Phần 44
Lúc này hắn đã quỳ gối phía dưới giữa cặp đùi nàng, cẩn thận thưởng thức cái âm hộ của Thôi Tình, hau tay hắn đẩy cặp chân nang dang rộng ra, thảm lông đen gò mu âm hộ của nàng có màu đen nhạt, lông vừa phải không nhiều lắm, hai mảnh lớn âm hộ đầy đặn đầy đặn kẹp lấy một cái khe nhỏ tinh tế, hắn dùng hai ngón tay đẩy ra hai mảnh mép lớn âm hộ, trên mặt khe thịt hở, âm hạch nho nhỏ lộ ra, như một hạt đậu nhỏ, lỗ tiểu thì bé xíu, nêu không nhìn kỹ thì cũng thấy không rõ ràng, búng ra phía dưới hai mép nhỏ có vẻ tươi mới, màu hồng nhạt, đặc biệt cửa miệng âm đạo lộ ra gần sát với lổ hậu môn, hé mở ra tựa như cái miệng nhỏ nhắn, trên cửa miệng âm đạo đọng lại một ít dịch nhờn làm cho càng thêm bóng loáng…
Buổi sáng sớm nên từ cái khe thịt của nàng tỏa ra cái mùi khai khai nồng gắt hơn bình thường, dọc theo khe thịt có một ít bợn trắng nho nhỏ bám lấy, lúc này hắn cắm vào một ngón giữa moi móc bên trong âm đạo của nàng, trong chốc lát hang động Thôi Tình bị hắn khuấy động, dịch nhờn đã chảy ra càng nhiều hơn.
– Ui…
Hắn tiếp tục dùng hai tay bới ra hai mảnh mép lớn âm hộ, dùng miệng bú liếm dịch nhờn có chút mùi vị chua chua, sau đó hắn lại dùng đầu lưỡi liếm vòng lên âm hạch, cuối cùng đầu lưỡi với vào bên trong cửa miệng âm đạo ở bên trong xoay tròn, Thôi Tình bắt đầu rên nhỏ:
– Ừ… ui…
Nàng đã hưng phấn, âm hạch sung huyết phồng lên nhô ra khỏi lớp da non, hai bên mép nhỏ âm hộ nở sưng lên, không cần dùng tay cũng tự động hé mở ra, nhưng hắn chưa kịp tiến hành thêm một bước động tác, thì tiếng gõ cửa vang lên, hai người hoảng vội vàng đứng dậy, Thôi Tình vội vàng trốn vào buồng vệ sinh, Chu Thông trong lòng chửi rủa tổ tông 18 đời của người gõ cửa…
Thì ra là Quách Phương, nàng mua sữa đậu nành cùng bữa ăn sáng, khi nhìn thấy trên bàn đã có phần ăn để sẵn nên liền nói:
– Em tưởng chủ nhiệm còn chưa có rời giường đâu, nên lại mua một phần ăn sáng!
Nói xong, thì nàng muốn đi vào buồng vệ sinh, Chu Thông giật mình vội vàng ngăn cản:
– Buồng vệ sinh bên trong bị hỏng rồi, có thể là do cống thoát nước, hôi lắm đừng mở!
Thừa dịp Quách Phương đã đi ra ngoài, Thôi Tình lật đật cũng bước ra, vừa xong thì không lâu Tôn Mạnh Đồng lại tới, trong tay cũng mang theo một phần ăn sáng, Chu Thông nhìn 3 phần bữa sáng liền cười lên ha hả, đây đúng là buổi ăn sáng vô cùng bất thường.
Chở Quách Phương trên chiếc Hummer H8, trong lòng Chu Thông rất là vui vẻ, một buổi sáng ấm áp với 3 mỹ nữ làm cho Chu Thông thật là cảm động, Chu Thông tin rằng mấy vị mỹ nữ này, quan tâm đến hắn chỉ là đơn thuần, ít nhất chắc chắn một điều là không có quan hệ gì đến chức quan của mình là lớn hay nhỏ…
Nhưng có câu thường nói vui quá hóa buồn, lúc này thì đúng vậy, trong đầu đang tự kỷ, đên khi Chu Thông nhìn thấy một cô bé băng qua giữa đường thì đã chậm, tiếng thắng gấp của xe chói tai vang vọng trong sơn dã, Quách Phương nhắm mắt chặt lại không dám nhìn.
