Phần 52
Bầu trời bắt đầu trở nên mưa bụi dày đặc, hắn bỗng nhiên cởi cái áo khoác của mình, hai tay nắm góc áo đưa lên trên che khuất đỉnh đầu Hải Thanh, nàng cắn cắn môi dưới, nhìn tên đàn ông trẻ tuổi này, trong lòng đột ngột sinh ra một tia ỷ lại cảm giác, có lẽ là do nàng đang bệnh, tay chân trở nên mềm nhũn như là không có khí lực, nàng đứng ở bên cạnh Chu Thông trong lúc hắn đang che chắn giữa không gian màn mưa ướt lạnh, nội tâm có chút lo lắng, tuy rằng nàng biết rõ hắn biểu hiện như vậy chỉ là thuần túy tranh thủ hảo cảm của mình, Hải Thanh mang theo vài phần chế giễu nói:
– Chu chủ nhiệm, đừng hư tình giả ý để làm cảm động tôi, con người của tôi ý chí sắt đá lắm đấy.
Chu Thông rất nghiêm túc cải chính nói:
– Đây là chuyện bình thường, cô là một phụ nữ, lại đang có bệnh, nhìn cô đứng ở trong mưa gió thật sự rất đáng thương, nếu là một gã đàn ông thì tôi đâu cần để ý tới hắn làm gì… như vậy đi, để tôi đưa cô về nhà!
Hải Thanh nhíu mày, hai mắt tràn ngập sự cảnh giác nhìn Chu Thông.
Chu Thông mỉm cười:
– Đừng có dùng ánh mắt như thế nhìn tôi, tôi là một nhân viên chính phủ, cũng là đảng viên, tôi cũng có tính nguyên tắc giai cấp của mình đấy.
Nhìn thấy Hải Thanh vẫn còn do dự, Chu Thông đề nghị:
– Hay là tôi đưa cô đến bệnh viện vậy?
– Tôi không thích bị chích thuốc.
Hải Thanh tuy rằng đã lớn như vậy nhưng nàng vẫn rất sợ chích thuốc, dì giờ đây đang bị cảm lại thấm lạnh nên nàng thấy mình chóng mặt có cảm giác sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào, Chu Thông qua bên kia đường đối diện lái chiếc Hummer H3 của Tiếu Phi cho hắn mượn chạy qua, hắn bước xuống xe đỡ Hải Thanh ngồi ở ghế cạnh tài xế, Hải Thanh cũng không có phản đối, nàng ho khan một tiếng nói:
“Cư xá Mỹ Lệ Viên” dưới sự hướng dẫn của Hải Thanh, Chu Thông cuối cùng chạy xe một hồi cũng thấy được ” Mỹ Lệ Viên ” ba chữ.
Hải Thanh vẫy tay, ý để cho cho Chu Thông trở về đi, Chu Thông nhìn nàng mới bước ra khỏi xe tầm hai bước, dưới chân đường xá trơn trợt, Hải Thanh phát ra một tiếng “úi”, chiếc giày cao gót chân trái vô ý làm xoay cổ chân, nàng đau đến mức gập cả người ra, nhưng cũng không thấy Chu Thông chạy đến đỡ nàng.
Hải Thanh cắn chặt răng, nhịn đau hướng về phía trước nhảy lò cò từng bước, cũng không thể tiếp tục kiên trì, quay lại nhờ hắn giúp đỡ, lúc này Chu Thông làm như rất là quan tâm:
– Sao vậy? Trật chân rồi hả?
Nhưng trong lòng hắn thì reo lên: “Trời cũng giúp ta!”
Đáng tiếc ánh mắt của Chu Thông đã bán đứng hắn, Hải Thanh liếc mắt liền biết là hắn đang giả vờ để ý đến chân đau của nàng, nhưng thằng này căn bản không quan tâm chân đau như thế nào, mà cái hắn quan tâm là tìm được cơ hội có thể tiếp cận đến mình, Hải Thanh gật gật đầu nói:
– Tôi ở phòng 250!
Chu Thông không khỏi sửng sốt, làm như thật thà cười nói:
– Là lưng hay là ôm?
– Cái gì?
Hải Thanh vẻ mặt ngơ ngác.
– Là cõng cô đi lên hay là ôm cô đi lên?
Chu Thông trên mặt của hắn rỏ ràng xuất hiện hai chữ dâm đãng.
Hải Thanh lựa chọn leo lên lưng, Chu Thông đến phía trước nàng ngồi xổm người xuống, Hải Thanh do dự một chút, rồi đem hai tay khoát lên lên bả vai của hắn, Chu Thông đứng lên, tuy rằng Hải Thanh hai cánh tay giữ tại đầu vai hắn, nhưng thân thể không có gần kề, hai tay Chu Thông nâng lên cặp bắp đùi tràn ngập co dãn của nàng, hướng về phía trước buông lỏng một chút, động tác này hoàn toàn bất ngờ, Hải Thanh sợ té, theo bản năng ôm sát cổ của hắn, thân thể của nàng do vậy vì vậy mà kề sát sau lưng của Chu Thông, lập tức nàng đoán được dụng ý hèn hạ Chu Thông, sai khi ổn định thân hình, nàng lại dùng hai tay chống đỡ tại trên vai Chu Thông, lại tách ra khoảng cách nhất định với thân người hắn.
Chu Thông mỉm cười:
– Cô là cô gái thứ hai ở trên lưng tôi đấy.
Hải Thanh nói:
– Đừng có dùng lối tán tỉnh kiểu ấy nói với tôi, cất lại để dùng với các cô gái mới lớn còn thiếu kinh nghiệm kia kìa.
Đến phòng 250, Hải Thanh lấy chìa khóa mở cửa phòng, đây là một căn phòng có hai gian, phòng khách rất lớn, bên dưới là màu đỏ thẩm sàn gổ, có một chút mùi hương vị của gổ, tạo nên cảm giác ấm áp, góc tây nam phòng khách có một cái cầu thang hình xoắn ốc đi thông lên phía trên một tầng lững khá rộng rãi.
Chu Thông đỡ Hải Thanh ngồi xuống ở trên ghế sa lon, sau đó hắn ngồi xổm xuống:
– Để tôi nhìn một chút chân của cô xem!
Lời vừa nói dứt, đã nhanh chóng đem chiếc giày chân trái Hải Thanh cởi bỏ.
Hải Thanh từ trước đến giờ chưa từng thấy qua ai vô liêm sỉ như hắn, chưa kịp ngăn cản thì trên chân tấm lót giày đã bị hắn kéo xuống dưới, Hải Thanh mắng:
– Con người của anh sao kỳ cục như vậy? Làm việc mà không cần biết cảm thụ của người khác sao?
Chu Thông ý vị thâm trường cười nói:
– Cũng như cô vậy thôi.
Hải Thanh lập tức hiểu được hắn là đang ám chỉ lấy mình về chuyện đưa hắn lên tivi về chuyện nhân viên công vụ huyện cản trở phóng viên tác nghiệp, cho nên sự lo lắng hắn sẽ làm bậy giảm đi khá nhiều.