệm mà. Khửa khửa.”
Mai Siêu phong cười lạnh: “Bớt nói nhảm đi, ngươi đương nhiên không phải quân tử nhưng ta cũng chẳng phải thục nữ gì.”
Ả nói đến đó thì liếm môi: “Thực ra lão nương cũng nhịn lâu lắm rồi.”
Lời này tuyệt đối không phải là giả. Kể ra từ sau khi địt nhau với Dương khang ở tang lễ phu phụ Dương Thiết tâm, hai người đã lập tức xa cách, vừa gặp lại ở Quy Vân Trang thì Mai Siêu Phong lại bị Hoàng Lão tà dẫn đi, đích thị ả cũng đã lâu chưa được hưởng qua con cặc của Dương Khang.
Dương Khang hoảng hốt kêu lớn: “Sư phụ…”
Gã chưa kịp nói hết, Mai Siêu Phong đã hất tay, xoay gã đầu lộn xuống đất, còn chưa kịp định thần, một cước cả ả đã đạp xuống, Dương khang chẳng kịp kêu lên một tiếng thì từ ngực trở lên đầu đã lún thẳng xuống đất.
Còn chưa kịp định thần thì từ con cặc đã truyền đến một cảm giác cực kỳ sướng khoái, cái miệng ấm áp quen thuộc đã bao lấy con cặc của gã rồi cái lưỡi như mãng xà đã cuốn lấy thân cặc.
Lúc này đầu gã bị vùi xuống đất vô cùng khó chịu nhưng từ dưới con cặc lại truyền đến cảm giác cực kỳ sướng khoái.
Phía trên đầu thì khổ không sao kể xiết, phía dưới thì lại sướng đến không nói lên lời.
Gã chỉ vừa mở miệng rên lên thì bao nhiêu đất đá chui thẳng vào miệng.
Mẹ kiếp có khổ không nói lên lời có sướng cũng chẳng thể rên thành tiếng.
Rốt cuộc là khổ hay sướng?
Thêm một thoáng chốc, gã chợt cảm thấy người lại bị dìm xuống thêm sâu.
Thôi xong. Lúc này gã đã nhanh chóng đoán ra.
Quả nhiên Mai Siêu Phong cười hăng hắc:
“Hảo đồ nhi, hồi nãy ngươi cưỡng bức ta, giờ đến lượt lão nương.”
Rồi đến khi con cặc đã vừa tầm như một cái sex toy đang chĩa ngang, Mai Siêu Phong quỳ xuống, đẩy lồn về phía sau.
Ả rít lên trong sung sướng: “Ngươi không… làm lão nương… hài lòng mà… sớm… xuất tinh… đừng hòng… ra… khỏi… aaaa…”
Dương Khang khóc không ra nước mắt.