Phần 15
Ánh sáng vừa lóe lên, giữa thiên quân vạn mã, Dương Khang nhìn rõ là một mũi phi châm đang nhắm thẳng vào người của Mai Siêu Phong. Lúc này, Mai Siêu Phong tay đang bận đối chưởng với đám Linh Trí Thượng Nhân, tay cầm roi khống chế Hoàn Nhan Hồng Liệt, hai mắt không thấy đường, hai phe đang reo hò ầm ĩ, căn bản hoàn toàn không phát hiện có ám khí bắn về phía mình.
Dương Khang chẳng kịp suy nghĩ nhiều, lập tức nhoài người ra chắn trước mặt ả.
Mai Siêu Phong đến lúc nhận ra bất thường thì đã muộn, mũi phi châm đã ghim thẳng vào đùi phải Dương Khang. Ả kêu lớn một tiếng rồi một tay ôm lấy Dương Khang, tay kia phất mạnh chiếc roi cuốn Hoàn Nhan Hồng Liệt về phía đám người Khưu Xử Cơ.
– Tiểu tặc, ngươi…
Dương Khang cười cười:
– Yên tâm, ta có thần công hộ thể, bách độc bất… Oẹ…
Gã vừa nói đến đó, lập tức mắt mũi tối sầm, đầu óc quay cuồng, Đá Con Mèo Kim Dung, không phải thằng khứa Trương Vô kỵ luyện thành Cửu Dương Thần Công thì không bị ảnh hưởng bởi độc tính sao? Sao mình mới dính một ngọn châm đã oẳng thế này? Chẳng lẽ nó là main nên được ưu ái hơn à?
Nhìn về phía trận doanh của địch, thấy Âu Dương khắc nhìn mình cười lạnh, trong đầu gã nổ một tiếng Oành.
Bỏ mẹ rồi. Đúng là người tính không bằng trời tính, trời tính đếch bằng Kim Dung viết.
Nên biết Trương Vô Kỵ xông pha giang hồ là lúc đã luyện thành Đệ Cửu Dương, còn Dương Khang lúc này vẫn cách Đệ Bát Dương nửa bước làm sao có thể so sánh? Vả lại ở thời ỷ Thiên Đồ Long Ký, ba thứ chất độc hạng ba thuốc mê trò mèo của Triệu Mẫn làm sao có thể sánh với Độc của Tây Độc lừng danh thiên hạ?
Suy nghĩ của gã chỉ đến đó, tiếp theo đó là một loạt âm thanh hỗn loạn vang lên:
– Khang nhi…
– Tiểu tặc…
– Dương Khang…
Ý thức gã lập tức mơ hồ, rồi chìm vào yên tĩnh.
… Bạn đang đọc truyện Tân anh hùng xạ điêu tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/02/tan-anh-hung-xa-dieu.html
Dương Khang từ từ mở mắt.
Ha ha, bố mày vẫn còn sống. Độc của Tây Độc là cái đinh.
Gã lúc này cảm giác đầu đau như búa bổ, toàn thân vô lực, thậm chí đùi trái gần như không còn cảm giác.
Gã gượng nhìn xung quanh, chỉ thấy nơi đây là một gian nhà tranh tồi tàn. Không khí xung quanh cực kỳ tĩnh lặng.
Chợt nghe một tiếng lanh lảnh vang lên:
– Tiểu tặc, ngươi đã tỉnh rồi?
Ngước mắt nhìn, Mai Siêu Phong đang đi lại gần, nhìn lại, ả vẫn đang mặc phục trang lính Kim, đôi mắt trống rỗng nhưng sâu hoắm, vẫn còn vương đôi giọt lệ vẻ mặt tiều tụy hốc hác không sao che giấu.
Dương Khang mỉm cười:
– Sư phụ ngốc thật, ta có làm sao? Ta đã nói rồi, thần công của ta rất lợi hại phải không?
