Phần 50
Mặc dù là có con đường mòn, nhưng đường lên triền núi thì không thể nào băng phẳng, Hải Thanh lại mang đôi giày cao gót, nên dưới chân đạp lên hòn đá nên bị trợt, liền mất đi cân bằng, may mắn từ phía sau Chu Thông đuổi tới đỡ kịp nàng khỏi té, bàn tay hắn lại đỡ ngay bầu vú bên phải nẩy nở tràn ngập co dãn, nàng tuy rằng hoài nghi Chu Thông có động cơ xấu, nhưng cũng không tức giận, trong ánh mắt mềm mại đáng yêu nhanh xẹt bay qua trên mặt của Chu Thông, nhẹ giọng nói:
– Cám ơn!
Chu Thông mỉm cười nói:
– Đâu có gì…
Nói xong bàn tay trái của hắn lưu luyến rời khỏi lãnh địa khối thịt mềm mại co dãn kinh người trước ngực của nàng, nhìn đến đường đi phía trước càng nhỏ khó đi, Chu Thông dẫn đường đi trước, sau đó hướng về phía sau lưng vươn tay ra nắm bàn tay Hải Thanh kéo lên, Hải Thanh thoải mái đem bàn tay nhỏ bé đưa cho hắn nắm, dưới sự trợ giúp của Chu Thông cuối cùng thì hai người đi tới lưng chừng sườn núi, trên sườn núi cảnh sắc của rừng trúc quả nhiên rất là đẹp, Chu Thông đối với cảnh sắc thì không có bất kỳ hứng thú gì, hắn tìm một tảng đá sạch sẻ ngồi xuống, từ xa xa thưởng thức phóng thái của Hải Thanh.
Hải Thanh tóc dài hết sức mềm mại, bị gió núi thổi thốc qua, có chút bay tán loạn trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của nàng, khẽ vươn bàn tay trắng noãn tay nhẹ nhàng vuốt lại những sợi tóc, nhìn thấy cũng khiến người tâm động ý nhị…
Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vén lên một bên mái tóc, đôi mắt đẹp long lanh như giọt nước yên tĩnh như là toát ra hào quang khác thường, lúc nàng xoay người, để cho Chu Thông nhìn thấy bóng dáng đường cong hoàn mỹ, ánh mắt hắn theo bờ eo nhỏ của nàng cùng với cái mông đít cong tròn như gợn sóng phập phồng.
Hải Thanh tiếp tục hướng về phía trước đi, Chu Thông đứng dậy theo sau, đi đến phía trước thì nghe được một tiếng con lừa hí, Hải Thanh đối với thanh âm này sinh ra hứng thú, nàng muốn tìm gặp từ chỗ loại động vật phát ra tiếng kêu, nàng bước nhanh tách ra khỏi con đường mòn nhỏ, len vào chính giữa hai bụi trúc rậm rạp, lú đầu ra nhìn khỏng trống trước mặt, một cảnh tượng xuất hiện ở trước mắt nàng, một con ngựa đực màu đen, hai chân trước khoát lên từ phía sau mộng một con lừa trắng thấp bé, bên dưới háng con ngựa đen, cái đồ vật truyền giống của nó to tướng hơn cổ tay đứa bé rất dài, đang đút lấy vào trong thân thể con lừa cái màu trắng, hai đầu con vật đều đắm chìm trong phấn khởi kích động, cho nên khó trách phát ra tiếng kêu kia rất rõ ràng.
Hải Thanh không thể ngờ được mình lại thấy được hình ảnh động vật trắng trợn giao phối kích thích như vậy, lúc này càng làm cho nàng khó chịu là Chu Thông cũng tò mò lú đầu vào xem, cùng lúc với một người đàn ông xa lạ thưởng thức cảnh tượng này, khuôn mặt đẹp không tỳ vết của Hải Thanh đỏ ửng lên, Chu Thông đang nhìn màn trình diễn kích tình nhưng bị hạn chế về mặt hình ảnh, ánh mắt hắn lại chuyển hướng qua bên khuôn mặt thẹn thùng càng phát ra vẻ quyến rũ của Hải Thanh, bên dưới của Chu Thông thực là không có phong độ, liền lập tức cứng rắn.
