Phần 99
Tại cuộc họp đảng ủy trấn Tân Thôn, phó chủ tịch Trần Cương dẫn đầu tán thành phương án hoạch định tiến hành cải cách chữa bệnh tại toàn trấn, Nhâm Dụng Quân cùng với Thôi Tình cũng ngầm đồng ý phương án có ích cho dân này, chỉ có phó chủ tịch trấn Đàm Kiếm vẫn im lặng có cái nhìn bất đồng.
Sai khi hắng giọng, Đàm Kiếm uống một hớp trà, nhìn quanh nói:
– Cá nhân tôi rất xem trọng việc này của Chu chủ tịch trấn, chúng ta là đảng viên chân chính thì phải cùng nhau làm những việc ích nước lợi dân!
Đàm Kiếm nói rất là thống thiết, năm vị thường ủy đang ngồi trong lúc nhất thời đều trầm mặc, Chu Thông thì không phán đoán ra Đàm Kiếm muốn cái gì, đành mỉm cười nhìn Đàm Kiếm.
– Tôi có một cái ý kiến, chuyện này thường vụ đảng chúng ta cùng nhau phân công làm, một người phụ trách vài thôn, làm việc như vậy để tất cả các vị thường ủy cũng đều gánh vác trách nhiệm.
Nói xong Đàm Kiếm không nhìn Khổng Tự Cường mà là nhìn thẳng vào Chu Thông.
Nghe Đàm Kiếm nói như thế, Chu Thông âm thầm cười lạnh: Đây là điển hình chia cắt chiến tích, khi thấy được ích lợi thì bắt đầu nhào vào.
– Đàm phó chủ tịch có ý kiến rất trọng yếu, quả thật là nên thành lập tổ chuyên trách, về phần thành viên, chúng ta phải thận trọng lựa chọn!
– Mấy người trong thường vụ đảng chúng ta có thể lập nên một tổ chuyên trách làm tổ phó, bí thư Khổng thì hoàn toàn xứng đáng nhận làm tổ trưởng!
Đàm Kiếm chơi chiêu này thực độc, lôi Khổng Tự Cường ra làm tấm đệm lưng, để nhìn Chu Thông sẽ phản đối như thế nào.
Chu Thông lửa nóng bừng bừng bốc cháy!
Mẹ nó, đám này đúng là tinh trùng lên não, chính mình lao tâm cực khổ trong thời gian để hoàn thiện phương án này, hiện tại một cước, đem mình đá văng ra bên ngoài, tất cả bọn họ đều là tổ phó, cùng ngồi cùng ăn, chiến tích chia đều, thất là quá vô sỉ, chưa từng thấy qua vô sỉ như vậy!
– À… như thế này đi, Đàm phó chủ tịch, ông có thể trình bày qua một chút phương án cụ thể về vấn đề thực thi chữa bệnh cho trấn này như thế nào, để cho mọi người thông suốt đi!
Chu Thông cũng không muốn lưu lại mặt mũi cho Đàm Kiếm, nếu hiện tại không ngăn lại đề xuất này của lão, nếu quả thật là mang ra áp dụng, thì lực cản khẳng định là không nhỏ.
– Ưm… tình hình gấp quá, tôi còn… chưa chưa có xem kỹ!
Đàm Kiếm ngập ngừng nói.
– Hừ… nói thật Chu Thông tôi không phải là muốn một mình chiếm lấy chiến tích, nhưng thử hỏi Đàm phó chủ tịch đối với nội dung phương án hỗ trợ dân trấn chữa bệnh thì không biết cái gì cả, mà lại đề xuất làm tổ phó, thì thao tác về việc thực hành chữa bệnh cải cách có kết quả như thì như thế nào thì ai cũng thấy trước được, đòi làm nhưng không biết gì, đó là lũ phá hoại công việc, mặc kệ là có mục đích ý tưởng gì, nhất là về việc hổ trợ chữa bệnh cho dân chúng lại càng quan trọng, dốt mà làm như giỏi, đó là thứ bất lương đáng chết!
Chu Thông mượn cơ hội này quất thẳng vào mặt Đàm Kiếm ngay.
“Bụp…”một tiếng, chén trà trên tay Đàm Kiếm dằn mạnh ở trên bàn, trà trong chén văng từ tung ra ngoài, Tôn Mạnh Đồng vội vàng buông ra bút ghi chép, cầm lấy khăn chà lau.
– Chu Thông… cậu đừng có quá đáng, nói như thế nào tôi cũng là phó chủ tịch trấn, cậu đừng có muốn ở tại trấn này, một mình một chợ muốn làm gì thì làm…
Nghe được Đàm Kiếm thở phì phò nói, trong lòng mọi người thầm than:
“Đàm Kiếm này giận quá mất khôn, nói mà không lựa lời nói rồi!”
