Phần 14
Dương Khang thoáng biến sắc, bà mẹ, không phải theo nguyên tác, hai người Dương Thiết Tâm và Bao Tích Nhược còn có thời gian trốn ra ngoài, sau đó mới bị bao vây hay sao? Lúc này lẽ ra Hoàng Dung còn đang hý lộng bọn Âu Dương Khắc, Linh trí Thượng Nhân, sao giờ cả bọn lại bị bao vây trong vương phủ thế này?
Thế nhưng ngẫm lại, Lương Tử ông sau khi bị Dương Khang đánh bay ra ngoài thì quá nửa đã đi báo cáo sự việc với Hoàn Nhan Hồng Liệt thế nên việc bọn Dương khang bị vây hãm trong vương phủ này là chuyện không quá khó hiểu.
Mọi người còn không biết làm sao, bên ngoài cửa vang lên tiếng kêu của Hoàn Nhan Hồng Liệt:
– Tích Nhược, Khang nhi, hai người không sao chứ?
Dương khang cười khổ:
– Haizz, phụ vương của ta cũng đến rồi, xem ra ông ta đối với hai mẹ con ta cũng không tệ.
Bao Tích Nhược không phải không có hảo cảm với Hoàn Nhan Hồng liệt, chẳng qua trong lòng bà đã sớm khắc ghi hình bóng của Dương thiết Tâm nên chẳng thể tiếp nhận ông. Bà đi ra ngoài cửa nói:
– Vương gia, mười tám năm qua ngài đối xử với thiếp không bạc. Chỉ là trong tim ta chỉ có bóng hình của Tâm ca mà thôi. Ngài có thể mở lượng hải hà cho hai chúng ta một con đường được không?
Hoàn Nhan Hồng Liệt chết sững nhìn Dương Thiết Tâm rồi bật cười chua chát:
– Thì ra ngươi chưa chết. Hóa ra bao nhiêu năm qua cho dù ta đối xử tốt với nàng bao nhiêu, nàng vẫn không quên hắn. Tốt… tốt lắm…
Bao Tích Nhược:
– Vương gia, là ta không tốt. Ta có lỗi với ngài…
– Tích Nhược, hãy suy nghĩ lại. Ở lại đây, nàng và Khang Nhi sẽ có vinh hoa phú quý. Nàng hãy vì tương lai của Khang Nhi. Nàng nỡ để cho nó rời bỏ cuộc sống ở vương phủ để lưu lạc giang hồ với tên đàn ông nghèo mạt kia sao?
Dương Khang ngắt lời:
– Stop. Hai vị, hai vị nói đủ chưa? Có thể cho tiểu đệ nói một lời được chứ?
Hoàn Nhan Hồng Liệt nhìn Dương Khang nói:
– Khang nhi, mau khuyên giải mẹ con đi. Đừng để tên giang hồ kia lừa gạt. Hai người ở lại đây với ta, sau này vương vị của ta, gia sản của ta đều là của con. Triệu Vương Phủ mới là tương lai của con.
Dương Khang cười khành khạch:
– Bớt giỡn đi, Hoàn Nhan đại ca. Ta thừa nhận ông yêu mẹ ta rất rất nhiều, nhiều đến mức độ sai tên chó săn Đoàn Thiên Đức đem quân đến tàn sát hai nhà Quách Dương phải không?
Lời Dương khang nói ra, Dương Thiết Tâm, Bao Tích Nhược, Hoàn Nhan Khang và cả Quách Tĩnh nghe thấy đều như sấm nổ ngang tai. Bao Tích Nhược run rẩy nói:
– Khang nhi… con… con vừa nói gì?
Dương Khang cười lạnh:
– Nói gì ư? Còn không rõ ràng sao? Mười tám năm trước, Hoàn Nhan đại ca của chúng ta trong lúc bị Khưu sư phụ truy sát đã được một thai phụ cứu giúp. Hắn vì mê mẩn sắc đẹp của thai phụ này nên sai tên Hán gian Đoàn Thiên Đức lấy danh nghĩa truy bắt Khưu sư phụ mà đem quân đến mưu đồ giết hại hai nhà Dương Quách, đương nhiên, chỉ chừa một con đường cho thai phụ nọ chạy trốn. Sau đó Hoàn Nhan đại ca lại giả làm người nghĩa hiệp quay lại cứu thoát vị thai phụ đó, thuận tiện đưa luôn vị thai phụ đó về nhà cưới làm vợ, chấp nhận làm cha luôn đứa bé trong bụng bà ta. Bao đại tỷ, có cần tiểu đệ nói rõ vị thai phụ đó là ai không?