Cùng lúc Hải Thanh buông xuống ánh mắt vừa vặn thấy được bên dưới quần của Chu Thông, toàn bộ quá trình kia đang từ thức tỉnh đến trưởng thành khỏe mạnh, tuy rằng cách lớp vải quần, nhưng trong đó đang biến hóa cụ thể, nàng không cần suy nghĩ cũng có thể hiểu được vì sao.
Hải Thanh liếc mắt nhìn vật đang nổi dậy trong quần Chu Thông, lại liếc mắt nhìn cái vật to lớn của con ngựa kia, như là rất là miệt thị nhìn Chu Thông lườm mắt một cái.
Chu Thông lúng túng ho khan một tiếng, thầm nghĩ:
– Hừm… ta và nó không thể so sánh đâu…
Hải Thanh thật nhanh xuyên qua mấy bụi trúc, quay lại con đường mòn nhỏ, có lẽ dùng từ trốn tránh mới là thích hợp.
Chu Thông nhịn không được lại hướng về hai con vật đang động dục nhìn thoáng qua, đáy lòng cảm thán nói: “Quả thật là nó quá lớn so với mình…”
Bữa tiệc tiến hành có vẻ hài hòa vui vẻ, chỉ có Hải Thanh vẫn cố ý trốn tránh ánh mắt Chu Thông, hắn thì da mặt siêu dày, vẫn biểu hiện rất bình thản, chuyện trò vui vẻ, làm cho mấy tên nhân viên đài truyền hình thỉnh thoảng phát ra tiếng cười thiện ý.
Hải Thanh vì muốn giữ một khoảng cách với Chu Thông, cho nên nàng lựa chọn chỗ ngồi cách xa nơi hắn, lại lộng xảo khi ngồi xuống thành đối diện với Chu Thông, do vậy mà càng làm cho ánh mắt nhìn lẫn nhau của bọn họ không thể tránh khỏi thường xuyên giao hội cùng một chỗ, trên mặt Hải Thanh vẫn còn phủ lên một lớp phấn hồng ngượng ngùng.
Hải Thanh vốn là một phóng viên hào sảng, nhưng hiện có biểu hiện ngại ngùng như thế này rụt rè như thế này là do mới vừa rồi cùng với Chu Thông tình cờ nhìn qua một màn kia thật sự là làm cho người ta xấu hổ, chỉ cần còn Chu Thông ở đây, phần xấu hổ này chắc chắn là còn kéo dài nữa, hiện giờ nàng đối loại thịt dê này cũng không còn cảm thấy hứng thú nữa, chỉ chọn một ít miếng ăn, đa số là ăn các loại rau dưa.
Trong quá trình đang ăn, thì người phục vụ nhà hàng “Hồi Uyển” đột nhiên đẩy cửa bước vào nói:
– Hoan nghênh các vị đến với nhà hàng “Hồi Uyển”, mọi người đến nhà hàng chỉ biết món ngon là thịt dê, mà không biết ở phía sau triền núi nhà hàng có nuôi một đàn lừa, thịt lừa cũng rất ngon, lão bản phân phó mang tặng quý khách món ăn ” Kim Tiễn Nhục ” xin mọi người từ từ thưởng thức.
Nói xong người phục vụ đưa món ăn lên bàn rồi quay lại đóng cửa đi ra ngoài.
Đột nhiên trên bàn thêm món ” Kim Tiễn Nhục “, cũng chính là cây côn thịt truyền giống của con lừa, ông chủ Tôn Hội Viên đặt tên món ăn hoàn chỉnh này cái tên lịch sự tao nhã gọi là “Cao ca mãnh tiến”.
