Phần 97: Điều tra. (2)
Thành Lạc Tiệp không thể lấy nhiệm vụ của mình ra giải thích với Lãnh Nghệ được, nàng khẳng định chắc nịch: “Nó là muội muội của thuộc hạ, nó không làm thế.”
Đây không thể là lý do bài trừ được, Lãnh Nghệ khi làm việc rất nghiêm túc: “Ta tin vào cảm giác của cô, nhưng phá án không thể làm thế, không thể cảm tính. Cô không đưa ra được lý do hoặc chứng cứ vắng mặt, cho nên muội muội cô vẫn là nghi phạm.”
“Chứng cứ vắng mặt là gì?”
“Tức là chứng cứ chứng tỏ cô ấy không có mặt ở hiện trường, giống cô luôn đi theo ta nên không có thời gian, đó cũng là chứng cứ vắng mặt.”
Thành Lạc Tiệp cắn môi: “Được, vậy nghi phạm có Doãn bộ đầu và thuộc hạ Ngụy Đô của ông ta. Muội muội thuộc hạ và hai tùy tùng Trịnh Nghiên, Lý Phân. Tên thợ săn cùng hai quan binh hộ vệ đưa tin. Thuộc hạ trọng điểm nên đặt vào tên thợ săn, một tên thợ săn đi săn mà lại ở dịch trạm, hắn đi săn bao nhiêu mới đủ tiền chứ, điểm này đáng hoài nghi.”
“Ừm, cô nói có lý lắm vậy chúng ta chia nhau ra hành động, cô đi bài trừ đám dịch thừa, còn ta đi kiểm tra người dịch trạm.” Lãnh Nghệ quyết định:
“Được, có điều đại lão gia phải hỏi muội muội của thuộc hạ trước.” Thành Lạc Tiệp nói rất cương quyết:
“Vì sao?”
“Vì nó là muội muội của thuộc hạ, thuộc hạ không muốn nó bị nghi ngờ, ngài phải hỏi nó trước.”
“Vậy cũng tốt.”
Lãnh Nghệ đồng ý, bảo Thành Lạc Tiệp đi gọi Thành Lạc Tuyền, y ở trong phòng mình chờ đợi.
Khách ít, phòng trống trong dịch trạm còn nhiều, Lãnh Nghệ lấy một căn chuyên môn dùng để thẩm vấn. Một lát sau một cô gái tuổi đôi mươi đi vào, bước chân nàng nhẹ nhàng uyển chuyển, trang phục gọn gàng ôm vừa vặn lấy thân thể, phác họa ra đường cong ưu mỹ mà khỏe khoắn. Khí chất vừa có cả khí chất phong tình, trang nghiêm lẫn tao nhã. Không ai biết nàng là tỷ tỷ hay muội muội cho tới khi nàng lên tiếng: “Đại lão gia cho gọi thuộc hạ?”
Lãnh Nghệ chỉ cái ghế bên cạnh: “Ngồi xuống rồi hẵng nói.”
Thành Lạc Tuyền thoải mái đi xuống ghế bên cạnh Lãnh Nghệ, vừa ngồi xuống liền thấy y nhìn chằm chằm vào môi mình, dùng giọng mũi nũng nịu: “Đại lão gia, cứ nhìn môi người ta làm gì, muốn ăn son trên môi người ta sao? Hi hi…”
Lãnh Nghệ luống cuống, tiểu nha hoàn trong Hồng Lâu Mộng cũng trêu Giả Bảo Ngọc như thế, lòng nghĩ, hai tỷ muội này làm sao cứ mở miệng ra là khiến người ta tơ tưởng linh tinh thế nhỉ?
Thành Lạc Tuyền cười càng vui vẻ, thu ba sóng sánh, ném cho y một cái nguýt đầy phong tình: “Người ta trừ đường vân ở môi khác nhau ra còn có bốn chỗ nữa khác nhau, tỷ tỷ đã nói hết cho đại lão gia chưa?”
Vừa nghe câu này một cái, ánh mắt Lãnh Nghệ không chịu điều khiển mà lướt qua ngực nàng, cùng no tròn như nhau. Nhưng chỉ trong tích tắc thôi, đã xác nhận nàng chính là muội muội liền quay về chủ đề chính, ngồi thẳng lưng, nghiêm nghị nói: “Bản huyện mời cô tới đây chính là để điều tra vụ án sập nhà đè chết người tối quan, cô đem chuyện sau khi tới dịch trạm kể ra một lượt. Ở đâu, tiếp xúc với ai?”