Khổng Tự Cường sắc mặt xám trắng, tại đảng ủy hội nói Chu Thông ” một mình một chợ… ” đây không phải là gián tiếp chê bai Khổng Tự Cường vô năng nằm dưới tay Chu Thông? Nói cách khác trước mặt đảng ủy hội làm sao mà nói chỉ có chủ tịch trấn “một mình một chợ ” được cơ chứ, hóa ra toàn bộ các vị thường vụ đảng ở đây là con rối à? Đàm Kiếm rất nhanh phát hiện mình sai lầm, sốt ruột, oán hận căm tức nhìn Chu Thông, Chu Thông vẫn bình thản không nhúc nhích, cầm lấy chén nước trà nhẹ nhàng nhấp một miếng, còn lộ ra vẻ mặt tươi cười, Đàm Kiếm giận không kềm được, xông lên định đấm vào mặt Chu Thông đang cười cười một quyền, nhưng lúc này Chu chủ tịch đang vững vàng ngồi trên ghế, liền nghiêng người, không đợi để cho Đàm Kiếm tới gần, Chu Thông nhấc chân đạp Đàm Kiếm một cái té ngửa mặt lên trời.
Nhâm Dụng Quân cùng Trần Cương vội vàng đè giữ Đàm Kiếm, đền khi mọi người ổn đinh lịa xong, Khổng Tự Cường trầm mặt nói:
– Mọi việc liên quan đến phương án chữa bệnh, đảng ủy hội có 5 phiếu tán thành, 1 phiếu phản đối nên thông qua, Chu chủ tịch bên ủy ban trấn phụ trách! Tan họp!
Nói xong ông dẫn đầu bước ra phòng họp.
Thôi Tình thâm ý liếc qua nhìn khuôn mặt mỉm cười dương dương tự đắc của Chu Thông, biểu tình của nàng rất là phức tạp.
Sau khi hội nghị kết thúc, Chu Thông tại trấn Tân Thôn uy vọng đạt tới thời kỳ cường thịnh, vị chủ tịch trấn này thật là trâu bò rồi, dám trong buổi họp đá phó chủ tịch trấn ngửa mặt lên trời, đây mới thật sự là đàn ông, đây mới là bản lãnh đấy.
Trịnh Phi Yến cũng rất nhanh gọi điện thoại hỏi tình huống cụ thể, sau khi nghe xong, nàng khuyên Chu Thông phải hạ thấp tư thế xuống, đồng thời khuyên hắn bộc lộ rỏ ràng quá cũng không phải là tốt đâu.
Sau khi báo cáo về huyện ủy, Lý Chấn, Trịnh Phi Yến đều đồng ý duy trì phương án này, đồng thời cũng yêu cầu triển khai ngay phương án, địa phương cần phối hợp thì trên huyện sẽ hổ trợ.
Dưới sự chủ trì của Chu Thông, các ban ngành rất nhanh chuyển động, các cán bộ nhìn thấy rất rõ ràng, hậu trường của Chu Thông cường đại, đối với việc hắn sắp xếp công tác ai cũng không dám lơ là, nếu không bị xui xẻo chính là mình.
Ủy ban trấn điều động nhân viên làm thành một tổ chuyên trách, lập ra danh sách các công ty, xí nghiệp đến quyên tiền, tất cả các khoản mức đều kê ra rất rỏ ràng, đồng thời nhờ văn hóa thông tin huyện tuyên truyền rộng rãi, phương án giúp dân cứ như vậy, được người chủ động kiếm tới cũng không ít, số lượng so dự đoán thì cao hơn nhiều.
Từ cuộc họp đảng ủy hội về sau, Khổng Tự Cường lại một lần nữa nhận thức được sự cường thế của Chu Thông, khiến cho Khổng Tự Cường có cảm giác đối với hẳn thì ông đang lui từng bước, có lẽ sự thật là như vậy tre già măng mọc rồi, cũng đã đến lúc cần lui về, nhưng khổ nổi tâm lý trong lòng trong nhất thời khó mà có thể tự chấp nhận.
Khổng Tự Cường đốt điếu thuốc lá hít sâu một hơi, nhìn đồ đạc sắp xếp ở trong phòng làm việc ngẩn người ra, chẳng lẽ mình giờ vẫn luôn phải bị Chu Thông kia áp chế? Trong lòng ông càng nghĩ càng không cam lòng, nhưng dựa vào lực lượng sau lưng của Chu Thông, đừng mong nghỉ đến chuyện đấu với Chu Thông!
Thở dài một hơi.
Vài hơi thuốc hút qua, Khổng Tự Cường đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
Sẽ không thể nào cứ ngồi yên mà nhìn…
Khổng Tự Cường càng suy nghĩ thì càng cảm thấy chỗ ngồi của mình có chút ngứa ngáy…
Hiện tại ở trong trấn có một loại đồn mê tín thông dụng, cho rằng phòng làm việc của ai cũng có tà tính, văn phòng gặp không đúng chủ nhân, thì sẽ khắc chủ, Khổng Tự Cường ngày trước cũng có nghe nói qua lời đồn như vậy đấy, ngày đó thì ông chỉ là cười khảy, nhưng bây giờ chợt ông lại thấy có lòng tin, nếu không phải là do văn phòng khắc chủ, tại sao trong khoảng ngắn ngủi mà ông không thể khống chế được cục diện, ngay cả chủ trì một cuộc họp đảng ủy hội mà cũng cảm thấy rất khó khăn?
