Phần 42
Ngồi trên xe, Chu Thông vui tươi hớn hở hồi tưởng lại đúng là gái nưóc ngoài và phụ nữ bản địa bất đồng, rồi nhớ tới Trác Ngôn kia, với vẻ mặt xem thường mình, Chu Thông bật cười, “viên đạn bọc đường” của ông ta dành cho hắn thì thì cái vỏ bọc đường ta đã đè nằm xuống rồi, đạn pháo đánh vào đầy đủ, Chu Thông thậm chí có thể tưởng tượng ra được bộ dáng của Trác Ngôn nổi trận lôi đình.
Nhưng làm cho Chu Thông không hiểu lắm, là cho đến ngày hôm sau vẫn chưa nhận được điện thoại của Trác Ngôn.
Lý Chấn lên làm bí thư huyện ủy Vân Sơn, Trịnh Phi Yến lên làm chủ tịch huyện Vân Sơn kiêm phó bí thư đảng ủy, thông báo tại trên website của phòng tổ chức cán bộ thành phố Lâm Giang và huyện Vân Sơn xuất hiện, chỉ có người thay thế Trịnh Phi Yến làm phó chủ tịch vị trí vẫn chưa có tuyên bố chọn người, điều này không khỏi làm người ta suy đoán sâu xa, trên phòng tổ chức cán bộ thành phố giống như kéo dài thời gian để cho mọi người biết đường mà tranh thủ, bát tiên quá hải, thời điểm hiển linh thần thông đã đến.
Đầu giờ ủy ban huyện mở cuộc họp, trước kia khi có cuộc họp thì làm biên bản cuộc họp là do Lương Băng ghi chép, nay thì Lương Băng đi theo Lý Chấn qua bên huyện ủy nhậm chức, vị trí chủ nhiệm văn phòng ủy ban cũng thành chỗ trống, Trịnh Phi Yến điểm danh cho Chu Thông tạm thời phụ trách việc ghi biên bản cuộc họp.
Trịnh Phi Yến dẫn đầu đưa ra đề tài thảo luận, chính là bàn về tìm người phụ trách để thương thảo về vụ công ty thương vụ quốc tế Hoa Nam đầu tư, không thể nghi ngờ đây là một khối thịt béo, một khi thương lượng đầu tư thành công là chiến tích hiển hách.
Trịnh Phi Yến phát biểu đưa ra ý kiến là để cho Chu Thông nhận làm tổ trưởng, lý do rất đơn giản, vụ đầu tư là Chu Thông cũng có công một tay thúc đẩy, với lại Chu Thông và tổng giám đốc Tiếu Sĩ Quyên cũng có mối quan hệ chặt chẽ, để cho Chu Thông phụ trách thì xác suất thành công sẽ cao hơn rất nhiều.
– Tôi phản đối!
Tiếng của thường ủy phó chủ tịch huyện Lưu Khắc Minh vang lên.
– Một thư ký nho nhỏ phụ trách việc đầu tư lớn như vậy, danh bất chính, ngôn bất thuận, nhà đầu tư sẽ cảm thấy chúng ta không có thành ý khi để chuyện này xảy ra!
Lưu Khắc Minh có chút kích động.
Trịnh Phi Yến mỉm cười khoát tay, ý nói cho Lưu Khắc Minh bớt giận, theo lý thuyết thuận lý thành chương thì Lưu Khắc Minh sẽ bước lên kế nhiệm chức vụ chủ tịch huyện, ông không ngờ tới bị Trịnh Phi Yến nhảy qua mặt hớt tay trên mất, Lưu Khắc Minh lúc này có cảm giác giống như mình ở trước mặt của mọi người chui qua dưới đáy quần của Trịnh Phi Yến vậy, mặt mũi bị mất hết.
– Lưu phó chủ tịch phản đối cũng rất đúng, đó là do tôi tính toán chưa chu toàn!
Trịnh Phi Yến cố ý kéo dài chữ “phó chủ tịch”, như là đang nhắc nhở các vị, hãy chú ý đến vị trí của mình, nàng cầm lấy cái chén trà uống một hớp rồi tiếp tục nói:
– Chúng ta hôm nay sẽ thêm một đề tài thảo luận nữa, về việc đề xuất cho đồng chí Chu Thông lên làm chủ nhiệm văn phòng ủy ban để cho danh chánh ngôn thuận với việc tiếp xúc đầu tư với công ty thương vụ quốc tế Hoa Nam!
