Phần 74
– Chu chủ tịch, tôi giới thiệu với cậu một ông chủ trẻ từ trên tỉnh đến để hai người làm quen.
Quách Anh Tuấn cười nói:
– Vị này là con trai của phó cục trưởng Âu Bội Hoa của cục cán bộ kháng chiến…
Mọi người vừa nghe lời giới thiệu này, lập tức tất cả đều thay đổi nghiêm túc, nếu quả thật con trai của cán bộ tỉnh ủy, thì tiểu tử này xem ra chính là một nhân vật rồi…
– Ha ha, Âu công tử quang lâm, hoan nghênh hoan nghênh…
Chu Thông đứng lên, đi đến phía trước chủ động bắt tay.
Gã trẻ tuổi trắng mập hờ hững nắm lấy tay cùng Chu Thông.
– À… đây là chủ tịch trấn Chu phải không? Tôi tên là Âu Dã Long, lần này lão Quách cứ một, hai kéo tôi tới gặp anh, đã đến đây, vậy chúng ta ăn cơm đi. Con mẹ nó! Xe ở trên đường bị hỏng, làm chậm trể không ít thời gian, tôi đói bụng lắm rồi.
Nói xong, gã trẻ tuổi mập mạp này cũng không khách sáo với Chu Thông, đặt mông ngồi lên ở ghế chủ vị phía trên.
Vừa thấy thái độ của Âu Dã Long, Quách Anh Tuấn ngượng ngùng nói:
– Cậu chủ Âu đang xây dựng một công trình ở trấn chúng ta, lúc trước là do chủ tịch Trác Ngôn giới thiệu cho chúng tôi quen biết đấy.
Quách Anh Tuấn nói thì phải hiểu, lúc trước chủ tịch trấn Trác Ngôn, giới thiệu đến thôn 3 xây dựng phòng ốc của 1 xí nghiệp ở đó.
Thôn 3 là nơi sản xuất trồng tỏi, có một xí nghiệp lớn gia công tỏi thành phẩm, có thể là Âu Dã Long phụ trách tu sửa công trình bên trong xí nghiệp này.
– Tôn chủ nhiệm, tôi cũng biết cô đấy, người đẹp nghe nói cha của cô cũng làm việc trên thành phố, sao cô lại về nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi này công tác vậy? Cô có người yêu chưa?
Âu Dã Long vừa nhìn thấy Tôn Mạnh Đồng ngồi ở bên cạnh Chu Thông, ánh mắt sáng ngời, hắn cũng không cùng Chu Thông nói chuyện, mà trực tiếp liền đem đề tài chuyển hướng qua phía Tôn Mạnh Đồng, càn rỡ khiêu khích.
Về chuyện gia đình của Tôn Mạnh Đồng thì Chu Thông cũng có nghe thoáng qua lâu nay, nhưng chẳng có nghe Tôn Mạnh Đồng đính chính xác thực.
Tên mập mạp lời vừa ra khỏi miệng, mọi người đang ngồi sắc mặt đều khó chịu, Hoàng Vĩ đưa ánh mắt hướng về Chu Thông, chỉ cần Chu Thông ám chỉ một chút không vừa lòng, hắn sẽ là người đầu tiên xông lên phía trước, dạy cho cho thằng này một bài học.
Tại trong lòng của Hoàng Vĩ, lâu nay hắn sớm xem Tôn Mạnh Đồng là tình nhân bí mật của Chu Thông.
Chu Thông cũng rất tức giận, thằng này nhìn qua cũng biết là thứ không ra gì, chỉ là ăn chơi trác táng mà thôi.
Trên mặt của Quách Anh Tuấn cũng biến sắc, hắn thì có ý tốt, muốn giời thiệu Âu Dã Long là con của quan trên tỉnh cho Chu Thông quen biết, để lấy lòng Chu Thông mà còn nhờ vả sau này, lại không ngờ thằng này là tên khốn kiếp, không coi ai ra gì…
– Chủ tịch Chu, anh có gọi người mang thức ăn lên chưa?
Âu Dã Long vội vàng ngắt lời nói.
Gật đầu, Chu Thông mặt không thay đổi, cũng không nói thêm lời nào.
Tôn Mạnh Đồng trong lòng cũng mất hứng, tuy rằng nàng nói chuyện không hề cố kỵ với ai, nổi danh là cái loa lớn, nhưng đối với quan hệ nam nữ thì nàng không có tùy tiện, không ngờ tới tại trên bàn rượu lại sẽ phát sinh ra chuyện như thế này. Nói thật, tại trên trấn công tác lâu nay, bị người trêu ghẹo bình thường như bữa cơm, đối vơi nàng không có gì mà lớn lao, nhưng tình huống của hôm nay thì khác, nhân vật chính là Chu Thông, tên kia thì người ngoại lai đến, ít nhất cũng phải nể mặt mũi của Chu Thông, làm như vậy chẳng khác nào qua mặt Chu Thông hướng về phía mình đùa giỡn không lễ phép.
– Mẹ kiếp! Cái trấn Tân Thôn quỷ quái này, lão tử thấy cũng quá đủ, vì một công trình nho nhỏ mà chạy đến cái địa phương nghèo nàn này, cứt chim cũng không có, lúc trước thật sự là uống lộn thuốc!
