Phần 32
Sáng sớm hôm sau, Chu Thông đến gặp chủ nhiệm văn phòng ủy ban Lương Băng nhận giấy tiếp nhận, trong quá trình nói chuyện Lương Băng làm ra vẻ giống như là phỏng vấn việc chung, từng vấn đề cũng từng bước ép sát, cố ý làm khó dễ Chu Thông, nhưng Chu Thông cũng thản nhiên ứng đối, hắn áp dụng bài binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn, mặc kệ động cơ của Lương Băng là cái gì, Chu Thông cũng sẽ không cho người khác có cơ hội nắm bắt lấy đuôi sam của mình.
Quan trường thì có tính tàn khốc của quan trường.
Cuối cùng thì Lương Băng xuất ra “Quyết định bổ nhiệm” đưa tới trong tay Chu Thông, hắn mở ra nhìn qua, lúc này mới hoàn toàn yên lòng, cảm thấy giờ phút này mình mới đúng là có được danh phận.
Trong lúc Chu Thông nhận được quyết định bổ nhiệm, thì Tôn Lôi đang ở trong phòng làm việc của Trịnh Phi Yến, gã tự pha trà mang đến cho Trịnh Phi Yến, Tôn Lôi làm Phó trấn trưởng trấn Tuấn Thủy đơn giản đến gặp Trịnh Phi Yến báo cáo công tác, không lâu sau thì gã nhận điện thoại nên vội rời đi.
Trịnh Phi Yến đoán không được mục đích của Tôn Lôi, nên cứ quyết định đi lên thành phố tìm hiểu tình huống hiện nay của Tả Đại Quốc.
Chu Thông nhận được điện thoại của Trịnh Phi Yến, nói hắn sắp xếp một chút, cùng với Trịnh Phi Yến lấy chiếc Santana của ủy ban huyện đi công việc, để cho tiện, Trịnh Phi Yến sẽ không tự mình lái xe, Chu Thông sung quân trở thành nhân vật tài xế.
Bầu trời u ám, xe vừa mới ra đến đường cao tốc thì nổi lên cơn mưa phùn mênh mông, mở ra cần gạt nước, Chu Thông thỉnh thoảng thông qua kính chiếu hậu lén nhìn Trịnh Phi Yến đang ngồi ở ghế phía sau, nàng dương như đang nhíu mày suy tư điều gì, Chu Thông thấy lúc nàng cau mày, nhìn qua rất đẹp, lâu nay Chu Thông vẫn thường cho là, khi người phụ nữ cười rộ lên thì là đẹp nhất, đột nhiên qua kính chiếu hậu, Trịnh Phi Yến đột nhiên ôm bụng, ‘ai ui… ‘ kêu lên.
Tiếng kêu của nàng rất nhỏ, lại tác động lên tất cả thần kinh Chu Thông, hắn thân thiết hỏi:
– Làm sao vậy chị, không thoải mái à?
Trịnh Phi Yến khom thân mình, tay phải vẫn để trên bụng, tay trái nhẹ nhàng vẫy lên:
– Cứ chạy đi, chị không sao!
Chu Thông không hỏi nhiều nữa, bởi vì hắn nghi ngờ nàng có lẽ là đã đến tháng kinh nguyệt.
Nhưng rồi Chu Thông phát hiện Trịnh Phi Yến trên mặt lại toáy ra mồ hôi lạnh! Tại trong tiềm thức Chu Thông, phụ nữ cho dù đến ngày đó, cũng không trở đau đến loại mức độ này, bởi vậy hắn mới suy đoán, ý thức được nàng rất có thể là đã ngã bệnh, hơn nữa là bệnh không nhẹ!
– Tìm một chỗ dừng xe.
Trịnh Phi Yến chau mày nói.
– Chị… đây là đường cao tốc, không phải nói… dừng là dừng, nếu không chị kiên trì thêm một chút, để em xem phía trước có khu vực nào có ngã rẽ khẩn cấp không đã…
Chu Thông nói lắp bắp.
Nhìn thấy xa xa bên ven đường, có một bảng ký hiệu một ngón tay chỉ vào trong, Chu Thông đem xe chạy đến quẹo xuống.
Hắn phát hiện đây là khu vực hoang dã trống trãi, trước sau không có một bóng người.
