Phần 95: Tên bắn từ đâu?
Phòng tạp vật được đặt ở góc nằm sát với tường bao bên ngoài, có thể nói là nơi hẻo lánh nhất trong dịch trạm, ba phía khuất tầm nhìn. Phòng gỗ lụp xụp như cái lán ở công trường vậy, thậm chí còn tệ hơn, Lãnh Nghệ nghi ngờ hỏi: “Cửa phòng không khóa đúng không?”
Dịch thừa xác nhận: “Vâng ạ cũng chẳng có gì quý trọng, nên chẳng khóa bao giờ, mọi người ra vào lấy đồ cho tiện.”
Lãnh Nghệ hừ khẽ: “Như vậy là hung thủ cũng có thể tự do ra vào lấy cưa rồi.”
“Dạ, dạ…” Dịch thừa ú ớ, chưa gì toát mồ hôi, cứ như vụ án mưu sát tri huyện này có liên quan tới ông ta vậy:
“Thế dịch trạm có thợ mộc không?” Lãnh Nghệ lại hỏi:
“Có ạ, nhưng mà thực ra cũng không tính là thợ mộc, chỉ là một hỏa kế trước kia từng học nghề mộc, cho nên trong dịch trạm khi cần sửa chữa cái gì cũng gọi hắn ạ.”
“Gọi hắn tới đây, ta có chuyện cần hắn giúp.”
Dịch thừa vội gọi hỏa kế biết làm mộc kia lại, hỏa kế này còn trẻ, có khi chưa tới 20, bộ dạng gầy ốm xanh xao thiếu dinh dưỡng, bị đại lão gia triệu kiến thì sợ lắm, vừa bào đã quỳ sụp xuống khấu đầu: “Thảo dân khấu kiến đại lão gia.”
Lãnh Nghệ phẩy tay, y không quen người khác quỳ trước mặt: “Đứng lên nói chuyện.”
Thợ mộc đứng dậy, không dám đứng trước mặt đại lãi gia mà đứng một bên, đầu cúi thấp.
Lãnh Nghệ bảo dịch thừa đi trước, thấy hắn quá căng thẳng, hỏi một câu đơn giản trước: “Ngươi biết làm mộc hả?”
“Dạ.” Thợ mộc gật đầu:
Lãnh Nghệ đưa tay lấy đoạn xà gãy từ chỗ Thành Lạc Tiệp chỉ cái lỗ trên đó: “Ngươi có thể cưa cái xà này lấy mũi tên trong đó không?”
Thợ mộc nhìn đoạn xà rồi khẳng định: “Có ạ.”
“Thế thôi, làm ngay đi lấy ngay cho ta.”
Đối với người có nghề mà nói, công việc này không có gì khó khăn, chỉ một lúc hắn đã cưa đứt hai đầu đoạn xà, lấy ra mũi tên.
“Làm tốt đấy, xong việc của ngươi rồi, đi đi.” Lãnh Nghệ rất hài lòng khen ngợi, đợi thợ mộc thờ phào định đi, lại hỏi giật giọng: ” À phải, tối qua trước khi xảy ra vụ án, ngươi ở đâu?”
Thợ mộc run bần bật, lắp ba lắp bắp: “Thảo… Thảo dân luôn ở trong sân… Giúp, giúp nướng thịt.”
“Trong quá trình đó có đi đâu không?”
“Không ạ… À không, thảo dân có đi lấy củi, xách nước, có rời đi mấy lần. Lần nào cũng đi cùng hỏa kế Tiểu Tam, Lục Tử, không lần nào đi riêng ạ… Bọn họ có thể làm chứng.”
Lãnh Nghệ lạnh lùng: “Bản huyện sẽ xác thực, được rồi, không còn chuyện gì nữa, đi đi.”
Thợ mộc dạ dạ, khom lưng lùi ra sau.
“Thuộc hạ sẽ tìm hai tên kia xác nhận ngay.” Thành Lạc Tiệp cũng là bộ đầu, nàng biết phải làm gì, hỏi nhỏ: ” Đại lão gia hoài nghi tên thợ mộc sao?”
“Mọi người đều có hiềm nghi cả, ta quan sát đoạn xà bị đứt, vết cưa rất gọn, có vẻ động tác rất thuần thục, không phải là người lạ tay cưa được.”
“Vậy thì tốt quá, trực tiếp gọi tất cả tới, bảo bọn họ cưa gỗ, không phải là tìm ra kẻ có hiềm nghi rồi sao?”
