Phần 112
Ngày hôm sau, lúc nắng ban mai xuyên thấu qua bức màn chiếu đến trên giường, Chu Thông tỉnh lại, hắn cảm giác chân mình bị cái gì đè lên, muốn động cũng không nhúc nhích được, cánh tay còn giống như một mảnh thịt mềm nhũn ép lên lên, trên lồng ngực thì còn có một vật thể hô hấp ấm áp dán dính chặt lấy.
Mở mắt ra, Chu Thông phát hiện trong ngực còn có một người đàn bà đang ngủ, hơn nữa mình cùng người đàn bà kia toàn thân đều trần trụi.
Mà đúng lúc này, người đàn bà trong ngực Chu Thông cũng chậm rãi mở mắt, hắn vội vàng mặc quần áo rời khỏi giường.
Ngay lúc Chu Thông mặc quần áo vào, người đàn bà cũng từ trên giường ngồi dậy, lấy tốc độ nhanh nhất kéo qua phóng tới đầu giường váy áo vào người.
Tại trong cả quá trình, người đàn bà một câu cũng không có nói, thần sắc bình tĩnh, dường như đêm qua không còn có chuyện gì phát sinh vậy.
– Chúng ta hôm nay chia tay ở nơi đây, không thể trước bất kỳ ai nhắc lên sự tình này!
Người đàn bà thần bí sắc mặt lạnh lại sau khi mặc váy áo vào lãnh đạm nói, nàng hình như rất sợ người khác nhìn thấu thân phận của mình, thuận miệng nói như mệnh lệnh dặn dò Chu Thông một câu, rồi lập tức đứng lên, cũng không quay đầu lại rời khỏi gian phòng.
Chu Thông nghe người đàn này nói như vậy có chút sững sờ, hắn cảm giác nàng có chút tư thế lãnh đạo, giống như hắn gặp phải lãnh đạo cũng có phong cách giống như vậy, động một chút lại ra mệnh lệnh…
Bất quá, người đàn bà này hoàn toàn chính xác rất xinh đẹp, hơn nữa trên giường công phu cũng là thuộc hạng nhất lưu.
… Bạn đang đọc truyện Quyền – Sắc tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/06/quyen-sac.html
Theo từ khách sạn đi ra, Chu Thông liền nhận được điện thoại Tôn Mộng Đồng, trong điện thoại giọng nói Tôn Mộng Đồng có chút thất lạc:
– Anh Thông, thật vậy chăng? Anh muốn lên huyện công tác sao?
– Đến huyện công tác?
Nghe nói như thế Chu Thông cả kinh, trấn Tân Thôn việc cải cách chữa bệnh đã oanh oanh liệt liệt khai triển, dần dần mở rộng gần như chính quy, thời điểm đúng là có hiệu quả để tạo ra chiến tích, thì trong lúc mấu chốt lại truyền ra tin đồn mình bị điều động đi, chẳng lẽ có người đỏ mắt muốn hái quả đào…
Một hồi thất thần, Chu Thông liền vội hỏi chuyện gì xảy ra, Tôn Mộng Đồng nói sơ lược về sự việc, tiếng đồn đột ngột dựng lên, nghe đến đó Chu Thông âm thầm nhíu mày, đây rõ ràng là có một người nào thừa dịp mình không có ở tại trấn dựng lên, Chu Thông cảm giác gần đây mọi việc đều bất lợi, sự tình của Hải Thanh đã làm cho mình rất là áp lực, hiện tại lại truyền tới lời đồn điều động, nhất thời tâm loạn như ma.
Hoạt động an bài là đi thăm các xí nghiệp lớn tại Bình Giang huyện nhiều, nghe mấy vị tổng giám đốc báo cáo công tác, Chu Thông cũng không có tâm nghiêm túc nghiên cứu, sớm chạy ra ngoài trở về lại nhà khách nằm ở trên giường âm thầm suy nghĩ.
Chu Thông đột nhiên ý thức được chính mình không có thành thục, người làm quan, điều quan trọng nhất là trước mắt dù cho núi thái sơn sụp đổ mà mặt không đổi sắc, dù cho một giây sau sẽ bị mất chức bãi chức, còn một giây mặt vẫn không đổi sắc thổi bay tiếng gió mới là vương đạo.
Nghĩ tới đây Chu Thông trong nội tâm thoải mái hơn rất nhiều, mẹ kiếp, cùng lắm thì mình làm lại từ đầu, một mực nằm cho đến chạng vạng tồi thì Chu Thông mới một mình đi bộ đi đến nhà hàng nhỏ phụ cận ăn vài món thức ăn, một lọ rượu đế, tự rót uống một mình cũng cảm thấy thích ý.