Chu Thông hướng ra phía ngoài nhìn lại, thì thấy đằng trước bên ven đường có một thanh niên mặc bộ đồ rằn ri quân đội, đang ôm chặt lấy cô bé mặt tái xanh không còn chút máu.
Chu Thông trong lòng vẫn còn hoảng sợ, từ trên xe bước xuống.
Hắn thực sợ lỡ xe cán phải người, nếu thật như vậy, chuyện này thành chuyện vui đùa lớn rồi, chủ nhiệm văn phòng ủy ban lái cán chết người, chỉ tưởng tượng ra cảnh tượng thì hắn cũng muốn té xỉu.
Cũng may là địa thế trong khu vực này cũng không khá trống trãi, xe tuy trượt khỏi làn đường, nhưng cũng không có xảy ra chuyện gì.
– Chu chủ nhiệm, vừa rồi người thanh niên này có thân thủ rất nhanh, nếu không phỏng chừng cô bé này đã bị nguy rồi!
Quách Phương thấy cô bé không có việc gì, nên cũng mới dám to gan bước xuống nói.
Chu Thông vội vàng đi tới bên người thanh niên kia hỏi:
– Anh không có sao chứ?
– Không có chuyện gì, nơi này là đường nông thôn, anh chạy xe phải chú ý một chút.
Cái ba lô khoác hờ bên người của người tuổi trẻ rơi trên mặt đất, bên trong văng ra một số rau cải còn dính đất cát, có lẽ mới từ thu hoạch trong rẫy ra.
Nhìn đến đối phương nhanh nhẹn lanh lợi, Chu Thông cười nói:
– Thật sự là cảm tạ anh, nếu không có anh giúp, thì đứa bé này nguy hiểm rồi!
Người trẻ tuổi cười cười không nói gì thêm.
Nhìn thấy từ phía trên còn đường có một số đống đá dăm còn mới nằm bên lề đường, Chu Thông nói với người thanh niên kia:
– Hiện tại ở đây có phải chuẩn bị sửa đường, nên có nhiều đá dăm như vậy?
Người thanh niên cười nói:
– Vâng chuẩn bị động công rồi, các hương thân cũng rất cao hứng, nghe nói con đường này sau khi sửa xong, sẽ thông đến thành phố Lâm Giang, đến lúc đó mọi người cũng có thể đến được nội thành để bán nông sản dễ dàng hơn…
Đứa bé không bị gì giờ đang ngồi trên mặt đất, Chu Thông đối với người thanh niên này cũng rất là tò mò, với khoảng cách xa như vậy, hắn làm như thế nào cứu mà cứu kịp cô bé? Đáng tiếc vừa rồi hắn đang tự kỷ, rồi quá hoảng hốt nên không nhìn thấy rỏ quá trình hắn cứu người.
– Anh bây giờ định đi đến chỗ nào vậy?
Chu Thông nhìn thấy người thanh niên này đang thu thập lại rau cải văng trên đất bỏ vào cái ba lô bạc phếch, liền hỏi.
– Tôi đi lên trên trấn bán rau cải, còn dư lại một ít, nên mang về nhà.
Hòa cùng người thanh niên hàn huyên một hồi, Chu Thông mới biết được hắn tên là Vương Dũng, bộ đội đặc nhiệm đã xuất ngũ đi ra ngoài.
Nghe nói là bộ đội đặc nhiệm đi ra ngoài, Chu Thông không hiểu rõ nói:
– Nếu là người của lực lượng đặc nhiệm, sao lại giải ngũ?
Vương Dũng ngượng ngùng sờ sờ đầu mình nói:
– Đều là do tình tình nóng nảy xúc động, gây họa đánh người, chứ thân thủ của tôi trong bộ đội đặc cũng là cao hơn một ít người, mỗi khi đấu võ cũng đều đứng hàng đầu đấy.
Nghe xong lời này, Chu Thông lại nhìn nhìn tên Vương Dũng này, bộ dạng cũng bình thường không to con lắm, căn bản là nhìn không ra có cái gì đặc biệt.
– Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Chu Thông hỏi.
