Phần 46
Trịnh Phi Yến nghe được tiếng nháo nhào của mọi người, trên đường đi tới, trong lòng nàng thật ra là rất bối rối, nhất là khi nhìn thấy đến 3 thi thể người gặp nạn đang nằm phủ lên vải trắng với loang lổ vết máu, nàng cơ hồ không khống chế được muốn nôn ra, nàng cô gắng trấn định, bàn tay vỗ vỗ lên vai của Chu Thông đang đứng chắn ở phía trước, sau đó hít sâu một hơi, cao giọng nói:
– Mọi người hãy bình tỉnh lại, tôi là chủ tịch huyện Trịnh Phi Yến, hãy yên lặng một chút nghe tôi nói.
– Còn nói cái trứng gì nữa, xin chủ tịch huyện trưởng kêu Vương Nhị Đản ra đây cùng chúng tôi nói chuyện phải trái.
Từng tiếng la hét xen lẫn phẫn nộ từ trong đám đông hô lên, đinh tai nhức óc làm cho người ta cũng không biết phải trả lời thế nào, cũng may bọn họ đều phẫn nộ cũng chỉ là ở bên ngoài miệng, cũng chưa có ai động thủ.
Vương Nhị Đản là biệt danh của Vương Tiến sĩ hiệu trưởng trường tiểu học sô 4 của huyện Vân Sơn.
Lúc này, trưởng công an huyện Lý Hoài Đình đình đi tới, bên cạnh ông ta còn có một người mặc cảnh phục, mặt tối sầm, quát:
– Ồn ào gì thế? Các người cứ la hét khi nói chuyện cùng chủ tịch huyện như vậy sao? Ầm ĩ… các người cứ tiếp tục ầm ĩ cho tới khi nào, làm sao chủ tịch huyện nói cho được?
Nghe ông ta nói như thế đám người lại càng thêm sôi trào, tiếng người kích động huyên náo, một gã ngồi gần đấy chụp lấy cục gạch chạy như bay tới đối diện với Trịnh Phi Yến, Chu Thông khi nhìn thấy thì gã đó đã đến gần đến ngay trước mặt nàng, hắn vội vàng nhảy đến đón lấy cục gạch đang vỗ xuống, viên gạch nặng nề nện ở trên vai Chu Thông, hắn nhịn đau, la lớn:
– Mọi người không nên bị người lợi dụng kích động, tỉnh táo lại đi!
Có lẽ do nhìn thấy cục gạch nện ở trên vai Chu Thông, mọi người cũng khiếp sợ, trong đám người thật sự đã hơi yên tĩnh trở lại, Chu Thông cắn răng nhịn đau tiếp tục nói:
– Mọi người nhìn xem chung quanh có người xa lạ nào không, đừng để bị người có dụng tâm khác lợi dụng kích động, tập kích đến chủ tịch huyện, các người biết là tội danh gì không? Đừng để cho mình bị người khác lợi dụng.
Hắn vừa nói xong thì trong đám người bắt đầu nhộn nhạo, rất nhanh người nhà kẻ bị nạn tách đứng thành một nhóm, có ba tên dáng vẻ lưu manh rất nhanh bị cô lập đứng ở chính giữa, ba tên thấy tình thế không ổn, vội vàng chạy trốn, nhưng đã bị cảnh sát nhanh chóng phóng đến, rất nhanh đã quật ngã bọn chúng nằm trên mặt đất.
– Còng chúng lại mang về đồn!
Trưởng công an huyện Lý Hoài Đình ra lệnh.
Nhìn mấy cái còng tay chói mắt, trong đám người không còn có tiếng huyên náo nữa, lúc này Trịnh Phi Yến mới dùng giọng hòa nhã nói:
– Mọi người phải tin tưởng vào chính phủ, tôi Trịnh Phi Yến hôm nay ngay tại chỗ này xin hứa, chính phủ nhất định sẽ trả lời cho mọi người một câu trả lời thuyết phục hai lòng, người chết thì không có thể sống lại, xuất hiện chuyện như vậy, chúng ta ai cũng bi ai, nhưng hiện tại đều cần phải làm trước tiên là để cho người chết nhập thổ vi an!
Trịnh Phi Yến nói một hơi rất là tình cảm, nói xong lời cuối cùng, khóe mắt của nàng nước mắt cũng chảy xuống.
Đã bị Trịnh Phi Yến thuyết phục, hiện trường chỉ còn có tiếng người nhà cúi đầu khóc lóc, Trịnh Phi Yến tiến đến phía trước, nắm lấy tay người nhà bị nạn một câu cũng nói không nên lời.
