Phần 27
Từ nhỏ sống ở nông thôn, đã quen cuộc sống bán mặt cho đất, bán lưng cho trời rồi cho nên Chu Thông cũng chẳng hề suy sụp, có câu càng bị áp chế lại càng bùng nổ, có thể nói là giống như tình hình của Chu Thông hiện nay.
Xong khóa huấn luyện trường đảng cũng đã qua hơn một tháng, Chu Thông dần dần trở về thói quen ngày cuộc sống nông thôn cứ mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì đi nghỉ, đã từng lo lắng bất an, hiện giờ thì tâm tình hắn đã mạnh mẽ trở nên tâm bình khí hòa rồi, Chu Thông với việc khát vọng mãnh mình truy đuổi theo quyền lực liệt nóng bỏng, giờ cũng đã chậm rãi trở nên thản nhiên đối mặt, đây cũng là lúc hắn đạt được cảnh giới chính là không quan tâm hơn thua rồi, sau khi tốt nghiệp trường đảng, mới đầu Chu Thông vẫn luôn hy vọng, mỗi ngày đều nghe ngóng điện thoại di động, chỉ sợ quên không nghe được cuộc gọi đến, cứ cách vài ngày thì gọi điện cho Thôi Tình và Tôn Mộng Đồng hỏi thăm tin tức, mỗi ngày đều đứng ngồi không yên chờ đợi được phân công tác, 1 tháng trôi qua, những chuyện vội vàng xao động trong lòng đã bình tỉnh lại rất nhiều…
Tâm tình này của Chu Thông cũng không phải là đã buông xuôi cho số phận, cũng không phải là cam chịu, mà là một loại tâm cảnh mặc cho gió táp mưa sa, long ta vẫn vững như kiềng ba chân, là một loại được trui rèn mà thành thép, phá kén lột xác thành bướm.
Tiếu Hồng Mai, Tôn Mộng Đồng, Lý Đào và Thôi Tình đi dọc bờ sông của thôn Hạ Sơn thì tìm thấy Chu Thông, lúc ấy hắn đang cùng ông Vương người trong thôn câu cá, nhìn hắn đội nón rộng vành, lẳng lặng ngồi ở bờ sông ngồi đón nắng chiều, tựa như một lão nhân hưởng thụ sự an tường trong tỉnh lặng, bốn người vây quanh Chu Thông ngó tới ngó lui, ai cũng tò mò nhìn Chu Thông như là một sinh vật lạ để cùng nhau đánh giá xem xét.
Vẫn là Tôn Mộng Đồng ưa nhiều chuyện nói trước:
– Anh Thông… đây là anh sao? Em thấy anh thay đổi rất nhiều!
– Mọi người ai cũng sẽ thay đổi mà, ngay chính em cũng thay đổi vậy, hiện giờ anh nhìn thấy đằng trước của em cũng trở nên lớn hơn, để anh nhìn kỹ thử xem…
Thông thường khi có cơ hội Chu Thông hay trêu ghẹo Tôn Mộng Đồng vài câu.
Tôn Mộng Đồng liền vội vàng lấy hai tay che lại bộ ngực nói:
– Không cho nhìn…
Mọi người thấy vậy đều nỡ nụ cười.
– Ha ha! Hôm nay đều tới đông đủ, giờ tính sao? Đến đây mời cơm tôi phải không? Đi thôi, kiếm cái quán vừa uống vừa tán gẫu!
Nói xong Chu Thông thu thập lại cần câu cá chào tạm biệt ông Vương rồi đi theo mọi người rời đi!
Bọn họ cùng nhau đi đến nhà hàng khách sạn “Huệ Phong Cư” lớn nhất tại trấn Liên Hoa, tụ tập bên trong một gian phòng trang nhã, trong bữa tiệc tiếng cười đùa không ngừng, khi Tôn Mộng Đồng hỏi chuyện về công tác của Chu Thông sắp tới như thế nào, cảnh tượng náo nhiệt hơi ngưng lại, lúc này ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía Chu Thông.
Chu Thông liền tránh đi đề tài này, hắn cười hì hì kể một truyện cười:
‘Có một ngành đến dịp điều chỉnh cán bộ, bốn nữ viên chức tụ chung một chỗ nói chuyện, nữ A nói:
– Tôi lần này không có được đề bạt, chủ yếu là bên trên không có ai.
