Phần 57
Hải Thanh lẳng lặng nằm, trên khuôn mặt xinh đẹp, nước mắt không tiếng động tùy ý chảy xuôi bên dưới gò má.
Chu Thông nhẹ nhàng hôn lên nước mắt trên khuôn mặt nàng, nhẹ nhàng thấp giọng nói:
– Hối hận sao?
Hải Thanh lắc lắc đầu, sau đó dụng lực ôm chặc thân thể Chu Thông, nàng cắn lỗ tai của hắn, miệng mỉm cười thỏa mãn nói một câu:
– Như con ngựa!!.. Anh thật sự to lớn như một con ngựa…
Hai người lẳng lặng nằm ở trên giường, Hải Thanh đem đầu tựa lên tại trên bộ ngực Chu Thông, tham lam ngửi lấy mùi mồ hôi đàn ông trong người của hắn.
Chu Thông cũng hít vào mùi thơm tản mát ra nhàn nhạt trên mái tóc nàng, bàn tay vuốt lấy những sợi tóc dài tung xỏa.
Dưới sự đề nghị của Hải Thanh không nên ở lại phòng nàng, Chu Thông đành phải rời đi, sau cơn mưa, không khí ban đêm tươi mát dị thường, chậm rãi đi, Chu Thông cảm thấy trong lòng vô cùng hưng phấn, Hải Thanh là một người đàn bà có thể khiến cho đàn ông khắc cốt ghi tâm, nhu tình của nàng, sự cuồng dã, nét u buồn, hòa lẫn một chút thần bí…
… Bạn đang đọc truyện Quyền – Sắc tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/06/quyen-sac.html
Nhìn đồng hồ, đã là 1 giờ khuya, tâm trí đang quật khởi, hắn liền số bấm số điện thoại của Trịnh Phi Yến, tiếng chuông vang lên nhưng không có người nghe, ngay lúc Chu Thông chuẩn bị tắt máy, thì giọng nói Trịnh Phi Yến vang lên:
– Alo, Chu Thông… hiện tại biết là mấy giờ chưa? Sao còn chưa ngủ!
– Trịnh chủ tịch, chuyện phóng viên đài truyền hình đã giải quyết xong rồi, sau này sẽ không còn tiếp tục đưa tin nữa đâu!
Chu Thông nghiêm trang nói.
– A… tiểu tử này, giải quyết rồi thì tốt làm gì mà cao giọng vậy? Như thế nào? Đang tức giận chị à? Sau khi trở về chị bồi thường thỏa đáng cho, lần sau đừng có cao giọng như vậy với chị nữa nhé…
Cho tới bây giờ Chu Thông mới biết được Trịnh Phi Yến một khi nũng nịu thì có biếu bao nhiêu là cám dỗ.
– Sau khi trở về, chị sẽ dùng miệng thỏa mãn em… được chưa?
Trịnh Phi Yến hạ giọng nói xong, trong miệng còn phát ra “chụt… chụt…” tiếng vang, Chu Thông liền cảm thấy một trận mê muội, dương vật vừa mới mềm nhũn lập tức ý chí chiến đấu sục sôi, hắn thầm mắng mình, rồi há mồm nói:
– Được rồi… chị nói thì nhớ đấy nhé… ha ha!
Ngày hôm sau, trước khi trở về huyện Vân Sơn, Chu Thông hẹn Tiếu Phi ra ngoài quán “Huệ Tài Phạn Trang”, trên lầu hai, Tiếu Phi mặc một bộ quần áo màu đen bó sát người làm cho dáng người Tiếu Phi lả lướt sinh động, trước bộ ngực hai bâu vú dưới cái áo bó sát bọc vào càng lộ vẻ cao ngất xinh đẹp, ngay cả cái mông giờ phút này cũng dử tợn khi bị trói buộc phồng ra hai mảnh thịt mông, cái rãnh giữa khe đít rỏ ràng là thấy được…
– Cám ơn em, chiếc Hummer H3, anh rất thích!