– Con trai của một vị tướng cưỡng gian một nữ quân nhân, vừa vặn tôi bắt gặp, đánh tên tiểu tử kia một trận đòn, cũng không biết thế nào, thủ trưởng liền ra quyết định cho tôi xuất ngũ, cũng may là không có xử phạt tôi, lâu nay tôi cũng đã gửi đơn xin việc lên trên huyện, cũng đang chờ…
Nghe xong Vương Dũng nói, trong lòng Chu Thông liền động, hướng về Vương Dũng hỏi:
– Biết lái xe không?
Vương Dũng trả lời:
– Có học qua, lái xe là chuyện nhỏ mà thôi.
Chu Thông nói:
– Ngày mai anh đến ủy ban huyện lý, tôi là Chu Thông sẽ sắp xếp anh vào trong huyện lái xe a!
Chu Thông cho rằng dù mình chỉ làm chủ nhiệm văn phòng ủy ban, chút chuyện này cũng có thể làm được cho hắn.
Vương Dũng nhìn Chu Thông cười cười, cũng không có quá nhiều lời nói, thấy bộ dạng Vương Dũng như vậy, Chu Thông càng cảm thấy vừa lòng, đây là một loại người không có nói nhiều lời.
Lại nói về Vương Dũng sau khi Chu Thông rời đi, hắn vô cùng hưng phấn, bây giờ đi tìm công tác để làm rất là khó khăn, có chút ít quan hệ đã sớm gửi đơn xin việc làm đến huyện Vân Sơn, nhưng ở nhà đợi đã lâu rồi cũng chẳng nghe tin tức gì cả, không ngờ tới hôm nay vô tình cứu được một đứa bé, thì thấy qua được, người này cũng có bộ dáng quan viên, đây chính mối quan hệ may mắn không phải ai cũng gặp được, Vương Dũng cầm trong tay dãy số.
– Vương Dũng, em đi tìm mối quan hệ nào để tìm việc làm gì đi, cứ ở trong nhà nhàn rỗi như vậy cũng không phải là biện pháp.
Vừa vào nhà, thì chị của Vương Dũng lo lắng nói.
Chị của Vương Dũng tên là Vương Hà, nắm này đã 32 tuổi, bộ dáng vô cùng xinh đẹp, đáng tiếc là hồng nhan bạc mệnh, chồng nàng vì muốn thăng quan, cho nên sau khi kết hôn với nàng không bao lâu thì đã kiếm chuyện ly hôn, nhanh chóng cùng kết hôn với con gái của một phó chủ tịch huyện để được câu lên.
Vương Dũng nghe xong chị của mình lo lắng, hắn cười nói:
– Chị… em có chuyện tốt rồi.
Vương Hà nghe hắn nói xong lời này liền mỉm cười, trêu ghẹo Vương Dũng nói:
– Vậy con gái nhà ai lại để ý đến em vậy?
Vương Dũng đỏ mặt nói:
– Chị à… em nói là việc chính sự, em gặp may mắn rồi, nay mai sẽ đến ủy ban huyện làm lái xe.
Vương Hà cười nói:
– Hì… đi đến huyện làm lái xe đâu có dễ như vậy, làm gì có khả năng việc này lại rơi xuống trên đầu của em.
Vương Dũng đành phải đem nay tất cả mọi chuyện vừa gặp kể lại một lần cho chị mình nghe, rồi nói ra:
– Em nói chuyện này là thật sự đấy.
Vương Hà giật mình hỏi lại:
– Thật sự?
Vương Dũng nói:
– Người nọ chính miệng đã nói đấy, hắn còn điều tra tình huống sinh hoạt hiện nay của em rồi mới kêu lên huyện lái xe, đây là số điện thoại của hắn.
Hai chị em cha mẹ đều chết sớm, nên vẫn sống nương tựa lẫn nhau, nghe được em của mình gặp được chuyện tốt như vậy, Vương Hà kích động nói:
– Em à… đây chính là đại hỷ sự rồi, em nhất định phải lái xe thật tốt, người nọ đúng là quý nhân của chúng ta, có hắn bảo kê cho em, sau này ngày lành của em đã đến!
Vương Dũng cười:
– Đến lúc đó em cũng đem chị lên huyện ở chung với em.
Vương Hà mỉm cười nói:
– Phải đợi cho em thật sự nhận được công tác này rồi hãy nói…
Vương Dũng nói chắc chắn:
– Em có dự cảm, việc này chắc chắn thành công.
Hai chị em vì việc vui này mà cười nói suốt nữa ngày…