Phần 104
Tiêu Yến đầu tóc rũ xuống, che khuất nữa mặt, ánh mắt nóng hừng hực, gật đầu:
– Ừ… đúng là chỗ đó… nhanh chút…
Chu Thông cả đời này lớn nhất ham muốn, không thể nghi ngờ là cùng với vô số đàn bà cùng giường chung gối, nhưng về chuyện này cũng không nói lên là tư tưởng của Chu Thông rất phóng khoáng, Chu Thông tốt nghiệp chính quy đại học Lâm Giang khoa Trung văn, nên ít nhiều cũng ảnh hưởng đến văn hóa thời xưa hun đúc, chuyện giao hợp qua đường hậu môn này thì có thể nói chuyện tán gẫu, có cơ hội nhìn xem thì cũng có thể được, nhưng chính mình thì không thể làm, mỗi người đều có ranh giới cuối cùng của mình, Chu Thông duyệt nữ vô số, riêng điểm mấu chốt này chưa bao giờ thay đổi.
Nhìn đến Chu Thông có chút lúng túng, Tiêu Yến cũng ý thức được Chu Thông nhất thời khó có thể chấp nhận, đầu óc liền xoay chuyển nói:
– Ha ha, chỉ đùa một chút thôi, hậu môn của chị cũng chưa từng có thử qua, chắc là rất đau, mà chị thì sợ nhất là đau! Trong khi cái kia của em to như vậy, chắc cũng không thể nào vào trong được…
Nghe được Tiêu Yến nói, Chu Thông mỉm cười, nghĩ thầm: “Thật sự là một vưu vật thiên kiều bá mị, chỉ đáng tiếc là thân phải mang mệnh nha hoàn, theo lão gia hỏa Khổng Tự Cường kia.”
Bởi vì Tả Hoa ở nhà một mình, nên sau khi kết thúc giao hoan, Tiêu Yến vội vàng quay trở về nhà.
Sáng sớm hôm sau phòng làm việc bí thư trang hoàng lại sau mấy ngày tỉ mỉ chuẩn bị, rốt cục oanh oanh liệt liệt triển khai, Chu Thông bên này thì tinh lực một lòng một ý đều nhào vào phía trên sự phát triển của Tân Thôn trấn, hắn cũng lười để ý tới Khổng Tự Cường làm cái chuyện thay đổi phong thủy, dù sao mỗi ngày Tôn Mộng Đồng cũng đều gọi điện thoại hắn báo cáo tình huống lắp ráp phòng bí thư cho hắn biết.
Có hôm, Tôn Mộng Đồng báo:
– Anh Chu… Khổng Tự Cường đem văn phòng sửa lại hình dạng, thay đổi từng cái một.
Ngày hôm sau, Tôn Mộng Đồng:
– Anh Chu… Khổng Tự Cường đem cửa sổ đập đi, thay đổi khung cửa gỗ đấy.
Ngày thứ ba, Tôn Mộng Đồng:
– Anh Chu… Khổng Tự Cường đem bồn cầu hủy đi, để ở phương hướng khác, mặt quay về hướng nam, lưng đưa về hướng bắc, ha ha!
Trong điện thoại Tôn Mộng Đồng cười lớn…
Chu Thông cũng không nhịn được cười ha hả, lắc đầu: “Đúng là làm chuyện hồ nháo…”.
Khổng Tự Cường phòng làm việc của lắp ráp khí thế ngất trời, Tôn Mộng Đồng gọi điện thoại cho Chu Thông cũng theo tiến triển công trình mà biến đổi đa dạng.
Vài ngày sau, Chu Thông theo thói quen tựa vào trong ghế, chờ Tôn Mộng Đồng hội báo điện thoại, mấy ngày qua, Chu Thông đã thành thói quen nghe Tôn Mộng Đồng hướng hắn báo cáo tình huống, cũng xem như là tiêu khiển thả lỏng.