Lời này vừa nói ra, mọi người đang ngồi mới hiểu ra, chọn người phụ trách chỉ là dẫn đường, mục đích của Trịnh Phi Yến chính là chuyện này, phó chủ nhiệm lên làm chủ nhiệm văn phòng ủy ban thì hợp lý không thể dị nghị, vừa rồi Lưu Khắc Minh nhảy rất cao, nhất thời tìm không thấy vị trí tiếp đất, ông muốn tiếp tục phản đối, thì lại trở thành kẻ quấy rối! Kết quả cuối cùng toàn bộ phiếu được thông qua.
Đề tài thảo luận thứ hai Trịnh Phi Yến nêu lên ý kiến của mình:
– Vừa rồi Lưu phó chủ tịch có ý kiến là thành ý, vì để chứng tỏ ủy ban huyện của chúng ta đối với lần đầu tư này coi trọng có thành ý, tôi đề nghị tự tôi sẽ tự đứng ra nhận làm tổ trưởng đầu tư, Chu Thông chủ nhiệm văn phòng ủy ban làm tổ phó, tương quan về sự vụ có chủ nhiệm Chu Thông phụ trách báo cáo cụ thể, mọi người cảm thấy thế nào!
Nghe đến đó mọi người lại thêm sửng sốt, tất cả đều là do Trịnh chủ tịch huyện sớm đả có dự tính, “phù sa không lưu ruộng ở bên ngoài” chuyện đầu tư lần này chư vị ngồi ở đây nhìn xem là được, đừng có nhúng tay vào!
Trịnh Phi Yến dùng chiêu thức nhẹ nhàng, một vòng đánh một vòng, đánh cho Lưu Khắc Minh sưng miệng mà ông ta vẫn không thể nói cái gì được, làm cho mọi thành viên trong ủy ban nhìn xem sửng sốt.
Ngươi nói ta không thành ý, thì ta tự tay làm tổ trưởng là có thành ý, nói Chu Thông vô danh phận, đưa làm chủ nhiệm văn phòng ủy ban, thì nổi lên danh phận, ngươi vẫn còn muốn tìm chuyện gì thì cứ nói? Nói ra đi rồi chúng ta sẽ giải quyết!
Cuộc họp của ủy ban vừa truyền ra bên ngoài, uy tín của Trịnh Phi Yến tại ủy ban lập tức bay lên độ cao, trong một hội nghị, nàng liền thu thập thường vụ phó chủ tịch huyện Lưu Khắc Minh, ai còn dám có ý kiến nữa?
Khi nhận được điện thoại, Trịnh Phi Yến đang trần truồng nằm ở trên giường, hai cái đùi trắng nõn đang mở rộng, nàng đang nhìn cặp vú đầy đặn của mình, cũng hơi đầy đấy, phấn nộn cũng phấn nộn đấy với hai đầu núm vú chín muồi anh đào, bất luận kẻ nào nhìn thấy cũng đều muốn nằm úp sấp ở phía trên nhẹ nhàng cắn liếm lên một cái, bụng trơn nhẵn không có một vết sẹo lồi, lổ rốn tựa như một viên kim cương được khảm trên vị trí kia, có vẻ đặc biệt đáng yêu, phía dưới một thảm cỏ tối đen bao vây lấy cái gò mu âm hộ, lãnh thổ hai bên mép lớn vẫn còn rất là phì nhiêu, ở trong cái khe thịt hở vẫn hồng đỏ trong suốt tựa hồ chạm vào sẽ chảy ra nước, nhìn qua vẫn thấy non nớt đấy, cũng chính là nhờ cái âm hộ này để cho nàng từ lúc làm một nhân viên công vụ nho nhỏ đi từng bước một lên đến vị trí chủ tịch huyện này, cặp đùi mặc dù hơi to, nhưng lại rắn chắc, sờ lên vẫn co dãn mười phần, chỉ có đùi to như vậy, mới có thế để khởi động hai bên cái mông lớn, người ta thường nói: Đàn bà có cái mông to chỉ kết luận một chữ: Ổn.
Trịnh Phi Yến âm thầm thấy mình may mắn, may mắn chính mình sinh đã có một gương mặt xinh đẹp, may mắn mình có một thân thể đầy khêu gợi, để cho mình ở trong chốn quan trường được thuận buồm xuôi gió.
