Phần 93: Tỷ tỷ không được thì muội muội cũng lên. (2)
“Đồng Bình bộ đầu khả năng bị những kẻ này hại rồi, bọn chúng thật quá càn rỡ mà, ngang nhiên giết người như thế.” Thành Lạc Tuyền tức giận:
Người mà nàng nói chính là nam nhân trung niên từng tra tấn bức cung vị Lãnh tri huyện kia, sau đó bị Lãnh Nghệ khống chế ngược lại, vì giữ bí mật đã cắn thuốc độc tự sát. Tất nhiên chuyện này ba người không cách nào biết được nên cũng không biết kỳ thực Đồng Bình chính là nội gián.
Nói tới đó tâm trạng ai nấy đều nặng nề, bọn họ đã bỏ nhiều công sức thăm dò, thậm chí hoài nghi Đồng Bình bị Lãnh tri huyện phát giác giam cầm, dẫn tới chuyện Doãn Thứu nửa đêm đột nhập huyện nha Âm Lăng điều tra. Cho tới giờ tìm kiếm vẫn không có kết quả.
Thành Lạc Tiệp tiết lộ: “Vừa rồi Lãnh tri huyện tra cứu sổ đăng kỳ của dịch trạm, liền hỏi ta có phải từng tới huyện Âm Lăng không, ta không đáp. Có điều ta nhìn ra, y hoài nghi chúng ta hộ vệ có mục đích khác.”
Doãn Thứu chẳng hề tỏ ra bất ngờ: “Chuyện này không thành vấn đề, y hoài nghi cũng được, không hoài nghi cũng được, chúng ta làm tốt việc của mình là đủ, nhanh chóng tìm ra thứ kia, bất chấp mọi giá. Chuyện này chủ yếu trông cậy vào tỷ muội các ngươi, nếu một người không thành thì cả hai cùng lên đi. Hiện bên trên hoài nghi, chính bản thân y khả năng không biết thứ kia, các ngươi phải tiếp cận y, lấy được lòng tin của y, hoặc quyến rũ được y, tìm kiếm manh mối.”
Hai tỷ muội nhìn nhau, cuối cùng cắn răng gật đầu, mới đầu chỉ định để tỷ tỷ ra tay là được, nhưng giờ tình thế như vậy, dùng cả hai người cho đảm bảo.
“Tên tiểu tử Từ Phong đó không biết nặng nhẹ, để chuyện tư ảnh hưởng chuyện công, chết cũng đáng đời, nếu hắn không chết, ta không tha cho hắn.” Doãn Thứu chết một thuộc hạ không mảy may bận tâm, nhất là kẻ làm hỏng việc: ” Rốt cuộc là kẻ nào bố trí cơ quan này, chúng ta phải làm cho rõ, lôi bằng được hung thủ ra. Nếu không lần sau không may mắn như thế đâu.”
“Người muốn có thứ kia thực sự không ít, làm sao mà tra được chứ, huống hồ nội bộ chúng ta khả năng còn có nội gián. Có người hy vọng phe chúng ta có được thứ đó, có người không muốn, cũng có người muốn chiếm đoạt nó, có kẻ thà hủy thứ đó mãi mai chứ không muốn ai có được, ai cũng khả nghi cả.” Thành Lạc Tuyền chỉ cân nhắc tới phe phải khả nghi đã thấy đau đầu, giống tỷ tỷ, nàng cũng không phải người thích động não:
“Bảo vệ y mới là quan trọng, nếu y bị giết, khiến thứ kia vĩnh viễn chìm sâu dưới đáy biển, e ba chúng ta chết không chỗ chôn.” Thành Lạc Tiệp bất giác rùng mình, không biết nghĩ tới chuyện gì, đôi mắt đẹp ánh lên vẻ kinh sợ:
Doãn Thứu cười nhạt: “Các ngươi biết là tốt, cho nên tỷ muội các ngươi phải nhanh lên, ăn trộm cả ngày chứ chẳng thể chống trộm cả ngày, chúng ta chẳng thể bảo vệ cho y mãi, sớm muộn để lộ sơ hở khiến kẻ khác lợi dụng thành công. Bới thế các tỷ muội các ngươi phải phát huy trọn vẹn ưu thế nữ nhân của các ngươi. Đó là nguyên nhân chủ yếu các ngươi được chọn, chớ phụ kỳ vọng của bên trên.”