Nhìn mọi người dần dần rời đi, Trịnh Phi Yến trong lòng cũng dần dần bình phục, Lý Hoài Đình lặng lẽ đem Chu Thông kéo qua một bên nói:
– Chu chủ nhiệm, Vương nhị đản là biệt hiệu của Vương Tiến Sĩ, hắn là em vợ của phó chủ tịch huyện Lưu Khắc Minh!
Nói xong Lý Hoài Đình đi đến bên kia, chỉ huy lực lượng cảnh sát rút lui khỏi trường.
Trở lại trên xe, Chu Thông đem câu nói của Lý Hoài Đình truyền đạt lại cho Trịnh Phi Yến, nàng sau khi nghe xong, trong lòng đối với chuyện xử lý này cũng có phân vân.
Dù rằng là rất mệt mỏi, nhưng ở vị trí chủ tịch huyện, Trịnh Phi Yến không thể không đi đến bệnh viện thăm những người bị thương, nàng không ngồi trên xe dành riêng cho mình, mà là lên chiếc Hummer H3 của Chu Thông.
Vừa vào trong xe, nàng mới chú ý tới trên bờ vai cái áo của Chu Thông rươm rướm lộ ra vết máu, nghĩ đến vừa rồi khi thấy cục gạch giáng lên vào đầu của mình, lúc ấy nàng cũng sợ choáng váng, trong lòng cảm động, ánh mắt cũng nhu hòa, thân thiết nói:
– Có còn đau hay không? Sẵn dịp đến bệnh viện thuận tiện kiểm tra lại một chút xem sao, hay là chị gọi tài xế Vương của chị qua xe này chạy nhé.
Lúc này, nàng đâu có dám tự mình lái xe nữa, đôi chân vẫn còn run run.
– Không có việc gì đâu, em chạy xe bình thường mà.
Chu Thông vẫn là thích một mình cùng với Trịnh Phi Yến ở chung một chỗ, có người ngoài cũng không tiện trò chuyện.
Trịnh Phi Yến trầm mặc, mãi đến khi xe chạy ra thật là xa rồi, nàng mới nói nói:
– Vừa rồi cám ơn em.
– Hì… chị đừng có khách sáo như vậy, bảo vệ chị do em cam tâm tình nguyện mà.
Trịnh Phi Yến không có trả lời, không sai biệt tầm hơn 1 phút đột nhiên kêu một tiếng:
– Dừng xe.
– Làm sao vậy?
Chu Thông hỏi một câu, sau đó lập tức quẹo qua bên lề phải dừng xe.
Trịnh Phi Yến một câu cũng không nói, xe vừa dừng, nàng mở cửa xem bước ngay xuống vệ đường ngồi xổm ven đường, bắt đầu nôn ra…
Chu Thông xuống xe đưa qua một chai nước để cho Trịnh Phi Yến súc miệng, hắn cũng nhớ tới những thi thể cùng mấy vải trắng còn dính vết máu, trong ruột cũng không ngừng cuộn lên, cố cưỡng chế lại cơn buồn nôn, hắn chở Trịnh Phi Yến đi đến bệnh viện, sau khi vấn an những người bị thương thì đã gần đến khuya.
Quay trở lại chỗ ở của Trịnh Phi Yến, nàng sau khi đặt mông ngồi vào trên sofa thì cũng không đứng dậy nổi.
– Nhìn thấy chị quá mệt mỏi, hay là chị nằm trên sofa để em xoa bóp chân cho chị!
Nói xong đem hắn để cho Trịnh Phi Yến hai chân đặt ở cạnh thành ghế sa lon, thuận tay cởi đối tất chân, theo từ gan bàn chân mềm nhẹ ấn lên, không thể nghi ngờ đây là một đôi chân đẹp, ngón chân theo trình tự lớn đến nhỏ sắp hàng đều nhau, từng ngón chân no đủ mượt mà, dọc theo làn váy nhìn lên trên, bên dưới háng là mênh mông vô bờ khu vực thần bí.
Chu Thông mở ra đôi tay, giữ bên trái đùi, một bên xoa nắn tỉ mỉ dưới lớp da thịt mềm mại, một bên đè ấn theo đùi phải, mãi cho đến bắp chân, ôn nhu chuyển động, lúc này thì trong lòng của Trịnh Phi Yến dần dần dâng lên một cảm giác khoan khoái dễ chịu.
Về sau, khi, bàn tay của Chu Thông phủ lên cái mông của nàng, cách cái quần lót hơi mỏng viền tơ, qua lại cầm bốc lên hai bên mảnh thịt mông non mịn to lớn, nếu như nói trước đó động tác còn như là mát xa, còn hiện tại động tác của Chu Thông giống như là vuốt ve, bởi vì trên mông đít là không có huyệt vị gì cả, mà Chu Thông đối với cái mông nang tận tình xoa nắn.
