Phần 48
Thời gian còn lại trong ngày lại trôi qua trong yên lặng, mãi cho đến buổi chiều tan tầm cũng không có chuyện gì rắc rối xảy ra, Chu Thông leo lên chiêc Hummer H3 chuẩn bị về nhà, đi mới nửa đường, thì nhận được điện thoại của Trịnh Phi Yến, nàng nói đang một mình tại tửu lâu ăn cơm, nghe nàng nói như thế Chu Thông đổi hướng xe tiến đến tửu lâu.
Tìm được gian phòng ăn thì Trịnh Phi Yến đã ăn trước, có sẵn trên bàn bốn, năm món thức ăn cùng một tô canh.
Trịnh Phi Yến ngẩng đầu, đưa tay chỉ ghế dựa nói:
– Ngồi đi, chị đói bụng quá, vừa mới bắt đầu ăn, em thích ăn món gì, tự mình kêu thêm đi.
– Hì… thức ăn nhiều món như vậy là đủ rồi.
Chu Thông cười ngồi xuống, đưa tay qua trên bàn đã bày sẵn bát đũa, sau khi ăn vài miếng đồ ăn lúc này mới hỏi:
– Chị à… sự kiện kia có tình huống gì mới không?
– Nhân viên ở trường tiểu học không có ký lao động hợp đồng, cũng không có mua bảo hiểm, cho nên không được bên bảo hiểm bồi thường.
Trịnh Phi Yến cau mày lại nói tiếp:
– Chuyện này, bên sở lao động mới thông báo, đáng giận nhất là là phòng giáo dục huyện, thân nhân của người chết đến ủy ban huyện huyên náo, bọn họ lại vui mừng xem như là đứng ở ngoài cuộc không liên quan.
Chu Thông sau đó hỏi tiếp:
– Sự cố trách nhiệm có điều tra rõ chưa vậy chị?
– Rồi… lúc xây dựng căn tin, dùng xi măng quá non, với lại nước thải từ nhà bếp chảy dọc theo mé tây của bức tường căn tin, thời gian dài bị thấm nước từng mảng, không chịu nổi sức nặng, nên tường đổ sụp xuống.
Trịnh Phi Yến với tay cầm ly rượu trước mặt nhưng rượu trong chén cũng đã uống sạch, Chu Thông nhanh tay liền lấy trên bàn bình rượu Kiếm Nam Xuân, đứng lên châm vào trong chén rượu của nàng.
Lại ăn vài miếng cơm, uống một hớp rượu, Chu Thông hỏi chuyện:
– Chuyện trường học lần này, chỉ sợ không dễ dàng xử lý như vậy, chị phải nghĩ biện pháp mau chóng giải quyết mới được, bằng không dư luận xã hội ảnh hưởng sẽ càng lúc càng lớn.
– Ừ… sẽ rất mau xử lý tốt đấy.
Trịnh Phi Yến cười lạnh một tiếng.
Chu Thông đã cảm thấy giọng cười lạnh này bên trong đầy thâm ý, nàng không muốn nói, hắn cũng không tiện hỏi, lãnh đạo muốn nói thì không cần ngươi hỏi cũng nói, còn lãnh đạo đã không muốn nói, thì ngươi lại càng trăm vạn lần cũng đừng có hỏi.
Quả nhiên, Trịnh Phi Yến ngừng lại một chút, nhìn hắn một cái, tự mình nói ra:
– Hiện tại chuyện này là do Mộng phó chủ tịch xử lý, chị tin rằng phó chủ tịch Lưu Khắc Minh cũng sẽ không dám đứng nhìn bàng quan đâu, nếu truy cứu trách nhiệm ra, thì cậu em vợ của ông ta sẽ phạm tội, nói không chừng chưa biết khi nào thì lửa sẽ đốt tới trên mông đít của ông ta.
Chu Thông liền hiểu, chuyện này Trịnh Phi Yến khéo léo dựa vào sự trùng hợp, đem phó chủ tịch huyện Mộng Lan mới đến cột lên chiến xa, vậy thì đồng nghĩa nếu có chuyện gì xảy ra, thì người đứng phía sau lưng Mộng Lan cũng phải liên lụy đến, tuy rằng làm như vậy cũng không phải lắm, nhưng quan hệ đến con đường làm quan của mỗi cá nhân, tất cả đều là phù vân, nên cũng không chú ý lắm đến nhiều như vậy.
Nghĩ thông suốt điều này, hắn đối Trịnh Phi Yến liền thêm bội phục, người đàn bà này, quả nhiên là có nhiều tâm kế a.
Ủy ban huyện xảy ra chuyện lớn như vậy, Chu Thông cũng rất muốn ở phía sau nàng hổ trợ một tay, nhưng trong chốn quan trường, Chu Thông không có bối cảnh gì, muốn giúp lại không có cách nào, cho nên hắn chỉ có thể đối với Trịnh Phi Yến tiến hành ủng hộ tinh thần mà thôi!
Cơm nước xong Trịnh Phi Yến đi về chỗ ở, nàng lại mệt mỏi nằm ở trên giường, Chu Thông vội vàng đến gần nói:
– Chị lại mệt mỏi, để em giúp chị mát xa nhé?
– Hừ… tối hôm qua chính là dùng cái chiêu này!
Trịnh Phi Yến nhíu mày, lúc nói chuyện nũng nịu ngâm ngâm, mị thái mười phần, Chu Thông mãi cho đến bây giờ chưa từng thấy qua vẻ mặt nàng như vậy, trong lúc bất chợt thấy nàng quá phong tình, trong nháy mắt liền cảm thấy si mê.
Thấy vẻ mặt dâm đảng này của hắn, Trịnh Phi Yến sắc mặt liền lại hồi phục vẻ nghiêm túc, trừng mắt liếc hắn một cái:
– Về sau không thể ở lại chỗ này của chị qua đêm, dù sao chị cũng là chủ tịch huyện, em muốn hại chết chị sao?
Chu Thông khoát tay, mỉm cười nói:
– Em chỉ ngồi trò chuyện một chút thôi.
Trịnh Phi Yến im lặng, đưa ánh mắt chuyển hướng nơi khác.
Chu Thông cảm thấy hơi tràng diện hơi lành lạnh, nhưng Trịnh Phi Yến không có mở miệng bảo hắn rời đi, nên hắn cũng liền giả vờ, không chịu chủ động rời khỏi nơi ở của nàng.
Trịnh Phi Yến chợt nhìn chằm chằm Chu Thông, đột nhiên hỏi:
– Em yêu thích chị điểm nào nhất?
– À? Cái gì…
Chu Thông không ngờ tới nàng lại hỏi đến loại vấn đề này, hắn chần chờ một chút, không biết đáp lại như thế nào mới có thể không làm tổn thương trong lòng của nàng.
– Chị hỏi em tại sao lại yêu thích chị?
Trịnh Phi Yến lại hỏi một câu, hai mắt đăm đăm nhìn hắn, biểu hiện trên mặt rất bình thản, không đau khổ, cũng không vui, giống như vấn đề này cùng nàng không có một chút nào quan hệ vậy.