Phần 10
Hai năm trôi qua.
Tâm nguyện lớn lao là thế, ý chí vững vàng là thế, nhưng suốt hai năm phấn đấu, nhìn lại kết quả mình đã đạt được, Dương Khang chỉ muốn khóc.
Sau khi Dương Khang đại náo hôn sự của Lục Triển Nguyên lại đắc tội với Nhất Đăng đại sư, việc này đến tai sư phụ Khưu Xử Cơ của gã khiến vị đạo sĩ này râu tóc dựng ngược, đến tận vương phủ chửi bới om sòm, thiếu chút nữa đã rút kiếm chém tên đệ tử “đại nghịch bất đạo, không biết tôn ti trật tự, làm xấu mặt Toàn Chân Giáo” này. Cuối cùng ông ta rũ tay áo bỏ đi, từ đó ngày càng ít qua lại với Dương Khang, về việc truyền thụ võ công thì lại càng xao nhãng, cốt chỉ qua loa đại khái chờ cuộc tỷ thí hai năm nữa với Quách Tĩnh xong rất có thể sẽ một cước tống vị tiểu vương gia của chúng ta ra khỏi sư môn.
Bất quá Dương Khang cũng chẳng cho rằng mình có thể ngoi lên vị trí hạch tâm đệ tử của Toàn Chân Giáo như Doãn Chí BÌnh, Trieuj Chí Kính, hơn nữa cho dù có là đệ tử hạch tâm thì tiền đồ cùng lắm cũng như hai tên phế thải kia, Dương khang tuyệt đối chẳng ham, vì vậy đối với việc Khưu Xứ Cơ giận lẫy mình, gã cũng chẳng thèm để tâm, càng thoải mái ngao du khắp nơi, không phải lo vị sư phụ của mình bất chợt tìm đến khảo nghiệm.
Chẳng qua quá trình khảo nghiệm giang hồ của vị Dương huynh đệ của chúng ta thực sự quá thê thảm. Gã đi khắp nơi tìm Mai Siêu Phong nhưng bóng dáng của nữ ma đầu này như bốc hơi khỏi nhân gian, thậm chí còn chẳng gây ra vụ giết người luyện công như trong tiểu thuyết.
Ả rốt cuộc đi đâu? Có khi nào quay về Đảo Đào Hoa thỉnh tội với Hoàng Dược Sư? Nhưng khả năng này chỉ có thể là 1/1000. Nên biết vì ả và Trần Huyền Phong trốn khỏi Đào Hoa Đảo đã gây lên một cơn phong ba, giờ quay lại tuyệt đối là chịu chết, thù còn chưa báo, làm sao có thể như vậy?
Nhắc đến báo thù, khả năng lớn là sẽ quay về Đại Mạc tìm Giang Nam Thất Quái và Quách Tĩnh báo thù. Thế nhưng khả năng này cũng không cao lắm, ả giờ hai mắt mù lòa, bọn Quách Tĩnh lại theo bộ lạc du mục khắp nơi, nếu có chút lý trí, tuyệt đối sẽ không chọn cách thức ngu xuẩn này.
Nàng đã đi đâu?
Ngoài ra còn Lý Mạc Sầu suốt hai năm trời không một lần có tin tức gì. Có phải nàng đã quên Dương Khang rồi? Hay sau khi về gặp sư phụ, nàng bị trừng phạt không cho ra ngoài?
Có lần Dương Khang nóng lòng lén tới Cổ Mộ, nào ngờ bóng ngọc còn chưa thấy đâu, đã bị một đàn ong đuổi chạy trối chết.
Hai tình nhân đã không còn tung tích, về đường võ học của Dương Khang lại càng đen đủi.
Trong thế giới của Kim lão nhân gia, không phải nhân vật chính té núi cũng học được võ công, đi đái cũng tìm được bí kíp hay sao? Bọn xuyên không trong tiểu thuyết trên mạng không phải lúc nào cũng cơ may đầy rẫy hay sao? Thế tại sao đồng chí Dương Khang nhà ta lại đen đến cùng cực thế này?