Âu Dã Long nhìn thấy đồ ăn đã dọn lên một ít, cầm lấy đôi đũa gắp thức ăn vào miệng, ăn vài miếng rồi cầm chiếc đũa chỉ vào mọi người nói:
– Ăn, mau ăn đi, ngồi đó làm gì, tới đây là vì ăn cơm mà…
Mọi người đang ngồi người trong lòng đã tức giận vì thấy thằng này bất lịch sự không có giáo dục gì cả!
Chu Thông thì trong lòng chửi thề “Con bà nó thằng ranh con! Chẳng qua là nhờ có cha làm cán bộ trên tỉnh, có bản lĩnh thì đừng có đến vùng nông thôn làm việc, mẹ kiếp!”
Chu Thông rất chướng mắt loại người như thế, xem ra cha của thằng này cũng không có bao nhiêu thế lực, nếu không thì cũng sẽ không chạy đến nơi khô cằn này để làm công trình.
Âu Dã Long chủ động chạm cốc rượu với Chu Thông, hắn vừa chạm ly lại một lần nữa chọc giận phạm vào nhiều người tức giận, cử chỉ lời nói Âu Dã Long vô lễ, ngay cả lễ nghi mời rượu cũng láo xược vì tại huyện Vân Sơn chuyện mời rượu rất là có ý tứ.
Dưới tình huống bình thường, khách kính chủ rượu, lúc chạm cốc đều phải thấp hơn ly rượu của chủ nhà một ít, đây là một loại chứng tỏ kính ý, nhưng Âu Dã Long này không sâu không cạn trực tiếp liền chạm vào, ly rượu kia rõ ràng cao hơn ly rượu của Chu Thông một khúc lớn, đây là thuộc dạng khinh người bất kính.
Tôn Mạnh Đồng đột nhiên đứng lên cười tủm tỉm nói với Âu Dã Long:
– Anh Âu… hôm nay anh đến muộn, tuy là có lý do, nhưng dù sao vẫn là đến chậm, theo quy củ cần phải phạt ba ly rượu nhé, nể mặt mũi của em, chứng tỏ là bản lĩnh của người đàn ông cho em nhìn cái…
Vừa uống rượu xong. Âu Dã Long Nhất thấy Tôn Mạnh Đồng lên tiếng, hai mắt hắn sáng lên, cười ha ha nói:
– Haha… chỉ là 3 ly rượu thôi mà, anh uống xong rồi, thì chúng ta uống rượu giao bôi nhé? Ha ha… rót đầy đi…
Âu Dã Long hào khí ngất trời vung tay lên.
Lý Đào lập tức để trước mặt Âu Dã Long 3 cái ly, rót tràn đầy… châm thượng.
Ba ly rượu rất nhanh đã được Âu Dã Long nốc vào trong bụng.
– Anh Âu thật sự là hào sảng nha, em rất bội phục, em chính mình kính anh một ly.
Tôn Mạnh Đồng cười duyên, lại rót cho tên mập mạp đầy ly rượu, đem ly mình cũng rót đầy, nhẹ nhàng nhấp môi một cái, nhíu mày nói tiếp.
– Anh Âu, em thành tâm thành ý mời anh, nhưng em lại không biết uống rượu, làm sao bây giờ đây này?
Nói xong, Tôn Mạnh Đồng liếc mắt nũng nịu nhìn Âu Dã Long.
– Không thành vấn đề, để cho anh, ha ha… vinh hạnh a.
Âu Dã Long dâm đãng nhìn trước đôi bầu vú căng phồng của Tôn Mạnh Đồng, uống ly rượu của mình, lại cầm lấy ly rượu của Tôn Mạnh Đồng, tại nơi Tôn Mạnh Đồng nhấp môi, liếm lại liếm lại rồi ngửa đầu uống cạn.
Nhìn mọi người với ánh mắt nhạo báng, thằng này tự đa tình làm như gián tiếp hôn môi của Tôn Mạnh Đồng, lúc này Hoàng Vĩ cũng đứng lên nói:
– Anh Âu… anh là người có gốc lớn trên tỉnh thành quý, về sau chúng tôi sẽ cần anh bảo bọc rồi, tôi xin mời anh.
Một lúc Âu Dã Long đã uống liên lục mấy ly rượu, có chút muốn dội, vừa định chối từ, thì Tôn Mạnh Đồng ở bên cạnh nhu mì nói:
– Anh Âu… em anh thấy không ổn, muốn say rồi, hay là ly này để em cố gắng thay anh uống.
Nói xong, Tôn Mạnh Đồng đỡ lấy ly rượu của hắn, để trên môi nhấp ít lấy, đôi mắt nhìn Âu Dã Long, rõ ràng truyền đạt một ý tứ “Còn phải muốn để mỹ nữ thay ngươi chịu tội, không xứng đáng là nam nhân.”
Âu Dã Long trong đầu đã có chút choáng váng, nghe Tôn Mạnh Đồng nói… hắn cười ha ha lấy bàn tay chặn lại ly rượu của Tôn Mạnh Đồng uống vào, lập tức đôi mắt nhìn thấy mỹ nữ trước mặt như là bay lượn.
Mọi người ngầm hiểu lẫn nhau, đều đứng lên, hướng về phía Âu Dã Long mời rượu, đáng thương tên ngu mập mạp đã không chịu nỗi, Tôn Mạnh Đồng khuôn mặt tươi cười tại trước mắt hắn không ngừng bay tới bay lui.