Điện thoại hôm nay không có gọi tới, Tôn Mộng Đồng lại đích thân đến, không đợi Chu Thông hỏi nàng có việc gì, thì Tôn Mộng Đồng giành nói trước:
– Anh Chu… trên huyện vừa gửi đến thông báo, trên huyện lý tổ chức một đoàn đi tới tỉnh Giang Nam, thành phố Lệ Thủy, huyện Bình Giang để trao đổi học tập kinh nghiệm, thời gian một tuần, yêu cầu anh ngày kia đi lên huyện báo cáo.
Nghe nói như thế thì Chu Thông nhớ tới cấp Trịnh Phi Yến lúc trước đã từng nói qua, huyện Bình Giang của thành phố Lệ Thủy chính là cùng với huyện Vạn Sơn hợp tác lâu dài, hai huyện hàng năm đều tổ chức trao đổi hoạt động học tập kinh nghiệm.
Chu Thông gật đầu, ánh mắt lại để trên thân của Tôn Mộng Đồng, hôm nay nàng mặc một bồ đồ màu tím, bên dưới là cái váy ngắn, dưới chân mang đôi giày cao gót màu trắng, cả người thoạt nhìn khí chất thân thể tràn đầy sức sống thanh xuân…
Nhìn đến Chu Thông đang nhìn mình, Tôn Mộng Đồng cười nói:
– Thế nào… thấy em ăn mặc đẹp không?
– Ừ… cũng đẹp…
Chu Thông tán thưởng gật đầu, nhưng không nói nhiều lời, liền nói sang chuyện khác:
– Lần đi này trên huyện báo là những người nào sẽ tham gia.
Tôn Mộng Đồng thấy Chu Thông không có nói thêm gì về trang phục của nàng, trong mắt lóe lên chút ít thất vọng, lập tức đứng thẳng người, đem hai bầu vú ngạo nhân hướng về phía trước, nói:
– Em hỏi qua rồi, nghe nói là do phó chủ tịch huyện Mộng Lan dẫn đội, các trấn đều có một vài người người tham gia, trấn chúng ta là do anh và chị Thôi Tình phó chủ tịch trấn tham dự, Trịnh chủ tịch huyện còn chỉ đích danh anh tham gia, với lại Lý bí thư huyện cũng muốn anh tham gia.
Tôn Mộng Đồng bây giờ năng lực đã đủ để đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm văn phòng ủy ban, thường thường là không cần Chu Thông phân phó, thì nàng cũng đã làm tốt rồi!
Chu Thông gật đầu nói:
– Nếu là như vậy, phỏng chừng anh sẽ rời khỏi trấn một tuần, có gì em cứ tùy thời hướng anh hội báo.
Lần trước trong buổi họp hắn đã làm cho Đàm Kiếm ngã vào thâm uyên, Chu Thông lo lắng Đàm Kiếm chó cùng rứt giậu.
– Biết rồi… có gì nhất định em sẽ hội báo! Chỉ cần anh không thấy phiền.
Tôn Mộng Đồng cợt nhả vui đùa nói, nàng cũng hiểu được, Chu Thông vừa đi chính là một tuần, một tuần lễ không tính là ngắn, tình hình trong Tân Thôn trấn mình nhất định phải chú ý nhiều hơn vì hắn.
Chu Thông mỉm cười, nói:
– Bây giờ em đi thông báo văn phòng ủy ban nửa giờ sau họp.
Tôn Mộng Đồng ôn nhu hướng Chu Thông cười cười, xoay người rời đi.
Rất nhanh, lãnh đạo chủ yếu của trấn đều gom lại trong phòng họp nhỏ, Chu Thông triệu khai một hội nghị, thông báo mình đi công tác, sắp xếp công việc lại…
Bên ủy ban đang họp, bên kia đảng ủy thì Khổng Tự Cường trong lòng phi thường hớn hở, một tuần này thiên hạ là của mình rồi, hy vọng Chu Thông đi luôn cũng đừng trở về nữa, tuy rằng đây là chuyện hão huyền, nhưng trong lòng lão vẫn là không nhịn được nghĩ như vậy.