Ngoại trừ Hải Thanh và Quách Phương là nữ, còn lại tất cả là nam, cho nên mọi người đối với món ăn này vẫn là biểu hiện có chút hơi ngại, lúc này vẫn là do Chu Thông xuất thủ, hắn dùng một đôi đũa sạch sẻ gấp cho Hải Thanh một khúc “Kim Tiễn Nhục” trên mặt hoàn vẫn rất có phong độ ga lăng tươi cười:
– Xin mời người đẹp…
Nhìn thấy như vậy những người nam còn lại vì Chu Thông đều giơ lên ngón tay cái ủng hộ, củng thầm nghĩ “thằng này cũng thuộc loại trâu bò thật…”
Hải Thanh kẹp lấy khúc thịt tròn trịa, nhẹ nhàng để vào cái miệng hé mở như đáo hoa, ngậm lại giữa hai bờ, cắn nhẹ một cái, hơi dai dai, hương vị ngon miệng, cảm giác rất tuyệt.
Nhóm đàn ông theo bản năng hai chân mình tự kẹp chặt lại, mỹ nữ này động tác ăn cây côn thịt của con lừa thật sự là rất mê người, mập mờ dễ dàng liền gợi lên bọn họ sự liên tưởng, tất cả mọi người cơ hồ đều cảm thấy huyết mạch sôi sục a!
Hải Thanh dùng sức cắn mạnh, thuận theo đôi môi, nhai nuốt xuống cổ họng rồi mở miệng nói:
– Càng cắn càng muốn nhai, nhai xong thật có cảm giác, hơi sực sực dai dai, đây là gân lừa phải không?
Chu Thông cũng dùng sức nhai, thản nhiên nói:
– Đúng rồi là gân lừa, gân này là loại dài nhất ở phía dưới con lừa, cũng còn được gọi là côn thịt của con lừa!
Hải Thanh giống như bị người tàn nhẫn quất cho một cái, khuôn mặt nàng lại lần nữa đỏ lên, đôi mắt tràn ngập tức giận nhìn Chu Thông, cuối cùng nàng ý thức được thằng này không là thứ tốt gì, cố ý đem bản thân mình ra làm trò cười cho thiên hạ, nhưng là Hải Thanh dù sao cũng là người của công chúng, nên rất quen thuộc với những tình huống trớ trêu, rất nhanh điều chỉnh tốt tâm tình của mình, đỏ mặt xì lên một tiếng:
– Chu chủ nhiệm thật là xấu, cẩn thận coi chừng tôi cắn chết anh đấy!
Nghe nàng nói như thế, Chu Thông lúc này mới kẹp chặt lại hai chân mình nói nói:
– Quả thật là tôi đã từng bị người ta cắn qua như thế rồi…
Nói xong lời này, thì Chu Thông suy nghĩ đến lúc Tôn Mộng Đồng bú liếm dương vật của hắn…
Ăn cơm xong, Hải Thanh ngẩng đầu lên nhìn Chu Thông, không lưu tình chút nào vạch trần âm mưu của Chu Thông đang làm xiếc:
– Chu chủ nhiệm rất lợi hại đấy, đem chúng tôi dẫn đến nơi này, chuốc rượu cho các đồng nghiệp của tôi say mèm, có phải là có dự định phá hư cuộc phỏng vấn của chúng tôi phải không?
– Tôi nào dám đâu rồi, chỉ là tận tình bổn phận làm chủ, cô cũng đừng có quá nhiều suy nghĩ…
Chu Thông ưỡn mình nghiêm mặt nói.
Chỉ có mình Hải Thanh là tỉnh táo, còn năm tên nhân viên đài truyền hình tất cả đều uống rượu say gật gù, xác thực mà nói tất cả đều bị Chu Thông chuốc uống, đương nhiên là Chu Thông cũng hơi say say.
Hải Thanh đẩy các con ma men lên một chiếc xe chở về lại ủy ban huyện, hung hăng trừng mắt nhìn Chu Thông, thằng này thật sự là rất đáng giận, đã thành công thủ đoạn làm tất cả nhân viên đài truyền hình quá chén, hiện tại đài truyền hình chỉ còn lại có một mình nàng lại là độc thân nữ tử, còn các người quay phim gia, ánh sáng đạo cụ, trang điểm, đạo diễn toàn bộ đều tại trên bàn rượu lừng lẫy hy sinh rồi.