Thành Lạc Tuyền hờn dỗi: “Đại lão gia hoài nghi người ta làm sập nhà đè chết Từ Phong sao?”
“Không phải hoài nghi, mà là hỏi chuyện từng người, ai cũng sẽ bị hỏi câu này.”
“Nếu hoài nghi, đại gia nên hoài nghi tỷ tỷ ấy, cái tên Từ Phong đó xưa nay thích tỷ tỷ, vì tỷ ấy mà ghen tuông. Phàm là nam nhân nói chuyện với tỷ ấy, hắn đều đi tra hỏi người ta, có khi còn đánh nhau, tỷ tỷ tức lắm, chửi mắng hắn té tát nhiều lần, hắn vẫn chứng nào tật nấy. Tỷ tỷ cực kỳ ghét hắn, hay nói mong hắn chết quách cho rồi, còn mong hơn người ta đấy.”
Lãnh Nghệ nắm bắt ngay được điểm quan trọng trong lời nàng: “Tức là cô cũng mong Từ Phong chết?”
Thành Lạc Tuyền giống tỷ tỷ, tính tình rất thẳng thắn, tất nhiên không phải kiểu nghĩ gì cũng tuôn ồng ộc ra chẳng suy xét, mà là kiểu hàng sảng, ít để ý tiểu tiết: “Hắn rất đáng ghét, có điều người ta chưa tới mức mong hắn chết, dù sao hắn chết cũng chẳng cần buồn.”
Lãnh Nghệ lại hỏi: “Hắn đắc tội với cô sao?”
“Ừm, cũng gần như thế, hắn mấy lần coi người ta thành tỷ tỷ, nói những câu sởn gai ốc, còn muốn đụng chạm, người ta cho hắn vài cái tát.” Thành Lạc Tuyền nới với vẻ khó chịu ra mặt, rồi nàng khẳng định chắc chắn: ” Nhưng thuộc hạ không giết hắn.”
“Cái đó thì cô phải lấy ra chứng cứ rồi.”
“Nếu thuộc hạ không lấy được chứng cứ thì sao?”
Lãnh Nghệ nghiêm túc trả lời: “Vậy thì ta sẽ đưa cô vào diện hiềm nghi trọng điểm để điều tra.”
“Diện hiềm nghi trọng điểm, ngài hay dùng từ thật kỳ lạ, nhưng nghe có vẻ thích hợp.” Thành Lạc Tuyền lẩm nhẩm một lượt, dậm chân hờn giận, kéo dài giọng: ” Đại lão gia, người ta có chỗ nào không bằng tỷ tỷ, đại lão gia sao không nghi ngờ tỷ ấy, lại nghi ngờ người ta, ngài thiên vị.”
Lãnh Nghệ không mảy may động lòng, vững vàng như núi nói: “Ta không thiên vị, ta điều tra cô ấy rồi, cô ấy đã nói ra hành tung tối qua, hơn nữa còn có nhân chứng chứng minh, nên đã được loại trừ hiềm nghi.”
“Thuộc hạ biết, nhân chứng của tỷ ấy là đại lão gia ngài, hôm qua tỷ ấy luôn đi theo đại lão gia, đương nhiên không cần thêm nhân chứng nào cả! Ôi, người như nhau mà sao số mệnh lại khác nhau.” Thành Lạc Tuyền u oán than, dáng vẻ đáng thương:
Lánh Nghệ kệ nàng tự biểu diễn, chuyện liên quan tới an nguy không chỉ của y, còn có Trác Xảo Nương, y không qua loa.
Thành Lạc Tuyền thấy thủ đoạn của mình không ăn thua, trong lòng có chút không cam tâm, nàng thấy tỷ tỷ ở bên Lãnh Nghệ lúc nào cũng cười nói vui vẻ, khi ở cùng tỷ tỷ, y đâu lạnh lùng như vậy: “Được rồi, nếu ngài đã điều tra tỷ tỷ, vậy thuộc hạ nói… Hôm qua sau khi đội ngũ tới dịch trạm, thuộc hạ và hai người dưới là Trịnh Nguyên, Lý Phân luôn đi theo phu nhân. Vì chuyển vận sứ dặn rồi, cho nên ba người thuộc hạ chưa từng rời khỏi phu nhân nửa bước. Điểm này phu nhân có thể làm chứng, thuộc hạ thực sự không phải hung thủ.”
Lãnh Nghệ gật đầu: “Ta sẽ tìm phu nhân ta xác thực.”