Dương Khang vừa dứt, Bao Tích Nhược ối lên một tiếng, mặt tái nhợt rồi ngã lăn ra bất tỉnh, cũng may Dương thiết Tâm đã nhanh tay đỡ lấy bà. Hoàn Nhan Hồng Liệt run giọng hỏi:
– Ngươi… làm sao ngươi… biết?
Dương khang cười nhạt giả giọng thần bí:
– Muốn người ta không biết, trừ phi mừng đừng làm.
Đồng thời, Quách Tĩnh bên cạnh gầm lên:
– Cẩu tặc, trả mạng cho phụ thân ta đây?
Rồi y nhào tới tung chưởng, chỉ nghe bình một tiếng, Dương Khang đã tung chưởng, chặn lấy y.
Quách Tĩnh ngạc nhiên nói:
– Dương huynh đệ, tại sao ngươi lại cản trở ta giết hắn? Ngươi… ngươi…
Dương Khang lắc lắc đầu:
– Người ta bảo Quách Tĩnh là tên vừa ngốc vừa cứng đầu, ta thấy quả nhiên không sai. Bà mẹ. Ngươi bị não tàn à? Đừng nói thiên binh vạn mã bên ngoài, thử điểm xem mấy tên cao thủ bên cạnh Hoàn Nhan hồng Liệt xem. Ngươi đem tấm thân mập mạp qua đó để cho bọn chúng nướng ăn à? Việc trước mắt không phải là báo thù mà là tìm cách thoát khỏi nơi này.
Chợt gã dồn khí đan điền, rống lớn:
– Khưu sư phụ, Mã sư bá, hai người có ở đó không?
Nếu đúng theo nguyên tác, Mã Ngọc và Khưu Xử Cơ đang ở rất gần đây, nội công Dương Khang cực kỳ thâm hậu nên giọng gã vang rền gần như mấy chục dặm quanh Vương Phủ ai cũng nghe thấy. Mấy người Âu Dương Khắc, Linh Trí thượng Nhân cũng phải giật mình kinh hãi trước nội công của gã.
Quả nhiên tiếng thét vừa dứt không lâu, đã nghe một tiếng hú lanh lảnh vang lên, hai bóng người mặc đạo bào đạp gió bay tới, đích thị là Mã Ngọc và Khưu Xử Cơ.
Dương Thiết Tầm nhìn thấy Khưu Xử Cơ mừng rỡ hô lên…
– Khưu đạo trưởng, ngài vẫn giữ phong phạm như xưa.
Khưu Xử Cơ thoáng ngẩn người nhìn Dương thiết Tâm rồi mừng rỡ:
– Dương lão đệ, ngươi vẫn còn sống? Thật tốt quá.
Cùng lúc, một tiếng kinh hô kêu lên:
– Hai vị sư huynh.
Theo tiếng kêu, Vương Xứ Nhất cũng xuất hiện.
Chẳng qua trong nguyên tác, Vương Xứ Nhất là tay chống nạng, lết tấm thân tàn tới, thế nhưng thuốc chữa thương đã được Dương Khang đem tới từ sớm, Vương Xứ Nhất lúc này sinh long hoạt hổ tình trạng thập túc vẹn toàn.
Dương khang nhìn Toàn Chân Tam Tử cười nói:
– Sư phụ, sư thúc, sư bá, tiểu đồ ra mắt các vị.
Vương Xứ Nhất nhìn gã vuốt râu cười:
– Quả nhiên là thân ở Tào, lòng tại Hán. Khưu sư huynh, đứa đồ đệ này của huynh quả thật rất đặc biệt.