Chu Thông đối với Tiếu Phi khẳng khái rất là cảm kích.
– Không có gì, dù sao chiếc xe đó cũng không thích hợp cho phụ nữ, tặng cho anh chạy, chắc là tán gái rất thích phải không?
Khi nói lời này, trong giọng của Tiếu Phi hơi lộ ra chút ít ghen tuông.
– Nào có, công việc của anh điên cuồng, tất cả đều là công tác!
Chu Thông ngượng ngùng nói.
– Hì… thôi đi… xạo!
Tiếu Phi trề môi với hắn…
Chu Thông đang nói chuyện, thì bên hông hắn chiếc chìa khóa xe vang lên tiếng cảnh báo, Chu Thông chạy đến phía trước cửa sổ, kéo màn cửa ra nhìn xuống dưới sân, thì thấy một thanh niên trẻ tuổi chạy chiếc Audi đụng phải sau đuôi chiếc Hummer H3 của hắn, thanh niên trẻ tuổi xuống xe còn hung hăng dùng chân đá vào chiếc xe Hummer H3, trong miệng còn mắng chửi: “Mẹ nó…”
Nhìn thấy như thế Chu Thông lửa nóng bốc lên ót, nhanh chạy xuống dưới nơi đậu xe, chụp ngay tên thanh niên trẻ tuổi, đấm liên tiếp hai quyền vào bụng tên đó, bị đánh bất ngờ, gã thanh niên trẻ tuổi trở tay không kịp, nhưng cố xông tới, Chu Thông ngay tức khắc ngồi thấp xuống, khi gã thanh niên trẻ tuổi vừa vọt tới vừa tầm, đột nhiên hắn đứng lên, hất mạnh ngay háng gã thanh niên, làm gã trẻ tuổi ngã xuống, ngửa mặt lên trời.
Chu Thông thật tức giận, từ khi Tiếu Phi cho hắn mượn chiếc Hummer H3, Chu Thông rất là trân trọng, bình thường khi hắn lên xe, ngay cả cánh cửa cũng mở ra rất là nhẹ nhàng cẩn thận.
– Là ai mà… dám đánh người à?
Hai người đàn bà xinh đẹp từ trong quán ăn lao ra lớn tiếng la hét…
Nhìn thấy hai người đàn bà xinh đẹp này, Chu Thông ánh mắt như là trợn tròn, bọn họ giống nhau như đúc, ước chừng 40 tuổi, vẫn còn phong vận mê người mười phần, nếu là cùng lúc đè lên trên giường, một đôi chị em này chắc chắn là cực sướng, suy nghĩ thoáng qua một chút Chu Thông, chẳng những bên dưới háng hắn bất chợt cứng rắn, mà còn mất mặt nuốt nước miếng, nhưng đồng thời hắn cũng giật mình, hai người đàn bà xinh đẹp này, thì Chu Thông ít nhất cũng có biết qua một người, chỉ là bộ dạng bọn họ rất giống nhau, nên Chu Thông cũng phân biệt không được là người nào, đó chính là cô em vợ của Tôn Triều Dương, nguyên bí thư huyện ủy huyện Vân Sơn tên gọi là gì… Nhậm Lan.
Ngay lập tức bảo vệ khách sạn ở vùng phụ cận xông tới, hai người đàn bà xinh đẹp chạy tới nâng gã thanh niên trẻ tuổi, khuôn mặt kinh hoảng lắp bắp nói:
– Nhậm Vĩ, em không sao chứ!
Trong hai người thì có một vội vàng gọi cảnh sát “110”, rất nhanh tiếng còi cảnh sát rít lên từ xa rồi đến gần, từ trên xe cảnh sát bước xuống vài tên cảnh sát, sau khi nhìn thấy hai người đàn bà xinh đẹp, một gã cảnh sát liền vội vàng tiến lên nói:
– Xin chào cô… cô không sao chứ?