Mai Siêu Phong nức nở:
– Lợi hại cái rắm. Nếu không phải…
Ả nói đến đó thì âm thanh đã nghẹn đi chỉ còn tiếng thút thít.
Dương Khang giật mình:
– Nếu không phải gì?
Mai Siêu Phong chưa kịp trả lời, ngoài cửa đã có tiếng Khưu Xứ Cơ nói:
– Khang nhi, ngươi tỉnh lại rồi. Thật tốt, không phụ lòng Dương huynh đệ.
Đầu Dương Khang nổ oành lên một tiếng, gã hoảng hốt kêu lên:
– Cha ta. Cha ta làm sao?
Mai Siêu Phong ôm lấy gã nghẹn ngào:
– Ngươi trúng độc của tặc nhân, ta còn đang muốn hút độc cho ngươi thì… thì bá phu đã nhanh hơn một bước. Người… người nói cả đời này chưa làm được việc gì cho ngươi. Khang nhi… sau đó… sau đó…
Dương Khang oa một tiếng phun ra một búng máu.
Còn có sau đó nữa sao? Bản thân Dương Khang luyện Cửu Dương Thần Công đến cảnh giới cuối cùng ủa Đệ Thất Dương còn không chịu nổi độc châm này, Dương Thiết Tâm công lực cực kỳ bình thường, lấy miệng hút chất độc này ra dùng đầu gối cũng biết kết quả ra sao.
Nước mắt gã nhòe đi.
Mai Siêu Phong lại tiếp:
– Sau đó… sau đó mẫu thân của ngươi đau lòng quá độ nên tự sát tại đương trường, sự việc quá đột ngột, chúng ta cũng không sao xoay sở kịp. Tiểu tặc, ta…
Khưu Xử Cơ:
– Lúc đó không hiểu sao, Hoàn Nhan Hồng Liệt lại đồng ý thu binh…
Lúc này, Mai Siêu Phong, Khưu Xử Cơ nói gì thì đầu óc Dương Khang cũng hoàn toàn trống rỗng.
Dương Thiết Tâm chết rồi, Bao Tích Nhược cũng chết rồi.
Hai người bọn họ là cha là mẹ của gã. Một người bình thường không quan tâm đến gã, một người lại mới gặp lại một ngày.
Nhưng tình cảm của họ dành cho Dương Khang, gã cảm nhận rất rõ ràng, thậm chí Dương Thiết Tâm sẵn sàng hy sinh tính mạng để cứu gã.
Vốn dĩ đến thế giới này, gã không muốn làm Dương Khang bất nhân bất nghĩa bất trung bất hiếu bị người người nguyền rủa như trong nguyên tác. Thậm chí còn muốn như Quách Tĩnh, trở thành một đại anh hùng được người người ngưỡng mộ.
Nhưng thiết thực hết, gã muốn phu phụ Dương Thiết Tâm, Bao Tích Nhược có một kết cục tốt đẹp, không phải chết trong đau khổ như trong nguyên tác.
Thế nhưng hết thảy cuối cùng, hai người bọn họ vẫn phải chết cho dù không mang theo tiếc nuối vì có đứa con bất hiếu nhưng họ vẫn phải rời xa khỏi thế giới này.
Con đường tiếp theo, gã phải đi làm sao? Đã không thể cải biên được số phận của Dương thiết Tâm và Bao TÍch Nhược, nhưng Dương Khang lúc này cũng không thể đi theo con đường bán nước cầu vinh nhận giặc làm cha như trong nguyên tác.
Kỳ lạ thay, cách đây ít lâu, gã còn cảm thấy đau lòng xé gan đứt ruột thế nhưng khi nghĩ đến đây, trong lòng gã lại thấy tĩnh lặng đến kỳ lạ.
Không có đau thương, không có tiếc nuối, không có cừu hận, không có vướng bận.
Tất cả chỉ là trống rỗng, tựa như một gánh nặng trên vai đã được đặt xuống.
Phải.