Mà trong giây phút này, Trịnh Phi Yến đã không còn ý thức đến những thứ này, từ khi vừa rồi từ hai bên bắp chân từ trên xuống dưới bị Chu Thông xoa bóp mấy lần, một sự vuốt ve an ủi ngọt ngào đang từ trong lòng nàng dần dần phát sinh trỗi dậy, càng chồng chất càng nhiều.
Nhất là khi bàn tay của Chu Thông tiếp cận đến đến khu vực chung quanh khe đít, thì Trịnh Phi Yến cảm giác được bụng dưới của mình một hồi run rẩy căng cứng, hang động âm đạo tĩnh mịch rõ ràng đã nổi lên sự rung động, xuất hiện cảm giác chất lòng dịch nhờn muốn tiết ra, những cảm giác này thông qua thần kinh toàn thân đích rơi vào bên trong đầu óc của nàng, lúc đứt lúc nối, phiêu phiêu như bay, mãi đến khi sự sảng khoái chiếm cứ đầu óc của nàng, dưới sự phục vụ mát xa của Chu Thông, Trịnh Phi Yến cảm thấy thoải mái, mệt mỏi từ từ biến mất, một cỗ tê tê cảm giác từ cái âm hộ chậm rãi hướng đến toàn thân khuếch tán.
Trịnh Phi Yến say mê cổ vũ Chu Thông động tác, bất chấp hắn vừa mới bị thương nơi bả vai, lúc Trịnh Phi Yến trần truồng nằm ở trên giường, Chu Thông nhận thấy rằng một khi không có quần áo, tất cả đều là bình đẳng, Trịnh Phi Yến không có quần áo, chỉ là một người đàn bà bình thường, mặc vào quần áo mới là một vị chủ tịch huyện…
Chu Thông vẫn không đem cái quần lót màu hồng nhạt của Trịnh Phi Yến cởi ra, bàn tay duỗi xuống móc móc từ vị trí cửa miệng âm đạo thì thấy chất lòng dịch nhờn làm cho chỗ tư mật cùng lớp vải mỏng quần lót dính lại với nhau, phía dưới đã sớm thành một mảnh đầm lầy.
Lấy bàn tay của mình mới vừa từ giữa hai chân Trịnh Phi Yến ra, Đinh Nhị Cẩu đưa quá mũi nghe thấy có một chút mùi thoang thoảng đặc hữu sâu trong thân thể của bộ phận sinh dục Trịnh Phi Yến kích thích tính dục người, mang theo một ít nhàn nhạt mùi nước tiểu…
Sau đó, Đinh Nhị Cẩu đưa bàn tay để vào trước mặt Trịnh Phi Yến, theo ngón tay kia của Đinh Nhị Cẩu tiến tới kia bên lỗ mũi lên nàng, khiến cho Trịnh Phi Yến cũng ngửi thấy được một cái mùi quen thuộc từ ngón tay tay của hắn, Trịnh Phi Yến đương nhiên biết cái mùi vị đó là cái gì rồi.
– Thì ra chị đâu có phiền lụy gì đâu, nếu thật sự mệt mỏi, thì làm thế nào ở bên dưới đã thành đại dương mênh mông rồi!
– Hừ… em nói mát xa chỉ là lấy cớ, cứ sờ soạng từ dưới của chị, ai mà mát xa lại cứ đè huyệt động của đàn bà!
Trịnh Phi Yến liến thoắng trả lời hắn.
– Phải vậy không? Vậy thì em tiếp tục mát xa huyệt động của chị!
Hắn nói xong liền cúi cuống, dùng miệng ngậm lấy dây lưng quần lọt kéo xuống một chút, đem ánh mắt đảo qua trên mặt gò mu âm hộ nàng, thảm cỏ đen nhánh tươi tốt, khoảng cách gần sát đôi mắt hắn, nhìn thấy rõ ràng phân biệt ra những sợi lông đen ngay ở chỗ sâu trong khe thịt, lú ra cái đầu màu hồng hồng của âm vật đã sung huyết phồng to lên, trước mắt hắn thân thể thành thục của người đàn bà này đang xao động phát ra lửa nóng.
Nếu như hiện tại mình lập tức cắm dương vật vào, người đàn này này nhất định sẽ vui vẻ tiếp nhận a! Chu Thông trong lòng thầm nghĩ.
Thế nhưng Chu Thông cũng không có ý định lập tức làm như vậy, Chu Thông chờ đợi thời cơ rất tốt mới làm, hắn muốn cho người đàn bà xinh đẹp này càng điên cuồng! Vứt bỏ tất cả sự tôn nghiêm, triệt để trở thành đồ chơi của mình!
Vì vậy hắn bỗng nhiên buông miệng, thả cái dây lưng quần lót ra, dây thun co dãn khiến cho bên trên cái quần lót lập tức rụt trở về vị trí cũ…