– Chỗ này có thể dừng xe được chưa?
Phía sau Trịnh Phi Yến yếu ớt hỏi, có lẽ nàng nhẫn nại đã đến cực hạn.
Xe còn chưa có dừng hẳn, Trịnh Phi Yến vội vàng mở cửa xe, chạy như điên khu đất trống.
Không lâu sau Chu Thông chợt nghe đến một trận thanh âm phát tiết, còn có một ít mùi hôi đi qua, tuy rằng đã cách cái gò đất nhỏ nhìn không tới, nhưng Chu Thông cũng đã đoán được.
Hắn đang nghĩ phong cảnh bên kia đống đất, xuân tâm nhộn nhạo, đang miên mang suy nghĩ, thì phía sau chỗ ngồi của Trịnh Phi Yến tiếng điện thoại gọi đến reo vang, mới đầu Chu Thông cũng không để ý đến, nhưng tiếng chuông reo di động lại không dứt, Chu Thông đành phải thay đổi ý tưởng, bàn tay với qua cầm lấy điện thoại của Trịnh Phi Yến, nhìn trên màn hình báo đến tên: Chủ tịch Tả.
Chợt nhớ đến khi còn hôc ở trường đảng, lúc Trịnh Phi Yến theo sát chủ tịch Tả lên lầu, trong lòng Chu Thông chợt có một sự ghen tuông, nhưng điện thoại của lãnh đạo thì không thể trì hoãn, Chu Thông mở cửa xe cửa sổ hướng về gò đất bên kia cao giọng hô to:
– Chị Trịnh… có điện thoại, chủ tịch Tả gọi đấy.
Đợi một hồi, gò đất bên kia lại không có phản ứng.
Chu Thông lại hô…
– Là chủ tịch Tả gọi tới.
Trịnh Phi Yến nói như là không ra hơi:
– Không tiếp!
– Nhưng gọi hồi nãy giờ mấy lần rôi.
– Không cần nghỉ đến, hiện tại chị… chị…
Trịnh Phi Yến không biết nên nói như thế nào đây…
Chu Thông nhớ tới cặp mông to lớn trắng như tuyết của cặp mông trắng như tuyết, cây dương vật lại không tự chủ được dựng lên, hắn đang tự YY bên trong, thì bên gò đất kia lại truyền đến tiếng của Trịnh Phi Yến:
– Chu Thông!
– A…
Chu Thông không phản ứng kịp…
– Chị gọi em à…
Trịnh Phi Yến giọng rất thấp.
– Trong túi xách của chị… có bao khăn giấy, em… em giúp chị lấy giùm.
Chu Thông mới nhớ tới, vừa mới rồi, Trịnh Phi Yến chỉ lo vội vả chạy đi ra ngoài, có vẻ như cái gì cũng không mang theo, đây là vùng hoang dã đất trống, lại mưa rơi lác đác, lấy cái gì lau… mà lau cái kia…
Chu Thông vội vàng lúc trong cái túi của Trịnh Phi Yến, đầu tiên đập vào mắt của hắn làm hắn suýt nhảy dựng: Ối trời… vì sao trong túi xách đàn bà đều có cái này? Lần trước trong túi xách của Thôi Tình cũng có cái BCS kia, liên tưởng đến vừa rồi Tả Đại Quốc gọi cú điện thoại kia, hắn lại nổi máu lên, cuối cùng rồi hắn cũng tìm được một bao khăn giấy, từ phía sau gò đất bên kia, lại truyền tới tiếng của Trịnh Phi Yến không nhịn được:
– Chu Thông, tìm được chưa?
Bên ngoài mưa rơi lai rai không lớn, nhưng nếu ở bên ngoài một thời gian dài quá cũng không phải là tư vị tốt gì…
Chu Thông cầm lên khăn giấy xuống xe hướng đến phía cái gò đất đi đến, đi ra xe thì thấy ở bên ngoài trời nổi lên gió lớn, hạt mưa cũng so vừa rồi dày đặc hơn, thổi đánh vào người thật là bắt đầu lạnh.
Gió lớn như vậy, lại mưa đang rơi xuống, Trịnh Phi Yến ngồi một chỗ cũng khá lâu, Chu Thông quả thật lo lắng, tiết trời đem cái mông đít to lớn kia làm cho đông lạnh hỏng mất rồi.