Tiếng chuông điện thoại gọi đến quấy rầy Trịnh Phi Yến đang tự kỷ, đó là điện thoại của Chu Thông.
– Chị Trịnh, có một tình huống em cần báo cáo một chút!
Chu Thông nói.
– Ừ… em cứ nói đi!
Trịnh Phi Yến tâm tình đang tốt, ngay cả giọng nói đều để lộ ra sự gợi cảm, Chu Thông nghe thanh âm kiều mỵ của nàng hai chân muốn nhũn ra, thiếu chút nữa là té trên mặt đất.
Lắc đầu, thanh tỉnh lại một chút, Chu Thông nghiêm mặt nói:
– Là như thế này, tổng giám đốc Tiếu Sĩ Quyên của công ty quốc tế thương vụ Hoa Nam gọi điện thoại bảo ngày mai sẽ gặp mặt xúc tiến bàn thêm một bước tiến đến hiệp thương, để đạt thành quyết định đầu tư, việc này… chị xem…
Việc cần nói thì đã nói xong rồi, Chu Thông cũng biết điều câm mồm, chờ đợi chỉ thị của lãnh đạo.
Trịnh Phi Yến suy tư một chút rồi nói:
– Chu Thông, việc này chị thấy nên để trưởng ban chiêu thương của huyện Phó Cường đi cùng với em, chị không cần tham dự rồi, Phó Cường quyết định cũng là rất đáng để tín nhiệm.
Chu Thông hiểu được ý tứ Trịnh Phi Yến, trưởng ban chiêu thương Phó Cường đã đầu phục Trịnh chủ tịch huyện, nên nhân tiện hắn nói:
– Trịnh chủ tịch, còn em lấy lấy thân phận gì để gặp mặt người ta đây?
– Hừ… xú tiểu tử, thu hồi lại quỷ tâm của em đi, chỉ cần em quẹt cái mông là chị biết ngay em muốn cái gì rồi!
Trịnh Phi Yến tức giận nói, vốn là khi nói chuyện lúc tức giận, giọng của nàng càng thêm thiên kiều bá mị.
– Chị cảnh cáo em, bây giờ là thời khắc mấu chốt, hãy thành thật cứ làm việc cho thật tốt, hãy khiêm tốn một chút, tuy rằng trong cuộc họp đã thông qua quyết định để em làm chủ nhiệm văn phòng ủy ban, nhưng bọn họ vẫn chưa công khai bày tỏ, cấp bậc của em cũng chưa có phù hợp để nhận chức vụ này, chuyện trong quan trường thiên biến vạn hóa, việc này cứ để một thời gian rồi mới tính!
Trịnh Phi Yến nghiêm túc dạy dỗ gỏ đầu Chu Thông một chút.
– Vâng… Trịnh chủ tịch, em nhất định cố gắng làm việc, không để cho chị bị mất mặt, tận lực làm cho bằng được chuyện công ty thương vụ quốc tế Hoa Nam tại huyện Vân Sơn đầu tư.
Vốn là hắn nhắc nhở Trịnh Phi Yến làm sớm quyết định bổ nhiệm chức vụ chủ nhiệm văn phòng ủy ban cho chắc ăn, nhưng lại thấy Trịnh Phi Yến rất là nghiêm túc dạy cho hắn bài học, Chu Thông lập tức bắt đầu biểu lộ quyết tâm, hắn hiểu là Trịnh Phi Yến đang truyền thụ mình chi đạo cách làm quan, trong lòng cũng rất là cảm kích.
Bởi vì lần này chủ yếu là thương thảo chi tiết cụ thể, khác với lần trước đi khảo sát, lần này đơn giản hơn rất nhiều, huyện đưa ra hai cái xe xuống trấn Tân Thôn, văn phòng ủy ban có một chiếc xe, có Chu Thông, Quách Phương cùng một gã lái xe tên là Tiểu Trương, ban chiêu thương đầu tư gồm có trưởng ban Phó Cường đi với một phó ban, và một gã lái xe đi một chiếc.
… Bạn đang đọc truyện Quyền – Sắc tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/06/quyen-sac.html
Lúc đến trấn Tân Thôn gặp lại trưởng trấn Trác Ngôn, Chu Thông cảm thấy hơi mất tự nhiên, Trác Ngôn ngược lại có vẻ rất là thoải mái bình thản, giống như là như không có chuyện gì phát sinh vậy, ông ta bắt tay với Chu Thông rất là thân thiết.