Tình hình trong trấn dạo này cũng lộ ra sự ma quái biến ảo không ngừng, lộ ra tà tính, cũng khó trách mọi người lại có lời đồn như vậy, không biết là có thật sao? Khổng Tự Cường bây giờ cảm thấy việc này cũng có khả năng xảy ra, cho nên sáng sớm hôm nay, Khổng Tự Cường gọi điện thoại cho chủ nhiệm văn phòng đảng ủy Lý Lệ kêu tới.
Nhìn người đàn bà này càng ngày càng diễm động lòng người, Khổng Tự Cường trong lòng dâng lên một làn dục hỏa, nhưng nghĩ đến cái âm đạo của người đàn bà này đã là vài lần đổi chủ, ông cưỡng chế dục hỏa nói:
– Tiểu Lý, là như thế này… tôi muốn sắp xếp lại nội thất bộ văn phòng, cô phụ trách việc này nhé.
Khổng Tự Cường yêu cầu Lý Lệ mau chóng tìm đến đội thi công trang trí nội thất tiến hành sửa chữa, đương nhiên Khổng Tự Cường cũng không có khả năng đem toàn bộ đồ đạc trong văn phòng tiến hành thay đổi.
Muốn thay đổi nội thất văn phòng? Lý lệ nhìn nhìn phòng làm việc này, cô không có phát hiện có cái nào xuất hiện tổn hại.
– Vâng… không biết Khổng bí thư muốn thay đổi bên trong phòng làm việc cái gì?
Vì để cho Khổng Tự Cường vừa lòng, Lý Lệ đương nhiên là phải hỏi ý kiến của Khổng Tự Cường.
– Việc này… để tôi suy nghĩ kỹ rồi cho cô biết nhé.
Vì cũng đột ngột nên Khổng Tự Cường trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết phải thay đối đồ vật nào.
– Vâng… để em đi gọi đội thi công, Khổng bí thư cứ tính xem thay đổi cái gì rồi cho em biết.
Lý Lệ sau khi nói xong, liền hướng ra phía ngoài.
Nhìn cặp chân dài của Lý Lệ, Khổng Tự Cường lại thất thần, đôi chân của cô tinh tế thon dài, nhất cáí quần may vừa vặn ôm lấy cái mu của nàng thật chặc, nhìn thấy cái gò kia cao cao nổi lên, có thể làm cho người ta sinh ra mãnh liệt dục vọng.
Khổng Tự Cường liền cầm điện thoại gọi cho người của mình là bí thư Trịnh Khải Quý ở thôn 5:
– Lão Trịnh lần trước có nghe lão kể về thầy địa lý kia, có chắc là xem phong thủy hay không vậy?
Khổng Tự Cường nghiêm túc hỏi, trong đâù nhớ tới lần ăn cơm trước kia, Trịnh Khải Quý đã khoe khoáng tan dương thầy địa lý này, chắc là cũng có khả năng tốt.
Khổng Tự Cường hiện tại có mối quan hệ với Trịnh Khải Quý càng lúc thân hơn, vì ông ta đã đầu nhập về bên của Khổng Tự Cường, lần trước lúc ăn cơm từng nói quen biết với một thầy địa lý nổi danh, Khổng Tự Cường lúc ấy cũng không có để ý, bây giờ là lúc ông muốn thay đổi phòng làm việc của mình, nên muốn thầy địa lý này có thể giúp ông xem qua một chút.
– Ha ha, Khổng bí thư, không phải là tôi khoác lác, thầy địa lý là rất nổi danh đấy…
Trịnh Khải Quý cũng là người nổi danh nhiều chuyện, nếu cứ nói với lão thì không có hồi kết.
– Không phải kể nhiều nữa, lão dẫn hắn tới chỗ của tôi một chút, tại phòng làm việc tôi muốn tiến hành thay đổi một số đồ vật.
Khổng Tự Cường cắt đứt lời Trịnh Khải Quý đang huyên thuyên, ông cũng không có thời gian để nghe chuyện tầm phào, hiện tại chủ yếu chính là xem qua phong thủy cho rõ ràng, vạn nhất không có làm tốt, chính ông ta một bí thư xem như xong đời.
– Không thành vấn đề, tôi lập tức dẫn hắn đến.
Trịnh Khải Quý vui vẻ nói, có thể là vì bí thư trấn mà làm chút chuyện, lão ta rất cao hứng, để điện thoại xuống liền vội vàng chạy đi tìm ngay thầy địa lý.
Buông điện thoại xuống, Khổng Tự Cường lại có cảm giác phòng làm việc này không khí nặng nề, có lẽ là do ở trong lòng nghĩ đến, nên Khổng Tự Cường bỗng nhiên thấy trong phòng làm việc này tản ra một cỗ âm khí, ông chợt thấy rét run.
Quả nhiên là phong thủy có vấn đề!
Ặc… không thể ở lâu trong gian phòng này được, trong đầu Khổng Tự Cường chợt thấy sợ hãi, thật nhanh vọt ra khỏi phòng.