Đã không thể cải biên thì thôi, cứ buông bỏ, mặc mình sống sao thì sống.
Mình sống lại dưới cơ thể Dương Khang, ai nói cứ phải tuân theo cốt truyện Anh Hùng Xạ Điêu? Ai bảo cứ phải rập khuôn bám lấy Quách Tĩnh Hoàng Dung rồi Võ Lâm Ngũ Bá, rồi Cửu Âm Chân Kinh?
Bỏ đi, cứ làm một người bình thường, cùng Mai Siêu Phong đi tìm Lý Mạc Sầu, sau đó mặc kệ nhân sinh.
Nghĩ đến đây, trong người gã tựa như nổ một tiếng, đan điền giống như mở rộng, đầu óc thư thái đến lạ kỳ, công lực trong người giống như nước đê vỡ, không ngừng lan tỏa khắp cơ thể.
Đệ Bát Dương không ngờ như vậy lại luyện thành.
Hóa ra ngày trước trăm đắng ngàn cay cố công tu tập thế nào cũng không qua được cánh cửa cuối cùng này, hóa ra là do gã vẫn còn quá nhiều vướng bận.
Buông bỏ, nghĩ đến đây, Dương Khang không khỏi nở một nụ cười chua xót. Chỉ hai từ này, mà phải hy sinh tới nhường ấy.
… Bạn đang đọc truyện Tân anh hùng xạ điêu tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/02/tan-anh-hung-xa-dieu.html
Dương Khang quỳ phục trước linh vị của Dương Thiết Tâm và Bao Tích Nhược, dập đầu liền ba cái.
Khưu Xử Cơ thấy gã ngây người ra trước linh đường thì thở dài nói:
– Khang nhi, phụ mẫu của ngươi ra đi cực kỳ thanh thản, trước khi chết họ nói có được đứa con như ngươi thì rất lấy làm hãnh diện. Cả đời này cả hai đã không còn gì nuối tiếc, yên lòng mà ra đi. Ngươi cũng đừng lấy làm đau lòng.
Dương Khang nhẹ nhàng gật đầu nhưng không nói một lời.
Khưu Xử Cơ lại nói:
– Khang nhi, phụ thân của ngươi trước khi lâm chung, ông ta chỉ còn một điều nuối tiếc duy nhất là nghĩa nữ của ông ta Mục Niệm Từ, sau khi bọn họ quy thiên, trên đời này nó chỉ còn thân nhân duy nhất là ngươi. Hy vọng ngươi sau này chiếu cố tốt cho nó. Chỉ có điều…
Dương Khang hơi ngẩn ra, nhắc đến Mục Niệm Từ mới nhớ từ lúc gã tỉnh lại đến giờ chưa hề nhìn thấy Mục Niệm Từ. Gã bật hỏi:
– Nàng ta đâu rồi?
Khưu Xử Cơ lắc đầu tỏ vẻ đau buồn:
– Nàng ta nói không chấp nhận con, sau khi chôn cất xong hai vợ chồng Dương huynh đệ thì không thấy đâu nữa. Lúc ấy mọi người đều rối tay rối chân, không hề chú ý đến nàng…
Dương Khang nhớ về gương mặt kiều diễm rồi nhớ đến những tao ngộ của mình và nàng thì không khỏi lắc đầu.
Khưu Xử Cơ đột nhiên nói:
– Khang nhi, ta biết lúc này nói với con là không thích hợp, nhưng con có thể cho ta biết quan hệ của con với yêu nữ Mai Siêu Phong là gì không?
Dương Khang nghe vậy không khỏi ngẩn người. Tổ sư, theo nguyên tác lúc này không phải là Khưu Xử Cơ và Giang Nam Lục Quái chất vấn quan hệ của Quách Tĩnh với Hoàng Dung hay sao? Thế đếch nào lại trở thành gã và Mai Siêu Phong?