Lang thang ở Tương Dương mong tìm Kiếm Trủng của Độc Cô Cầu Bại ai ngờ Điêu đại ca thì chẳng thấy, lại gặp một đống rắn độc, con nào con nấy to như trăn khổng lồ thế kỷ XXI nhe nanh thè lưỡi đỏ lòm phì phì phát hoảng. Kết quả lại là chạy trối chết, chạy điên cuồng, vắt chân lên cổ mà chạy.
Leo lên đỉnh Quang Minh, kết quả vừa đến chân núi đã bị oánh nhừ tử vì tưởng là do thám.
Xem ra không chỉ trong tiểu thuyết, mà ngay cả tâm hồn là thanh niên từ thế kỷ XXI xuyên không đến đây, vận may của đồng chí Dương khang đúng là kém đến cực điểm.
Móa, giá như biết Hiệp Khách Đảo ở chỗ nào, có lẽ liều cũng nên đi thử thời vận một phen.
Điều an ủi duy nhất chính là Cửu Dương Thần Công của Dương khang trong hai năm đã đề thăng đến Đệ Thất Dương. Tuy trong Kim Dung chẳng đề cập Giác Viễn và Trương Vô Kỵ luyện đến Đệ Cửu Dương hay Đệ Bát Dương, nhưng xem ra đồng chí Dương khang của chúng ta tuy vận may đen đủi đến cực điểm nhưng về mặt thiên tư cũng chẳng kém ai. Lúc này với nội công Đệ Thất Dương, chỉ còn cách Đệ Bát Dương một sợi tơ, nhưng với công lực hiện giờ của gã, cho dù là Khưu Xử Cơ cũng chẳng bằng, trừ phi gặp được bậc đại BOSS như Đông Tà, Tây Độc, Nam Đế, Bắc Cái, Lão Ngoan Đồng, Cầu Thiên Nhận, ít nhất về mặt công lực, gã đã chẳng thua kém ai.
Lết tấm thân tàn về vương phủ, Dương Khang thầm rủa ông trời tiện rủa luôn Kim Dung không biết bao nhiêu lần.
Có điều bộ dạng Dương Khang lúc này so với ăn mày còn chẳng bằng, lính giữ cửa thành đương nhiên giữ gã ở lại không cho vào hại tiểu vương gia của chúng ta đỏ mặt tía tai, mồm năm miệng mười giải thích cũng vô dụng.
Đúng lúc tiểu vương gia thảm hại như con gà mắc mưa, nhẩm bụng tối nay đảm bảo sẽ có một bữa hít gió ngáp sương khuyến mại thêm một cục tức cho no bụng thì một hạ nhân của Triệu Vương Phủ đi qua, Dương Khang mừng như vớ được vàng, vội vàng kêu réo ầm ĩ.
Vừa qua được cổng thành, gã chẳng buồn về Vương Phủ mà bước vội vào tửu lầu, gọi liên tục mười mấy món.
Tiểu nhị nhìn gã thiếu niên ăn mặc còn thua cả ăn mày vào gọi món đang định đuổi đi thì nhìn thấy người bên cạnh chính là người của Triệu Vương Phủ, mà cái gã đó còn đang xum xoe hầu hạ tên ăn mày này như hầu hạ tổ tông thì lập tức thay đổi thái độ 180 độ, ba chân bốn cẳng đem hết thức ăn lên cho Dương Khang.
Dương Khang như hổ đói nhìn thấy mồi nào giữ phép tắc gì, hai tay hai cái đùi gà nhai nhồm nhoàm.
Vừa tạp được hai miếng, bên ngoài cửa đã nhốn nháo cả lên.