Khưu Xử Cơ nào biết Vương Xứ nhất nói vậy là có ý nói việc Dương khang chửi bới ông ầm ĩ, nghe vậy cũng thầm tự nhủ: « Khang nhi tuy hành sự tùy tiện bậy bạ nhưng cũng không phải là đứa không biết tiến thủ, chỉ dựa vào tiếng kêu vừa rồi của nó chứng tỏ nội lực của nó cực kỳ hùng hậu, là một nhân tài có thể đào tạo. »
Linh Tri Thượng Nhân quát:
– Hừ, dựa vào Toàn Chân Tam Tử các ngươi còn muốn cứu người khỏi vương phủ sao?
Chợt nghe một tiếng hừ vang lên:
– Toàn Chân Tam Tử chưa đủ, nếu thêm Giang Nam Lục Quái thì sao?
Tiếp theo đó, một người mù, bốn trung niên, một thiếu phụ bước vào. Đích thị là toán người Kha Trấn Ác.
Hoàn Nhan Hồng Liệt bị Dương Khang vạch trần sự việc trước mặt Bao Tích Nhược, thẹn quá hóa giận quát lớn:
– Thêm sáu tên các ngươi thì sao? Các ngươi chưa đến hai mươi người, muốn thoát khỏi vòng vây của thiên quân vạn mã vương phủ sao? Hôm nay một người cũng không được rời khỏi. Khang nhi, nếu ngươi hồi tâm chuyển ý, phụ vương nguyện bỏ qua tất cả, đối với mẹ con hai ngươi tuyệt không thay đổi.
Khưu Xử Cơ nhìn hai người Mã Ngọc và bọn Giang Nam Lục Quái cười nói: « Không ngờ hôm nay còn có thể cùng với các vị kề vai tác chiến. Thú vị lắm. »
Tuy nói vậy nhưng thần sắc nghiêm trọng, không chút vui mừng đủ thấy tình hình nghiêm trọng thế nào.
Hoàn Nhan Hồng Liệt lại nói: « Khang nhi, con là đứa trẻ thông minh, con tự biết phải làm sao phải không? »
Tuy nhiên, mặc ông kêu gào, Dương Khang thủy chung chỉ nhìn trời huýt gió như trêu tức ông ta.
Dương Thiết tâm thấy mọi người vì vợ chồng mình lâm vào tuyệt cảnh bèn nghiến răng bước tới vung thiết thương lên nói: « Hôm nay ra cớ sự này, đều do vợ chồng ta liên lụy mọi người »
Nói rồi đâm thẳng mũi thương vào ngực mình, nào ngờ vừa đi được nửa đường, cánh tay đã tê chồn, mũi thương không sao nhúc nhích nữa, quay sang nhìn lại, thấy Dương Khang đang nhìn mình hằm hằm quát:
– Tự tử cái cục kít. Lão tử vừa mới nhận cha, ông nỡ để cho lão tử thành mồ côi à? Ông có nghĩ ông chết đi, mẹ ta còn sống trên đời này được sao? Ông chết đi rồi, ta sau này không nơi nương tựa lại nhận hoàn Nhan Hồng Liệt làm cha, đi khắp nơi bán nước cầu vinh bị người người nguyền rủa hay không? Bà mẹ… càng nói càng tức, có ai làm cha vô trách nhiệm như ông không hả? Ông muốn chết? Đã hỏi qua lão tử chưa?
Mọi người thấy Dương Thiết Tâm tự tử không thành đều thở phào một hơi, nhưng thấy Dương Khang chửi phụ thân mình đến đầu tắt mặt tối thì không khỏi trợn mắt há mồm, trên đời này, có loại con ngăn cha tự tử bằng cách này sao?
Dương Khang chửi đến sướng mồm rồi quay sang Hoàn Nhan hồng Liệt nói: « Hoàn Nhan đại vương gia, hôm nay dù thế nào, ngài cũng không để cho mẹ con ta rời khỏi đây phải không? »
Hoàn Nhan Hồng Liệt hừ một tiếng chẳng nói chẳng rằng.