Tuy nhiên tránh cũng chẳng tránh được, gã lại vừa ngộ ra tư tưởng buông bỏ nên cũng chẳng ngại ngần thẳng thắn gật đầu:
– Ta từng bái nàng làm sư phụ.
Nhìn thấy gương mặt như khỉ ăn ớt của Khưu Xử Cơ, Dương Khang đột nhiên nhớ đến một chi tiết thú vị bèn cười nhạt:
– Cũng là thê tử sắp chưa quá môn của ta.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, gương mặt Khưu Xử Cơ vừa nghe đến đó đã đỏ phừng phừng như muốn bốc khói chỉ vào Dương Khang lắp bắp không ngừng:
– Ngươi… ngươi… ngươi…
Dương Khang từ từ đứng dậy nhìn thẳng vào mặt ông nói:
– Ta làm sao?
Khưu Xử Cơ vung chưởng lên rồi quát lớn một tiếng, chưởng toan bổ thẳng vào đầu Dương Khang.
Bà mẹ, quả nhiên là thế. Lúc Quách Tĩnh nghe Dương Quá muốn cưới Tiểu Long Nữ cũng vung chưởng toan đánh chết hắn, rồi phút cuối mềm lòng không hạ thủ, giờ Dương Khang nói muốn cưới sư phụ của mình, quả nhiên Dương Khang nói muốn cưới Mai Siêu Phong Khưu Xử Cơ cũng muốn đánh gã. Hắc hắc, quả nhiên mấy tên trong thế giới Kim Dung này chỉ có một bài xào đi xào lại.
Chỉ nghe Bình một tiếng, Dương Khang cảm giác như bị một chuỳ nặng đập mạnh vào ngực, miệng thổ máu ngã ngửa ra phía sau.
– Bà nội lão, lão mũi trâu, lão chơi thật à?
Ngước đầu nhìn lên, Khưu Xử Cơ đã lui lại phía sau hơn mười bước, cánh tay sưng tấy lên to gần gấp đôi, ánh mắt kinh hãi nhìn về phía Dương Khang dường như đang kinh hãi vì nội lực của gã.
Mọi người nghe động tĩnh lớn như vậy đều ùa vào, Mai Siêu Phong tuy không nhìn thấy nhưng nghe Dương Khang kêu thảm như vậy thì cũng quát lớn một tiếng, tay vung Cửu Âm Bạch Cốt Trảo đánh về phía Khưu Xử Cơ.
Bọn Mã Ngọc, Vương Xứ Nhất, Giang Nam Lục Quái thấy Mai Siêu Phong xuất thủ đánh Khưu Xử Cơ thì vội vàng xông tới tiếp cứu.
Dương Khang thấy vậy thầm hô không hay, quát lớn một tiếng rồi xông thẳng vào giữa, gã quát lớn một tiếng, dồn mười hai thành công lực rồi hai tay bịt đầu, quay lưng về phía đám Mã Ngọc, tư thế cực kỳ thảm hại.
Hai bên đang giương cung bạt kiếm, Mai Siêu Phong nghe Dương Khang hét lên thì biết trước mặt mình là gã thì không màng tất cả, trảo công thu lại, mặc kệ trảo lực phản lại giống như bản thân trúng một lúc hai chiêu Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, ả rú lên một tiếng cực kỳ thê thảm rồi ngã lăn ra đất.
Đám người Mã Ngọc, Giang Nam Lục Quái thì làm gì có tình thần hy sinh vì Dương Khang như Mai Siêu Phong, bọn họ tuy có ý nương tình nhưng chỉ giảm đi một phần nhỏ, còn lại tám chưởng vẫn hùng hổ đánh vào lưng Dương Khang.
Chỉ nghe ầm một tiếng, căn nhà tranh không sao chịu nổi chấn động, lập tức đổ ập xuống.