“Làm gì mà dễ dàng thế.” Lãnh Nghệ thấy vẻ mặt tươi hơn hớn của Thành Lạc Tiệp cứ như xong việc rồi, khóe môi hơi giật giật, cô gái này rõ ràng là chân tay nhanh hơn đầu óc. Cơ mà thế cũng may, nếu không đã chẳng nhìn ra mỹ nhân kế của nàng dễ thế, Lãnh Nghệ thực muốn tóm đầu tên cử nàng tới, hỏi hắn xem có phải coi thường IQ của mình hay không. Hắng giọng một cái, Lãnh Nghệ quay về vụ án: ” Chuyện này có thể giả vờ mà, hơn nữa cưa gỗ thôi, đâu phải là chuyện khó gì, chẳng cần người học nghề mộc, làm quen tay là biết. Cho nên tạm thời không thể dùng để phân biệt… Được rồi, cô đi nhanh đi, tránh chúng thông đồng với nhau, xong việc tới căn nhà đổ, ta muốn làm một thử nghiệm nhỏ.”
Thành Lạc Tiệp nhanh chân đi ngay.
Lãnh Nghệ cầm đoạn xà gãy đi tới bên đống đổ nát, gọi mấy hỏa kế dịch trạm tới, nhờ họ giúp làm sao cố gắng hết mức đặt đoạn xà này vào chỗ ban đầu.
Vì chỉ có thượng phòng bị đổ, nhà gần đó không sao cả, ba gian đều là thượng phòng, cho nên dễ dàng có thứ tham chiếu. Rất nhanh đoạn xà được đặt xong. Lúc này Thành Lạc Tiệp cũng quay về, nói hai người mà thợ mộc nhắc tới có thể chứng minh, hôm qua ba người họ luôn ở cùng nhau. Nàng hỏi riêng từng người, đáp án giống nhau.
Kết quả này không khiến Lãnh Nghệ bất ngờ, y đem mũi tên gãy cắm vào cái lỗ, căn cứ vào phương hướng cán mũi tên, đại khái tính ra được quỹ tích.
Thành Lạc Tiệp chỉ nhìn một cái là chỉ tay ngay: “Hướng này, ở ngoài tường bao bắn vào, độ cao cũng ngang tầm tường bao, hung thủ rất có khả năng ở ngay trên trường bao bắn tới.”
Hai người men theo hướng đó, tới bên tường bao, nhìn phía dưới tường bao, ở đó tuyết chưa tan vẫn còn nguyên vẹn, vậy thì hung thủ không bắn trong tường bao rồi. Lại đi vòng qua cổng chính ra bên ngoài tường bao, nhìn một cái trố mắt… Tuyết bên ngoài đều bị quét sạch chất thành đống rồi, cho nên không để lại chút manh mối nào.
Lãnh Nghệ bảo dịch thừa lấy thang tới, Thành Lạc Tiệp đích thân trèo lên thang quan sát, nàng đứng trên reo mừng: “Có dấu tuyết bị đè, hung thủ quả nhiên là ở đây phóng tên vào. Thuộc hạ nói rồi mà, hung thủ khả năng là người ngoài, trong chúng ta làm sao có nội gián được.”
Lãnh Nghệ đợi nàng xuống cũng tự mình leo lên, nhìn vết đè, nhìn cái đoạn xà chỉ cách đó mấy chục bước chân, nhảy xuống phủi tuyết trên quan bào: “Hung thủ không bắn từ đây.”
“Vì sao?” Thành Lạc Tiệp không thấy phán đoán của mình có gì sai:
Lãnh Nghệ vẫy tay bảo nàng theo mình, quay lại trong viện tử, tới một căn phòng bên cạnh thượng phòng, căn phong này có kết cấu giống hệt thượng phòng, chỉ khác bài bố bên trong: “Cô coi đây là căn phòng bị đổ đi, có thấy vấn đề gì không?”
Thành Lạc Tiệp nhìn trái nhìn phải: “Có vấn đề gì đâu?”
“Ý ta nói là nếu cô ở vị trí tường bao vừa mới phát hiện để bắn tên thì bắn được tới đây không?” Lãnh Nghệ thấy mình hỏi chưa rõ, hỏi lại:
“Không vấn đề gì cả.”
Thành Lạc Tiệp thuộc trường phái hành động, nàng không nói nhiều, gọi hóa kế tới mang hai cái thang gỗ, đặt ở khoảng cách tương ứng với tường bao. Lấy cung tên của bộ khoái Nguy Đô, nàng ngồi vững vàng trên hai cái thang, tư thế đẹp đẽ, chẳng cần ngắm, giương cung lên cao căng thành hình trăng tròn, bắn ngay.
Tên như sao băng, cắm phập vào đoạn xà.