Trên đường quay về nhà khách, đi mau đến khúc quẹo vào nhà khách, Chu Thông đột nhiên nghe được phía trước đường rẽ giống như có tiếng người nói chuyện, hắn vội vàng dựng thẳng tai lắng nghe.
– Thôi Tình a, tâm tư của anh, chẳng lẽ em không biết à, em theo cùng với anh đi, anh sẽ không bạc đãi em đâu…
Đó là giọng nói của một người đàn ông, nghe qua cái giọng là nhè này thì biết đã uống đến không ít rượu, từng chữ nói cũng không rõ ràng lắm.
– Tôn phó trấn trưởng, anh say rồi, để tôi gọi điện thoại cho người tiễn đưa anh về đi…
– Không cần… Thôi Tình, em tiễn anh trở về… em… em…
Chu Thông lúc này thần sắc quẫn bách, nghĩ thầm mình đã thấy cái không nên thấy, đang muốn đi đường vòng, thế nhưng đây là đường rẽ…
– A, đừng… đừng, Tôn trấn trưởng… ai ui…
Đang trong lúc Chu Thông do dự, đột nhiên nghe được một tiếng thét lên, một bóng người theo đường rẽ bên trái chui ra, thì đúng là Thôi Tình.
Chu Thông thầm nói không tốt, vội vàng giả say rượu đang nôn mửa, bất quá Thôi Tình vẫn là nhìn thấy hắn.
– A! Chu trấn trưởng, đang về nhà khách à.
Thôi Tình đỏ mặt nghẹn lấy cả buổi, mới gọi ra kiểu xưng hô này, trên mặt thần sắc cũng khôi phục tỉnh táo.
– A… a… ai đó…
Chu Thông đâm lao phải theo lao, lại làm giả liên tục nôn ra mấy cái, sau một lúc mới ngẩng đầu lên, ánh mắt mê ly nhìn nàng, vòng quanh đầu lưỡi nói lắp bắp:
– A, bà chị… mạnh khỏe a, tôi… tôi… đang ở chỗ nào đây?
– Cậu là ai?
Lúc này trên đường rẽ cái vị Tôn phó trấn trưởng cũng đã đi tới, nói ra, ngữ khí rất là bất thiện, đoán chừng là kinh hãi khi nhìn thấy Chu Thông, trên mặt cảm giác say cũng không còn sót lại chút gì rồi.
Chu Thông hơi híp lại dối mắt liếc nhìn, người này tuổi so với chính mình có lẽ lớn hơn vài tuổi, bất quá dáng người nhỏ gầy, một thân âu phục thẳng tắp, nguyên lai cũng là người quen, công tử Tôn Lôi con trai của bí thư huyện ủy Tôn Triều Dương trước đây.
Chu Thông cũng biết lần này tới huyện Bình Giang trong có Tôn Lôi, bất quá mất đi cây dù bảo vệ Tôn Triều Dương về sau, Tôn Lôi giống như chim phượng hoàng bị rụng lông, đối với hắn đã không phải là quan trọng rồi, nói một cách khác, Tôn Lôi đã không xứng là đối thủ của mình.
Tôn Lôi trước mắt vẫn là phó trấn trưởng của trấn Liên Hoa, từ khi cha hắn qua đời cũng là nửa bước không tiến nỗi.
– Oẹ… ọe…
Chu Thông không có trả lời, lại tiếp tục giả nôn ói ra, cũng may bên đường có cỏ, ban đêm trời lại tối, người khác rất khó hắn là đang giả bộ say.
Thôi Tình khổ tận cam lai, lấy Chu Thông làm bia đỡ đạn hù đi Tôn Lôi, đang mượn cớ dựa sát vào người Chu Thông, lập tức nàng lại quay đầu đối với Tôn Lôi nói ra:
– Tôn trấn trưởng, đây là Chu trấn trưởng, đã say thành như vậy, tôi phải tiễn đưa hắn trở về, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì không tốt.
Tôn Lôi trong lòng đem tổ tông tám đời Chu Thông ân cần mắng chửi, Trịnh Phi Yến mình đã buông tay vì tên Chu Thông này, mình đem mục tiêu chuyển hướng đến Thôi Tình, thì cũng gặp phải tên sát tinh này, xem ra Chu Thông nhất định là ác mộng của mình.
Bất quá Thôi Tình nói như vậy, Tôn Lôi cũng không tiện phản ứng, dù sao mình còn phải bảo trì hình tượng ở trong lòng người đàn bà này…