Hóa ra mọi khi Dương Khang đều lên lầu trên ngồi phòng riêng dùng bữa, lúc này gã vừa đói vừa mệt, để ý làm gì đến tiểu tiết, vừa vào đã nhảy vào đại sảnh ngồi chồm hổm ăn uống thả phanh nên mọi biến động ở cửa tửu lầu đều gây ảnh hưởng đến gã.
Liếc mắt ra, Dương khang lập tức thấy một gã ăn mày dáng người nhỏ nhắn, đang mở miệng cãi nhau với chưởng quỹ.
Nghe ra, hóa ra tên ăn mày nhép này định ăn cắp cái bánh bao, bị chưởng quỹ phát giác nên hai bên tranh cãi.
Dương khang thấy vậy nghĩ lại cảnh vừa rồi mình bị lính canh cửa thành khinh khi cũng không khỏi đồng cảm bèn nói lớn:
– Cái bánh ấy chỉ đáng vứt cho chó, tiểu huynh đệ, lại đây, thích ăn gì cứ xả láng, hôm nay ta bao.
Gã ăn mày lẫn tiểu nhị hơi sững người lại, gã nhìn ngang nhìn ngửa rồi chỉ vào mũi mình nói:
– Ngươi mời ta?
Dương Khang cười khằng khặc:
– Không mời ngươi thì mời ai? Nào vào đây, dù sao thức ăn này ta ăn cũng không hết.
Gã ăn mày nhìn bộ dạng Dương khang so với mình còn tơi tả hơn vài phần, nhưng thấy mọi người cung kính với gã như vậy cũng không khỏi hơi ngạc nhiên rồi lại nói:
– Bất kể ta ăn bao nhiêu, ngươi cũng mời?
Dương Khang bực mình gắt:
– Nói nhảm, rốt cuộc có ăn hay không?
Nói rồi gã lại cúi đầu ăn ngấu nghiến.
Tên ăn mày thấy vậy cười hì hì:
– Thức ăn này chỉ đáng dành cho chó thôi. ẤY, đừng nhìn ta, ta không nói ngươi là chó, thế này đi, để ta gọi món nhé, Tiểu nhị, chúng ta ăn trái cây trước đã. Tiểu nhị, mang lên trước bốn thứ quả khô, bốn thứ quả tươi, hai thứ ngâm muối, bốn thứ mứt.
Tiểu nhị giật nảy mình, không ngờ y mở miệng là đại ngôn, cười gằn nói:
– Đại gia muốn dùng loại trái cây bánh mứt nào?
Thiếu niên kia nói:
– Loại quán rượu nhỏ ở xứ nghèo này thì có cái gì ngon, thôi thế này vậy, bốn món quả khô là vải khô, quế viên, táo khô, ngân hạnh. Quả tươi thì ngươi cứ chọn loại mới. Ngâm muối thì phải là anh đào và Ô mai gừng, không biết ở đây có không? Còn bánh mứt à? Thì là Mai côi kim quất. Hương lạc bồ đào. Đường sương đào điều. Lê nhục hảo lang quân.
Tiểu nhị nghe y nói rất rành mạch, bất giác không dám coi thường nữa.
Thiếu niên kia lại nói:
– Thức ăn để uống rượu thì ở đây chẳng có tôm cá gì tươi. Ờ, cứ bày ra tám món qua loa để uống rượu vậy.
Tiểu nhị hỏi:
– Các vị gia gia muốn ăn gì?
Thiếu niên nói:
– Ấ, không nói rõ nhất định không xong. Tám món uống rượu là Chim cút nướng hoa. Chân vịt xào. Canh lưỡi gà. Dạ dày hươu nấu giang dao. Gân bò luộc uyên ương. Cúc hoa thố ty. Đùi cheo nướng. Chân giò nấu gừng chua. Ta chỉ gọi các ngươi mang ra vài món ở đây nấu được thôi, chứ những món ngon lành quý báu ấy à, bọn ta cũng miễn cho.