– Tôi không sao, em của tôi bị người này đả thương, đem hắn bắt lại ngay!
Tên cảnh sát kia quay về hướng người đàn bà đang vừa trừng đôi mắt hạnh nhìn phía Chu Thông vừa nói.
Chu Thông cảm thấy không ổn, có thể là hai người đàn bà xinh đẹp cám dỗ này có lai lịch lớn, nhưng hắn cũng không lo lắng gì lắm, khi hắn động thủ đánh người thì cũng đã tính toán trước rồi, chỉ cần Tiếu Phi còn ở đây thì không có việc gì rồi.
– Còng hắn lại, mang đi!
Tên cảnh sát không nói hai lời, đi ra trước mặt Chu Thông, đem hai tay Chu Thông bẻ quặt sau lưng, đau đến mức Chu Thông nhe răng trợn mắt chửi bậy.
– Dừng tay, ai dám còng hắn, tôi sẽ bắt kẻ đó còng lại!
Tiếu Phi vừa xuất hiện Chu Thông liền vội vàng nói:
– Bà cô nhỏ à, sao không sớm đi ra một chút giùm vậy.
Tiếu Phi một câu thét to ngang tàng, làm mọi người ở đây ngẩn người, nghĩ rằng ai mà lớn mật như vậy dám nói lời này! Nhìn thấy mấy gã cảnh sát nhân dân đều đứng im, gã thanh niên trẻ tuổi nóng nảy nói:
– Đem bọn họ đều còng hết lại cho tôi, ba tôi là Hàn Kiến đấy!
Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi, Hàn Kiến là chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ thành phố, chân chính có thực quyền ở một phương, mấy tên cảnh sát nhân dân lần này không còn chút do dự, chuẩn bị đem hai người mang về sở công an thành phố.
– Mấy ông gọi điện thoại ngay cho Lý Đại Hưng trưởng công an thành phố, nói cho ông ta biết rằng, lần trước chuyện tại Linh Kê Sơn, tôi không có truy cứu, lần này nếu tái phạm là một sai lầm lớn đó, mấy ông nói với ông ta làm gì thì làm tự hiểu đi.
Tiếu Phi tức giận dị thường.
Lúc này mấy gã cảnh sát nhân dân ngừng lại, thương lượng với nhau, cuối cùng quyết định báo cáo về cấp trên của mình.
Lý Đại Hưng đang cùng con trai Lý Lôi, Hiểu Tình bạn gái của con trai ăn cơm, nghe điện thoại xong liền ném chiếc đũa đứng dậy đi ngay, lo lắng nên ngay cả cái nón cảnh sát cũng để quên ở trên bàn.
Trong lòng ông ta âm thầm cầu nguyện, hy vọng lần này bà cô nhỏ không chịu quá lớn ủy khuất, hy vọng sự tình còn có cứu vãn để mình còn quay về con đường sống.
Hụ còi cảnh sát một đường thẳng đi vào cổng quan ăn “Huệ Tài Phạn Trang”, lấp tức đánh ngay một cái tát vào mặt gã đội trưởng dẫn đầu, sau đó đến Tiếu Phi trước mặt, thấp giọng nói:
– Cháu… cháu có bị làm sao không? Việc này cháu muốn chú xử lý như thế nào!
– Xem ra cái chức trưởng công an của chú, cũng nên chấm dứt rồi, ngay cả việc xử lý này như thế nào cũng hỏi tới cháu!
Nói xong Tiếu Phi xoay mặt qua Chu Thông nói chuyện, không để ý Lý Đại Hưng nữa.
Nghe nói như thế Lý Đại Hưng đỏ mặt lại quay lại nói:
– Đem mấy người này đưa về sở làm tường trình!
Lý Đại Hưng chỉ vào hai người đàn bà xinh đẹp và gã thanh niên trẻ tuổi kia nói.
– Vậy tôi có cần đi theo không?