Ngừng một hồi xem các đồng sự đang ngủ say, nàng nghĩ không thể bởi vì một cuộc phỏng vấn này mà làm trễ nãi những tin tức khác, Hải Thanh chính mình lái xe chở mọi người trong đài truyền hình rời khỏi huyện Vân Sơn, nhìn thấy mình đã thành công hoàn thành nhiệm vụ mà Trịnh Phi Yến giao cho, Chu Thông vuốt đầu rửa mặt, chuẩn bị đi trở về nhà ngủ một giấc.
Về phần chuyện sự cố tại trường tiểu học số 4, theo lý thuyết thì nhà trường bồi thường tiền, tất cả người nhà đã đồng ý ký tên thỏa thuận, như vậy xem như là giải quyết hoàn mỹ rồi.
Nhưng ngay vào sáng ngày thứ hai, trên Internet phổ biến đăng lên một đoạn video có người chết tại sự cố tai nạn chết người của trường tiểu học số 4 huyện Vân Sơn, người nhà của người bị tai nạn tập trung tại ủy ban huyện, trong video có cái băng rôn “Vương Tiến Sĩ làm chết người thì phải thường mạng, ủy ban huyện lại bao che bất công!”
Tấm vải trắng băng rôn lại rõ ràng dị thường, còn nữa tối hôm qua tại chương trình tin tức của đài truyền hình Lâm Giang, MC Hải Thanh có nói qua nội dung chính, là đài truyền hình Lâm Giang đến huyện Vân Sơn phỏng vấn, bị nhân viên của ủy ban huyện Vân Sơn tìm mọi cách cản trở, làm cho hoài nghi có thể chuyện sự cố của trường tiểu học số 4 còn có điều khuất tất phía sau, cuối cùng Hải Thanh với giọng nói ngọt ngào:
– Đài truyền hình Lâm Giang đối với chuyện này sẽ tiếp tục tiến hành truy tung đưa tin, sẽ lấy tin tức tình huống tiến triển đến cho mọi người trong những ngày sắp tới.
Cuối cùng cái tin sẽ tiếp tục truy tung đưa tin làm cho các vị lãnh đạo huyện Vân Sơn bắt đầu đứng ngồi không yên, bí thư Lý Chấn rốt cục phải gọi điện thoại cho Trịnh Phi Yến, giọng điệu tuy rằng rất là uyển chuyển, nhưng thái độ rất là cường ngạnh, cuối cùng ông ta đưa ra hai yêu cầu, thứ nhất là đài truyền hình Lâm Giang sẽ không có tiếp tục đưa tin về sự cố trường tiểu học số 4 nữa, điều thứ hai là nghĩ ra biện pháp tiêu trừ ảnh hưởng Internet về việc vừa rồi mới đưa tin.
Đối mặt với biến cố lớn như vậy, Trịnh Phi Yến vô cùng tức giận, chuyện này quỹ đạo phát triển không theo như ý nghĩ của mình, mà lại càng ngày càng nghiêm trọng, càng nháo càng lớn…
– Hừ… không phải là chị đã nói cho em dọn dẹp cho êm vụ phóng viên đài truyền hình sao? Chút chuyện nhỏ này mà cũng làm không xong việc, thì dùng em còn có ích lợi gì nữa? Bùn nhão không đở không đỡ nổi tường, uổng phí tâm tư của chị đối với em tin tưởng…
Mọi người là như thế đấy, lúc tức giận nhất, thì luôn đối với người thân cận nhất của mình xuống tay, đem người thân cận nhất trở thành nơi trút giận.
Chu Thông cũng rất tức giận, chính mình tận tâm tận lực làm việc, thật lòng vì Trịnh Phi Yến mà tìm mọi cách giải nạn, thay cho Trịnh Phi Yến chạy trước chạy sau, không thể tưởng được là kết quả sau cùng lại là như thế.
– Em có hai con đường có thể đi, một là đem việc này hóa giải cho xong, trở về đây chị sẽ có quyết định bổ nhiệm chính thức cho em làm chủ nhiệm văn phòng ủy ban, hai là cuốn gói cút đi cho chị đừng thấy mặt.
Trịnh Phi Yến lúc này rất nóng nảy, chỗ chủ tịch huyện còn ngồi chưa có nóng đít, chuyện này vừa xong thì lại tiếp tục xảy ra chuyện mới rồi!