Cho đến khi bụi đất bay hết, chỉ thấy Dương Khang vẫn đứng im tại chỗ cũ, hai tay bịt đầu vẫn tư thế thảm hại như cũ nhưng lúc này chẳng ai thấy đáng cười nửa điểm bởi nhìn lại, hai đạo trưởng Mã Ngọc, Vương Xứ Nhất cùng với Giang Nam Lục Quái đều lui về phía sau mấy bước, trố mắt nhìn Dương Khang kinh hãi đến độ không buồn phủi bụi đất đầy người.
Hai người Mã Ngọc, Vương Xứ Nhất là hai trong Toàn Chân Thất Tử, Giang Nam Lục Quái tuy chỉ là cao thủ hạng hai trên giang hồ nhưng xem ra cũng tương đương với một trong Thất Tử. Còn Dương Khang là ai? Chỉ là đệ tử đời thứ ba chưa một lần bước chân vào Toàn Chân Giáo. Vậy mà tám người đánh một mình hắn lại chẳng hề di động mảy may còn bọn họ đều bị đẩy lùi về phía sau, cổ tay tê buốt đến đỏ lựng lên. Chuyện này nói ra có ai tin nổi?
Khưu Xử Cơ rốt cuộc đã dậy ra tên quái thaì gì vậy?
Nhìn nhìn sang vẻ mặt của Khưu Xử Cơ cũng lộ vẻ không thể tin nổi, xem ra đây là kỳ ngộ của cá nhân Dương Khang, không liên quan đến Khưu sư đệ. Haizzz, tên Dương Khang này ở vương phủ thì lộ trí tuệ bất phàm, giờ lại thể hiện một thân nội công kinh thế hãi tục như vậy, đúng là một nhân tài.
Dương Khang sau khi bị trần nhà đổ sập xuống lại nghe Mai Siêu Phong kêu lên:
– Tặc tử, ngươi không sao chứ?
Tiếp đó lại là tiếng ho sù sụ của nàng lại thêm một tiếng oẹ, xem ra đã thổ huyết.
Gã bước tới ôm lấy Mai Siêu Phong, nhanh chóng truyền chân khí vào cơ thể ả.
Phù, hiểm quá. Quả nhiên Mai Siêu Phong nhất định sẽ không tổn hại đến gã, chẳng qua lão lỗ mũi trâu Khưu Xử Cơ đúng là đồ khốn nạn, không đáng tin tưởng tí nào.
Nghĩ tới đây, gã không khỏi trừng mắt, lườm Khưu Xử Cơ một cái.
Tổ sư bố nó, cùng là bậc tông sư tiền bối, Quách Tĩnh nghe Dương Quá nói muốn cưới sư phụ của mình thì cũng nổi giận nhưng trước khi đánh đến mặt Dương Quá đã khựng lại, còn Khưu Xử Cơ thì thẳng tay tống gã một chưởng, nếu không phải đã luyện đến Đệ Bát Dương e rằng cái mạng này đã đi bán muối rồi. Tổ bà nó, thằng đạo sĩ lỗ mũi trâu.
Chẳng qua cũng không thể trách Dương Khang, Khưu Xử Cơ cơ bản không tốt tính như Quách Tĩnh, hơn nữa Quách Tĩnh và dương Khang là huynh đệ kết bái, còn Khưu Xử Cơ với Dương Thiết Tâm chỉ là bình thuỷ tương phùng, làm sao có thể so sánh. Hơn nữa sư phụ của Dương Quá là Tiểu Long Nữ, đâu phải yêu nữ Mai Siêu Phong tay nhuốm đầy máu? Cái này làm sao có thể so sánh.
Khưu Xử Cơ mặt lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng thở hắt một hơi:
– Khang nhi, con tuổi trẻ vô tri, bị yêu nữ dụ dỗ, ta không trách con. Lại đây, mau cùng ta về Toàn Chân Giáo.
Dương Khang trợn mắt quát:
– Về cái con bà ngươi. Đồ lỗ mũi trâu chết giẫm. Một chưởng tí nữa lấy mạng của bố mày giờ còn muốn bố đi theo lão chết giẫm nhà ông à? Tổ sư bố nhà ông. Có loại sư phụ nào khốn nạn như ông không hả?