Âu DƯơng Khắc bên cạnh nói: « Hoàn Nhan Khang, hôm nay các ngươi mọc cánh cũng khó bay. Biết điều thì quỳ xuống xin vương gia tha tội. »
Dương Khang cười khành khạch: « Dựa vào tên tiểu độc vật nhà ngươi cũng mấy tên tà môn này? Âu Dương Khắc, bố mày sợ mày quá cơ, giỏi thì vào đây cắn ta đi. »
Linh Trí Thượng Nhân quát lớn: « Tiểu vương… à tiểu tặc… ngươi đừng đắc ý, đây không phải là quyết đấu võ lâm. Bên ta người đông thế mạnh, các ngươi võ công cao cường thì đã làm sao? Có thể địch lại ta chăng? »
Dương Khang vỗ vỗ đầu nói: « Phải rồi, ngươi không nhắc thì ta cũng quên mất, hắc hắc »
Dứt lời, gã đưa tay lên miệng bắc thành loa, hú dài một tiếng.
Tiếng hú vừa dứt, tường vương phủ đã đổ ầm xuống, từ khắp nơi, ăn mày ùa vào, tạo thành thế vây lấy quan binh ở giữa.
Dương Khang mỉm cười đắc thắc nhìn Hoàn Nhan Hồng Liệt: « Giờ thì bên ai người đông? Thế bên nào mạnh đây Hoàn Nhan đại lão bản? »
Nguyên sau khi gặp mặt Dương Thiết Tâm, trong một ngày, Dương khang đã nhanh chóng gửi đến phân đà Cái Bang ngày trước mình ra tay trượng nghĩa, nói rõ tình hình của mình.
Bọn người Cái Bang đều mang ơn Dương Khang nay biết gã không phải người Kim thì chẳng còn chút do dự, lập tức đáp ứng, chỉ trong một ngày, đã có hơn hai ngàn đệ tử Cái Bang âm thầm trà trộn xung quanh vương phủ, chỉ chờ tín hiệu của Dương khang thì lập tức ùa vào.
Mặt Hoàn Nhan Hồng Liệt thoáng xanh, thoáng đỏ, nhìn ưu thế bên mình từ từ mất dần, lại nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của Dương Khang thì thầm nghiến răng ken két, tình cảm cha con dành cho gã sớm chốc đã tan biến, chỉ hận không thể ăn thịt lột da tên khốn kiếp này.
Lúc này, lý trí của Hoàn Nhan Hồng Liệt sớm đã tan biến, mắt thấy chiêu trò của Dương Khang càng lúc càng nhiều, ưu thế bên mình càng lúc càng mất dần bèn hét lên một tiếng: « Giết »
Lúc này tuy quần cái đã đến nơi, nhưng muốn vượt qua vòng vây để hội họp với bọn Dương Khang vẫn phải mất một khoảng thời gian, xem ra trong khoảng thời gian này, bọn lính Kim sẽ dốc toàn lực để giết cho bằng được bọn Dương Khang.
Đám người Khưu Xử Cơ tất cả đều ngưng thần sẵn sàng cho cuộc tử chiến.
Chỉ có Dương Khang thở dài một hơi: « Vốn cũng chẳng định dùng đến chiêu này để đối phó với ông. Haizzz, phụ vương, xin đắc tội. »
Lời vừa dứt, một ngọn roi từ giữa đám lính Kim đã như độc xà, quấn lấy cổ của Hoàn Nhan Hồng Liệt.
Vừa thấy ngọn roi, cả năm người Giang Nam Ngũ Quái đều đồng thanh kêu lên:
« Mai Siêu Phong »
Lời vừa dứt, một người mặc quần áo lính Kim đã nhảy vút lên cao cuốn theo cả hoàn Nhan Hồng Liệt bay về phía Dương Khang, nếu không phải Thiết Thi Mai Siêu Phong thì là ai?
Bọn người Âu Dương Khắc đồng thanh la hoảng một tiếng cùng xuất chưởng nhằm về phía Mai Siêu Phong.
Dương Khang dường như cũng dự liệu được tình huống như vậy, hô lớn: « Mau tiếp ứng » rồi lăng không xông tới, một chưởng đánh thẳng về phía bọn Linh Trí Thượng nhân.
Mai Siêu Phong một tay cầm cán roi, tay còn lại men theo chưởng của Dương Khang cùng lúc tung chưởng.
Hai người một âm một dương tuy chưa thể đẩy lui quân địch, nhưng cũng khiến cho bọn chúng chậm lại một chút, nhưng một chút như vậy cũng quá đủ để cho bọn Khưu Xử Cơ xông lên tiếp cứu.
Lúc này, một ngọn phi châm đã xé gió bay đến.