Tiểu nhị nghe thấy há miệng không ngậm lại được, chờ y dứt lời bèn nói:
– Tám món ấy giá tiền không thấp, chỉ riêng món Chân vịt xào và Canh lưỡi gà cũng đã phải dùng mấy chục con gà vịt rồi.
Dương Khang lúc này hóa đá, triệt để hóa đá, trong đầu nổ ầm một tiếng.
Dương Khang ơi là Dương khang, ngươi lâu rồi không được địt gái, tinh trùng xông hết lên não rồi hay sao? Cái tình huống siêu kinh điển đang diễn ra trước mắt ngươi, không phải là khi Hoàng Dung lần đầu tiên gặp Quách Tĩnh hay sao? Sao không nhận ra sớm hơn cơ chứ?
Nãy giờ mải ăn giờ nhìn lại gã thiếu niên này, thấy hắn tuy rách rưới, bẩn thỉu nhưng mắt sáng, môi đỏ, răng trắng, gương mặt cực kỳ thanh tú, quan trọng nhất là tuy quần áo rộng thùng thình nhưng thi thoảng đôi gò bồng đảo vẫn kín đáo nẩy ra. Lúc này nếu Dương Khang không biết hắn là gái giả trai thì tốt nhất treo trym tự tận cho xong.
Móa, không lẽ đây là…
Gã rụt rè hỏi:
– Vị cô… tiểu đệ này, chúng ta ăn chung một bàn cũng là duyên. Có thể cho ta biết tên họ của ngươi được không?
Gã thiếu niên cải nam trang thản nhiên:
– Họ Hoàng, tên có một chữ Dung.
Phụt, dù đã chuẩn bị trước, nhưng khi nghe đến hai tiếng Hoàng Dung, rượu trong miệng Dương khang lập tức bắn ra ngoài.
Hoàng Dung, quả là Hoàng Dung. Jesuma, Thánh Ala, Thần Dớt, Ngọc Hoàng Đại đế, Như Lai Phật Tổ ơi, Kim Dung ơi, các ông ngó xuống đây mà coi này. Rõ ràng là Hoàng Dung gặp Quách Tĩnh ở tửu lâu, thế quái nào giờ lại xuất hiện chình ình trước mặt Dương Khang cơ chứ? Còn Quách Tĩnh? Quách Tĩnh đâu rồi?
Hoàng Dung thấy Dương khang phun rượu ra ngoài thì cau mày, tỏ vẻ phật ý nói:
– Tên của ta buồn cười lắm hay sao?
Dương Khang lắc đầu quầy quậy:
– Không buồn cười, không buồn cười. Một chút cũng không buồn cười. Thằng nào nói tên này buồn cười thì ra đây, lão tử xẻo dái hắn ném cho chó ăn.
– Thế phản ứng của ngươi khi nghe tên ta là sao?
Đúng lúc này, tiểu nhị đem thức ăn ra, Dương Khang thầm cảm tạ trời đất rồi đem đồ ăn đẩy đến trước mặt Hoàng Dung:
– Mau ăn đi, thức ăn nguội sẽ không ngon.
Hoàng Dung nhã nhặn cầm đôi đũa ăn từng miếng, trái lại, Dương khang giống như ma đói đầu thai, ăn hết miếng nọ đến miếng kia, thậm chí còn chẳng thèm động đũa, cứ thản nhiên bốc tay mà ăn.
Hoàng Dung thấy gã ăn uống thô tục như vậy chẳng có ý giận ăn thêm vài miếng rồi buông đũa mỉm cười nhìn gã ăn uống, tuy đây không phải món ăn nàng đích thân xuống bếp nấu nhưng cũng là món do đích thân nàng chọn lựa, gã nam nhân trước mặt ăn như rồng cuốn phần nào chứng tỏ con mắt ẩm thực của mình thật tinh tường, chỉ là nàng nào biết Dương Khang lúc này ăn như bò nhai rơm, tâm trạng không có giấy bút nào tả xiết. Hắn cũng muốn giữ chừng mực trước cô gái thông minh nhất tiểu thuyết Kim Dung này, nhưng phần vì đói, phần vì sợ nói nhiều lại lộ ra sơ hở nên mượn luôn việc ăn uống để lấp liếm.