Mọi người thấy Dương Khang chỉ mặt Khưu Xử Cơ chửi bới ầm ĩ thì đều trợn mắt há mồm kinh hãi không thôi, moá, trên đời này có loại đệ tử chỉ mặt sư phụ chửi bới như hắn ư?
Khưu Xử Cơ bình thường tính nóng như lửa, lại còn trước mặt đông người bị đồ đệ của mình chửi bới chẳng giữ lại chút sĩ diện như vậy, gương mặt ông ta đổ bừng như con tôm luộc, râu tóc dựng ngược, hai hàm răng nghiến kèn kẹt, đôi tay siết chặt, không ngừng run lên bần bật.
Hai người Mã Ngọc và Vương Xứ Nhất biết rõ tính tình của Khưu Xử Cơ thấy vậy vội vàng tiến lên khuyên giải:
– Khưu sư đệ, Khang nhi vừa mới trải qua nỗi đau mất thân nhân, không nên nổi nóng.
– Phải rồi, Khưu sư huynh, đứa nhỏ này chẳng qua nhất thời hồ đồ bị ma nữ mê hoặc, huynh chớ chấp nhất.
Dương Khang nghe vậy càng sôi máu, sau khi nghĩ thông suốt, gã đã không còn muốn gò bó mình vào Dương Khang, bản tính của Khang kiếp trước đã trở lại, ba năm qua bao nhiêu phiền muộn sầu não, bao nhiêu uất ức nhân dịp này một lượt phát tiết hết sạch, gã chỉ mặt Khưu Xử Cơ chửi tiếp:
– Hồ đồ cái quần, lúc này lão tử sáng suốt hơn bao giờ hết. Khưu Xử Cơ, để ta tính với lão. Đừng tưởng dậy được ta vài thứ công phu hạng hai rồi lên mặt tự xưng sư phụ ta. Đờ cờ mờ nhà lão. Ta nói cho lão biết, ta khinh bỉ thứ sư phụ như lão.
Nói rồi gã phun nước bọt phèo phèo, tiếp tục chửi bới:
– Tiên sư bố lão, lão tưởng lão là anh hùng là hiệp khách hả? Nếu mười tám năm trước lão không xuất hiện thì hai nhà Quách Dương đâu lâm vào cảnh nhà tan cửa nát? Giang Nam Thất Quái đâu lăn lộn đến đại mạc rồi Trương A Sanh chết thảm. Trần Huyền Phong cũng không chết. Chưa hết, lão tìm được mẫu thân ta ở vương phủ cũng không chịu đưa người đi, dậy ta võ công lại không nói cho ta biết thân thế, một năm chỉ gặp ta vài lần, dạy dỗ qua loa cho có, nếu không phải ta tình cờ biết được ngọn nguồn thì đến giờ vẫn là một tên Kim quốc tiểu vương gia nhận giặc làm cha. Bà mẹ nó, càng nói càng tức mà, thứ sư phụ khốn nạn như gã, bố đây đếch cần.
Kỳ thật trong quá khứ, Khưu Xử Cơ không phải là chưa từng đề cập đến thân thế của Dương Khang, chẳng qua Dương Khang lúc đó đâu phải là gã hiện tại, chỉ ham vinh hoa phú quý nên Khưu Xử Cơ mới thoái chí nản lòng lạnh nhạt với Dương Khang như vậy. Thế nhưng Dương Khang nói cũng có điểm không phải, tai họa của hai nhà Quách, Dương, lại thêm cái chết của Trương A Sanh đúng là nguồn cơn bắt đầu từ lão.