Văn phòng ủy ban trấn Tôn Mạnh Đồng vừa nhìn thấy Chu Thông liền sôi nổi lôi kéo cánh tay Chu Thông không buông, tại trước mắt bao người Chu Thông cảm thấy rất là ngượng ngùng.
Đi vào nhìn Thôi Tình, hắn nhất thời nghẹn lời, lắp ba lắp bắp hỏi:
– Thôi… Thôi chủ nhiệm, chị có khỏe không!
– Bình thường thôi, Chu chủ nhiệm thăng quan tốc độ thật sự là kinh người, chúng ta ngồi máy bay cũng không kịp được.
Thôi Tình vẻ mặt tươi cười rất là máy móc, hắn nhìn không ra bên trong nội tâm ý tưởng chân thật của nàng.
Ngoài ý muốn là hắn lại không gặp Tiểu Hồng Mai cùng với Lý Lệ, nhớ đến Tiểu Hồng Mai thì Chu Thông lập tức nghĩ đến chính mình ngày trước giả vờ làm rơi văn kiện, bò lồm cồm nhìn chỗ riêng tư của nàng, đến giờ vẫn còn tưởng tượng thấy cái âm hộ không mặc quần lót của nàng với vài giọt sương sớm đọng lại nơi cửa miệng âm đạo mà phấn khích, trong lòng bất chợt kích động.
Chu Thông cùng với các đồng sự cũ đang hàn huyên, thì một chiếc BMW A8 cùng với một chiếc HUMMER H3 ngừng ở trước cửa cổng, từ trong xe BMW A8 đi ra là Tiếu Sĩ Quyên, vừa xuống xe thì liền chào hỏi Chu Thông bằng câu nói:
– Em trai, buổi tối đó để em nằm ngủ một mình ngoài phòng khách, chị rất đau lòng!
Một câu nói của Tiếu Sĩ Quyên cũng đủ đem toàn bộ ánh mắt của mọi người tập trung lên người của Chu Thông, hắn thật sự không rõ Tiếu Sĩ Quyên là điên thật điên hay là giả điên, nếu người bình thường thì ai mà có thể nói câu này ra, thật sự là mỗi lần gặp mặt, nàng đều tạo cho hắn một niềm “kinh hỉ” không mong muốn.
– Chị lại nói đùa rồi, để em giới thiệu một chút, đây là Phó Cường trưởng ban chiêu thương đầy tư huyện…
Chu Thông lời còn chưa nói hết, thì lại bị một giọng nói khác lanh lảnh cắt đứt.
– Chu Thông, em đang chờ anh đây này…
Giờ phút này Chu Thông trong đầu ngay lập tức có ý nghĩ muốn làm hậu môn của Tiếu Phi đã nảy ra, đúng là một đôi cô cháu dở hơi.
Nhưng hắn cũng đành quay đầu giao cho Quách Phương tiếp tục giới thiệu, hắn không nề hà leo lên chiếc HUMMER H3.
– Chu thông, anh xem chiếc xe này như thế nào đây?
Hắn vừa lên xe thì Tiếu Phi đã reo lên.
– Đốt tiền điên rồi sao, mỗi ngày đổi chiếc xe, nếu dư thì cho anh mượn vài ngày, HUMMER H3 vốn là xe của đàn ông, con gái mà chạy thì chẳng thấy dịu dàng gì cả.
Chu Thông ưỡn người nghiêm mặt nói.
– Hừ, nói hay quá, bảy tám chục vạn đấy, đâu có dễ dàng như vậy bị anh lừa chứ.
Nhìn đến Tiếu Phi kiều diễm ướt át, trên đôi gò má hồng hồng, Chu Thông có thể kết luận Tiếu Phi vẫn còn là tấm thân xử nữ, nhưng nhớ tới thân phận Tiếu Phi là con gái của bí thư Tỉnh ủy, Chu Thông đành bỏ đi ý nghĩ đẩy ngã nàng của mình, ngồi trên xe nhìn Tiếu Phỉ, hắn nhịn không được nhớ tới đêm đó trên cặp bắp đùi Tiếu Phỉ lộ ra cái quần lót nhỏ hẹp với hai mép ngoài đầy đặn đang chăm chú kẹp lấy ở làn vải nhỏ hẹp trên cái khe hở âm hộ đối với mình ép buộc mà chẳng được gì, trong lòng hắn đối với cô cháu này oán thầm, bọn họ lập dị khác người vô cùng.