Nữ B nói:
– Tôi bên trên có người, nhưng mấu chốt thì lại không chịu hoạt động, nên cũng như không.
Nữ C nói:
– Tôi bên trên cũng có người, cũng động đậy, mấu chốt là không có chịu xuất ra, nên cũng đành chịu.
Vì thế nữ D tổng kết lại nói:
– Hiện tại muốn đề bạt phải có đủ các điều kiện, thứ nhất là bên trên phải có người, có người rồi thì phải hoạt động, hoạt động thì phải chịu xuất ra thì mới thành công.’
Nghe được cái chuyện cười này xong, mọi người ngẩm nghĩ lại cũng thấy có vài phần đạo lý…
… Bạn đang đọc truyện Quyền – Sắc tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/06/quyen-sac.html
Sau khi ăn uống no say mọi người chia tay nhau ra về, Thôi Tình lấy cớ là sẵn dịp nên tiện thể về thăm nhà, kéo cánh tay Chu Thông quay trở lại “Huệ Phong Cư” đi vào một gian phòng khác, khi cánh cửa vừa mở ra, thì dọa Chu Thông suýt nữa nhảy dựng, bên trong đang ngồi sẵn một người phụ nữ có vẻ đang say say, khi tiến đến gần thì xác nhận đây là một người thiếu phụ, một người so với hình dáng của Thôi Tình cực kỳ giống nhau như đúc một khuôn, nếu Chu Thông chưa từng có tiếp xúc xác thịt với Thôi Tình, thật đúng là sẽ nhận không ra ai mới là Thôi Tình.
Hai người từ kiểu tóc cho đến cách cách ăn mặt cũng đều tương tự, điều làm cho Chu Thông giật mình là trên người của hai người đàn bà này đều có khí chất của người trong chốn quan trường, chỉ cần ở đã ở từng ở trong chốn quan trường, thì cách nói chuyện, vẻ mặt, chi tiết động tác đều có thể phát hiện dấu vết của quan trường để lại.
Hai người chỉ có điểm khác nhau duy nhất chính là bầu vú và mông đít, thiếu phụ nay bộ ngực so với Thôi Tình thì đầy đặn to hơn, rõ ràng nhất là không có căng tròn như Thôi Tình, về phần cái mông, nàng ngồi ở trên ghế sofa trong gian phòng, cặp mông thịt phình tròn ra một mảnh lớn, hình dáng cái cái mông đít này, thông thường là đàn bà đã có chồng thì đều có thể giống như vậy.
– Không cần nhìn nữa, tôi là chị của Thôi Tình, tên là Thôi Chân.
Thiếu phụ lên tiếng tự giới thiệu mình.
– Um… xin chào chị, em là Chu Thông!
Chu Thông không hiểu Thôi Tình mang mình đến gặp chị của nàng với mục đích là gì, nên chỉ có thể đành ứng phó.
– Chu Thông, hôm nay chị của tôi…
Thôi Tình đang nói thì đã bị Thôi Chân chận lại.
– Hôm nay là ngày tôi ly hôn, em của tôi sợ tâm tình không tốt, cho nên mang em đến để hỗ trợ cùng nhau uống rượu để giảm bớt sự buồn phiền.
Nghe mình nói đến đó, Thôi Tình buông tay Chu Thông ra, không nói thêm lời nào như là xác nhận là đúng như vậy.
– Chị của tôi vừa đã trãi qua xong cuộc sống hôn nhân chính trị, ly hôn chỉ là một cách giải thoát, nhưng cũng không phải là tai nạn, trong lòng của chị tôi, sự hụt hẫng là khó tránh khỏi, nhưng cũng không quá thương tâm đâu!
Thôi Tình thương tiếc nhìn qua chị của mình rồi nói.
Thôi Tình vì chuyện chị của mình ly hôn tâm tình cũng không tốt, Chu Thông cũng hiểu được, vừa rồi hắn cũng uống chưa tận hứng, hai người rất nhanh nâng ly cạn chén, Thôi Tình khuyên giải không có hiệu quả, cho nên cũng chỉ đành có thể cùng uống thêm một chút ít…