Mọi người nghe giọng nói nhìn lại, thì thấy một trung niên mang giày tây từ trong quán ăn đi ra.
– Ba, bọn họ muốn bắt con!
Nhìn thấy người đàn ông trung niên thì mọi người mới biết vị này chính là chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ thành phố Hàn Kiến.
– Hàn chủ nhiệm không cần đi, chỉ cần mấy vị này theo tôi là được rồi!
Lý Đại Hưng cũng rất bất đắc dĩ, chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ chức quan cũng rất lớn, nhưng vẫn không hơn được nữa bí thư Tỉnh ủy, giữa sự lựa chọn chỉ cần ông làm sai, thì cái mũ đội trên đầu rất là dễ dàng bị đánh mất.
Hàn Kiến thấy mình tự mặt mà Lý Đại Hưng cũng không màng tới, làm cho hàn Kiến rất mất mặt, vội vàng lấy bàn tay trong túi quần tây ra, đi đến bên cạnh Lý Đại Hưng nói:
– Lý trưởng công an, xin mượn chầm chậm nói chuyện!
Nhưng sau khi Lý Đại Hưng kê miệng thầm thì vào tai, thì mặt ông ta biến sắc đã hiểu.
Lý Đại Hưng trực tiếp mang mấy người mang theo xe cảnh sát về sở công an, hướng về Tiếu Phi và Chu Thông nói lời xin lỗi, liền lên xe cảnh sát gầm rú chạy đi.
Chu Thông cùng với Tiếu Phi quay về phòng ăn, không nghĩ tới là Hàn Kiến theo sát mà vào.
– Xin chào hai em, con của anh có mắt không tròng, bình thường ngang ngược quen rồi, là do chú không dạy dỗ tốt, hy vọng hai em không truy cứu, tôi xin mời ly rượu, miếng rượu này chúng ta bỏ qua mọi chuyện, được không?
Nói xong Hàn Kiến mặc kệ hai người có đáp ứng hay không, ông ta cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch.
– Chủ nhiệm Hàn xin đừng khách sáo, vừa rồi hai vị kia là…
Chu Thông thì đang hứng thú với cặp chị em kia…
– À… đó là vợ và em vợ của anh.
Hàn Kiến một bộ là nho nhã.
Chu Thông trong lòng hô to thật là đáng tiếc, Nhậm Lan là em vợ của Tôn Triều Dương, cũng là em vợ của Hàn Kiến, xem ra thì chỉ có vợ của Tôn Triều Dương không có đến đây…
Thật là tiện nghi cho Tôn Triều Dương và Hàn Kiến hai lão già này, cùng có một đôi em vợ giống nhau như đúc thật là thích a!
Nghĩ đến đây Chu Thông trong lòng lại cực kỳ hơi khó chịu, nhưng hắn cũng phải giữ hòa khí nói:
– Vâng… chuyện như trò đùa thôi mà đây là chuyện nhỏ, xin chủ nhiệm Hàn đừng lo.
Chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ thành phố, cái chức vụ này cũng khó lường, mình mà đắc tội với ông ta, thì sau này làm sao lăn lộn sống nỗi tại thành phố Lâm Giang này?
Cùng với Hàn Kiến hàn huyên một hồi, hai người bây giờ giống như bạn tốt nhiều năm gặp lại, khiến cho Tiếu Phi trong lòng mắng thầm Chu Thông thật là dối trá, kết thúc buổi ăn, hai người dắt tay đi ra khỏi quán ăn, Chu Thông thay cho Tiếu Phi gọi điện thoại đến sở công an, tỏ ý mình không muốn truy cứu chuyện này nữa.
Tôn Triều Dương qua đời, Nhậm Lan thần bí mất tích, không nghĩ tới lại ở chỗ này xuất hiện, từ biệt Tiếu Phi, cáo từ Hải Thanh, sau đó Chu Thông ca bài tiểu khúc lên xe chạy về ủy ban huyện Vân Sơn.