Nhìn đến mâm rượu thịt đã bị mình xơi sạch, thậm chí có lúc lơ đễnh nhai luôn cả xương, Dương khang chẳng biết làm sao, đành cười cầu tài:
– Đã để Dung đệ chê cười. Hôm nay chúng ta gặp nhau ở đây là duyên…
Rồi quay sang người của triệu Vương phủ:
– Ngươi có mang theo ngân lượng không? Hử? Khỏi đếm, đưa hết đây cho ta.
Gã chẳng kịp cho người kia phản ứng, giật luôn túi tiền của người này đưa cho hoàng Dung:
– Ở đây có chút tiền lẻ, ngươi cầm lấy mà tiêu xài. Nè, chớ khách khí, cứ ăn tiêu thoải mái, ta bao… à không phải. Nếu gặp khó khăn gì, cứ tới Triệu Vương Phủ tìm ta.
Gã toàn bước đi, chợt Hoàng Dung nói:
– Hình như ngươi rất sợ ta thì phải.
Dương Khang giật mình, thầm nghĩ: “Hoàng Dung quả nhiên là Hoàng Dung. Móa” rồi quay lại cười nịnh:
– Làm gì có. Hắc hắc…
Hoàng Dung nhíu mày:
– Sau khi ngươi nghe tên ta rồi thì thái độ khác hẳn. Này, không phải ngươi đã sớm nhận ra ta rồi chứ?
Dương khang thoáng giật mình, trong lòng đột nhiên nổi lên tính nghịch ngợm bèn cười nói:
– Phải rồi, đúng là thất thố. Chẳng trách Dung đệ nỗi lòng nghi ngờ.
Gã bước tới, thản nhiên choàng tay qua vai Hoàng Dung nói:
– Ta họ Hoàn Nhan, tên một chữ Khang, chính là thế tử Triệu Vương Phủ.
Hoàng Dung trợn mắt, trong lòng hơi giật mình một cái, đương nhiên không phải vì cái thân phận thế tử Triệu Vương của Dương Khang mà vì cái quàng tay của gã.
Nếu nàng là một nam tử thì đương nhiên không sao, bất quá nàng lại là nữ cải nam trang. Bây giờ phải làm sao? Chẳng lẽ gạt hắn ra? Bất quá tên người Kim này, từ cơ thể của hắn tỏa ra một luồng nhiệt khí khiến nàng cảm thấy cực kỳ dễ chịu, thoải mái.
Hoàng Dung thường ngày thông minh lanh lợi, nhưng ở vào hoàn cảnh khó xử như vậy lại lúng túng chẳng nghĩ ra phương pháp nào tốt.
Dương Khang thấy gương mặt của nàng thoáng đỏ hồng, bộ dạng lúng túng cực kỳ đáng yêu, lại càng đắc ý: “Nhìn này, nữ Gia Cát cũng bị bố mày đùa bỡn.” Nghĩ vậy càng trêu tợn. Cánh tay thêm chút sực ghì mạnh vai nàng hơn, tay còn lại nắm lấy cánh tay trắng nõn mềm mại của nàng nói:
– Dung đệ, chúng ta vừa gặp mặt như đã quen thân, đi thôi, đi tới vương phủ của ta, để Khang ca làm chủ thiết đãi. Hôm nay chúng ta học theo lối cổ nhân, nằm chung giường, gác chân nói chuyện thâu đêm.
Hai tiếng “Chung Giường” vừa vang lên, trong đầu Hoàng Dung nổ ầm một tiếng. Cả người như hóa đá, thậm chí bị Dương Khang lôi đi mà chẳng hay.