Nhìn đến Dương Khang mặt đỏ tía tai chửi bới ầm ĩ, lại nhìn linh vị của phụ phụ Dương thiết Tâm, lửa giận trong lòng Khưu Xử Cơ vốn đang bùng lên lập tức lắng xuống, ông thở dài nói:
– Khang nhi, ngươi nói đúng lắm, ta quả thật không xứng đáng làm sư phụ của ngươi. Ngươi… thôi bỏ đi, hôm nay ta không tính toán với ngươi. Sau này đợi ngươi bình tĩnh lại, ta sẽ tìm ngươi. Chẳng qua vi sư không thể không nhắc nhở ngươi, ngươi bái yêu nữ Mai Siêu Phong làm sư phụ đã là sai lầm, ngươi lại còn muốn cưới ả là làm loạn luân thường đạo lý, sai càng thêm sai, hy vọng ngươi sớm làm lãng tử hồi đầu. Toàn Chân Giáo ta lúc nào cũng mở đại môn chờ đón ngươi.
Nói rồi ông thở dài một tiếng, phất tay áo ra đi, hai người Mã Ngọc cũng thở dài rồi đi theo.
Kha Trấn Ác suy nghĩ hồi lâu rồi bước lên nói lớn:
– Mai Siêu Phong, vốn thù oán hai bên bọn ta không chết không thôi, thế nhưng hôm nay ngươi bị thương đến nông nỗi này, bọn ta không muốn nhân cơ hội người khác lâm nguy ra tay. Hôm khác chúng ta gặp lại.
Mai Siêu Phong toan lên tiếng, Dương Khang đã phất tay ngăn lại, gã bước đến trước mặt Giang Nam Lục Quái đột nhiên cúi người vái dài một vái:
– Sáu vị tiền bối, khoan nói về ân oán của các vị và Mai Siêu Phong sư phụ, ân đức của cá vị đối với hai gia đình Quách Dương thật lớn không kể xiết, xin nhận của vãn bối một lạy.
Sáu người bọn họ từ lúc gặp Dương Khang đến giờ thấy gã xấc xược không phân tôn ty, nay lại thấy gã đối với sáu người bọn mình thập phần lễ độ thì không khỏi ngẩn ngơ, không biết nói sao.
Dương Khang lại nói:
– Ta với Quách huynh đệ tuy mới chỉ gặp nhau, nhưng hai gia đình đã thân thiết bao nhiêu đời, lại sớm có ước định kết bái từ trong bụng mẹ, sáu người là sư phụ của Quách huynh đệ, xem như cũng là sư phụ của Dương Khang ta.
Sáu người đang ngẩn ngơ không biết ý tứ của Dương Khang là gì chợt nghe bên ngoài một tiếng cười giòn như chuông bạc vang lên:
– Hay lắm, hay lắm, quả nhiên là giảo hoạt. Có phải tiếp theo chính là sáu người cũng là sư phụ của ta, Mai Siêu Phong cũng là sư phụ của ta, ân oán nên giải, không nên kết có phải không?
Dương Khang nghe vậy không khỏi nghiến răng: “Hoàng Dung, bà mịa nó, sao lại quên con bé này. Moá, không phải là chỉ bóp vếu mấy cái, tụt nửa cái quần thôi sao? Có cần thù lâu nhớ dai thế không? Đờ mờ.”
Lại nghe giọng Hoàng Dung lanh lảnh vang lên:
– Tĩnh ca ca, không nên để hạng người giảo hoạt thế này lừa gạt, ra đây với muội.
Quách Tĩnh còn đang ngẩn người ra, đã thấy một cánh tay trắng muốt ở cửa vẫy vẫy, hắn kêu lên mừng rỡ rồi chạy ù ra cửa.
Dương Khang thấy vậy thở dài: “Đến rồi, quả nhiên là đến rồi. Tiếp theo đó sẽ gặp Bắc Cái Hồng Thất Công. Moá, trong nguyên tác không phải do mấy lão Lục Quái này không cho Quách Tĩnh qua lại với Hoàng Dung hay sao? Sao giờ lại thành Hoàng Dung không cho Quách Tĩnh qua lại với Dương Khang rồi? Loạn rồi, loạn thật rồi.”