Hai tỷ muội đều đứng dậy, trang trọng chắp tay đồng thanh: “Dù phân thân nát cốt cũng không tiếc.”
“Ta tin các ngươi.” Doãn Thứu trước mặt người khác ít gây chú ý, lặng lẽ như cái bóng, thực ra ông ta mới là người đứng đầu trong nhóm: ” Chuyện này Lạc Tiệp làm rất tốt, ta thấy Lãnh tri huyện đã để ý tới ngươi rồi đó. Vậy mà gặp phải chuyện tên Từ Phong này, hắn đúng là thứ sao chổi, không biết nặng nhẹ chen ngang, chết nhanh gọn là may mắn rồi.”
Thành Lạc Tiệp ngần ngừ một chút, thấp giọng nói: “Lãnh tri huyện nhìn có vẻ giống đại đa số quan viên khác ngoài đạo mạo trong háo sắc. Nhưng mà qua chuyện vừa rồi, ta cảm giác y đang đóng kịch, muốn thăm dò tin tức từ phía chúng ta thôi.”
“Ngươi nói, y tương kế tựu kế?” Doãn Thứu nhíu mày, câu này khiến ông ta chú ý, Lãnh Nghệ là tên thư sinh trói gà không chặt thật, nhưng vụ tiền thuế cho thấy, y là kẻ thông minh cơ biến, không phải là thư sinh cổ hủ:
“Cũng không phải tương kế tựu kế, y cũng thông minh, nhưng còn chưa lợi hại tới mức đó. Chỉ là một loại cảm giác thôi, thực ra y không hứng thú với tỷ muội bọn ta lắm, bằng chứng là y chưa từng chủ động tiếp cận, mà luôn ỡm ờ ứng phó với ta. Y quan tâm tới thê tử y là thật, thi thoảng lơ đễnh đều nhìn về phía Trác Xảo Nương, chuyện này rất khó che giấu.” Mới đầu Thành Lạc Tiệp nghĩ mỹ nhân kế của mình thành công làm Lãnh Nghệ mắc câu, nhưng vừa xảy ra chuyện Từ Phong, từ thái độ lạnh lùng của y làm cô nhận ra sự thực, vì lúc đó y không có tâm trạng đóng kịch nữa, nên lộ ra suy nghĩ trong lòng:
Thành Lạc Tuyền không tin lắm, hai tỷ muội cô luôn tự tin vào dung mạo của bản thân: “Đó là vì tỷ chưa dùng hết thủ đoạn thôi, nếu không sợ gì y không mắc câu.”
Thành Lạc Tiệp lắc đầu: “Muội không tin thì thử đi.”
“Không cần phân chia như thế, có thủ đoạn gì, cả hai ngươi cứ dùng hết đi.” Chuyện không có tiến triển mà còn khó khăn hơn, Doãn Thứu đã có chút sốt ruột:
Thành Lạc Tuyền chưa tiếp xúc với Lãnh Nghệ nhiều, nàng chủ yếu ở bên Trác Xảo Nương, nên tự tin nói: “Ta không sợ y không mắc câu, chỉ cần có thêm thời gian, ta sẽ làm được, chỉ sợ là y bị đối thủ ám sát, thực sự là đề phòng không xuể. Như chuyện ngày hôm nay, chúng ta đâu lơ là, vậy mà vẫn xảy ra sự cố.”
“Thế nên mới càng cần các ngươi phải thân cận với y, chỉ như thế mới tiện bảo vệ sát bên cạnh. Dù dùng mạng của các ngươi đánh đổi, cũng phải bảo vệ cho y tuyệt đối an toàn.”Doãn Thứu nghiêm giọng nói:
Hai tỷ muội gật mạnh đầu thể hiện quyết tâm của mình.