Phần 92: Tỷ tỷ không được thì muội muội cũng lên. (1)
“Đúng thế, còn may thuộc hạ phản ứng kịp nếu không…” Thành Lạc Tiệp nghĩ lại mới thực sự sợ hãi, may mà nàng vào phòng rồi lên ngần ngừ rất lâu, nếu lúc đó mình lên giường rồi, không những chết oan uổng, mà chết rồi nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa được tiếng xấu:
“Xà nhà nhất định có vấn đề.” Lãnh Nghệ vừa nghe vậy lập tức đi nhanh về hiện trường, sợ có kẻ thừa cơ xóa dấu vết, vén áo bào lên ngồi xuống xem thật kỹ xà nhà, gạt cả gạch ngói kiểm tra một đầu, nứt toạc rồi, bị trọng lực làm nứt. Kiểm tra đầu kia… Vết gãy rất chỉnh tề, chỉ có một phần là bị gãy do trọng lực đè lên thôi.
Khẳng định có người đã cưa quá nửa rồi, phần còn lại có một đoạn dây thừng buộc vào, một đầu dây thừng có vết cháy. Xem ra hung thủ trước tiên là dùng dây thừng treo một đầu của xà ngang, sau đó cưa đứt một nửa, đợi thời cơ tới đốt dây thừng. Xà ngang dưới tác dụng của trọng lực sẽ nứt gãy rơi xuống, kéo đổ cả căn nhà.
Ai bố trí cái bẫy mưu sát này, Thành Lạc Tiệp ư? Lãnh Nghệ nghi ngờ nàng đầu tiên cũng là có nguyên do, chính nàng dụ y về phòng, nếu không phải Từ Phong chen ngang thì chuyện thành rồi.
Không có khả năng, xà nhà to như thế này, muốn cưa đứt nó cần thời gian không ngắn, Thành Lạc Tiệp không có đủ thời gian. Với lại nếu đã lừa mình vào phòng rồi, nàng cần gì vào nữa, lại còn cởi áo ra như thế nữa đề làm cái gì?
Thế nên lời nàng giải thích là hợp lý, có thể bài trừ khả năng nàng là hung thủ.
Vậy hung thủ là ai? Trước tiên phải thu thập thêm manh mối đã, bây giờ đã tối, dù có đống lửa lớn đằng xa chăng nữa cũng không đủ kiểm tra hiện trường, phải đợi tới ngày mai.
Lãnh Nghệ triệu tập tất cả mọi người lại, tuyên bố: “Qua kiểm tra sơ bộ của bản huyện, xác định đây là một vụ mưu sát, hung thủ vốn định mưu sát bản huyện, không may thế nào, người chết là bộ khoái Từ Phong. Bản huyện tin, hung thủ chỉ quanh quẩn đâu đây, cho nên trước khi vụ án được phá, các ngươi không ai được rời khỏi nơi này.”
Tất cả mọi người xôn xao, mấy binh sĩ đưa tin và thợ săn đều hậm hực, rất bất lực, gặp phải loại chuyện này đành tự nhận xui xẻo, lửa vẫn cháy, thịt vẫn còn, chẳng ai còn tâm trạng nào nữa.
Bóng đêm mờ mịt không trăng không sao, ánh lửa lớn vẫn bập bùng chiếu bóng người lố nhố tạo thành những cái bóng ma quái quỷ dị, chỉ một khắc trước thôi bữa tiệc còn rất tưng bừng, giờ đây toàn bộ dịch trạm bao phủ trong bầu không khí ngột ngạt hoang mang.
Tri huyện đại lão gia bị mưu sát! Chuyện không nhỏ.
Lãnh Nghệ không giải thích nhiều, lại bảo Thành Lạc Tiệp: “Cô qua đây, ta có lời muốn nói.”
Nếu là trước kia Thành Lạc Tiệp mong có cơ hội ở riêng với Lãnh Nghệ mà không được, còn phải bày trăm phương ngàn kế ấy chứ, giờ chỉ muốn tránh. Thực ra nơi này tối lắm, nhìn không rõ sắc mặt đối phương, càng không thấy được ráng hồng trên mặt.
Lãnh Nghệ nghiêm túc hơn rất nhiều: “Trước đó cô nói muốn có chuyện nói với ta, bây giờ có thể nói được chưa?”
Thành Lạc Tiệp vẫn ngượng chín mặt vì chuyện xảy ra, nhất thời phản ứng chậm chạp: “Chuyện gì cơ ạ?”
“Các cô thân là bộ đầu kinh thành, vì sao lại chạy tới đây bảo vệ một tri huyện nhỏ tòng bất phẩm như ta. Co nói đi, nơi này không ai nghe thấy cả.”
Thành Lạc Tiệp đối diện với câu hỏi của Lãnh Nghệ, không suy nghĩ nhiều, nói dứt khoát: “Chưa nói được, có một số lời phải ở trường hợp đặc biệt mới có thể nói. Lần sau có cơ hội chúng ta hẵng nói chuyện này, dù sao cũng không gấp.”
Lãnh Nghệ thấy thái độ nàng rõ ràng như vậy, xem rất thời khó có thu hoạch, y quyết đoán bỏ qua, tập trung vào chuyện khẩn cấp nhất hiện nay: “Được, vì khả năng kẻ giết người là một trong số chúng ta.”
Thành Lạc Tiệp giật nảy mình: “Không thể nào, thế chắc phải trong số chúng ta có gian tế?”
“Ta chỉ nói tới một lợi khả năng mà thôi, cũng có thể là hỏa kế dịch trạm, hoặc người ngoài lẻn vào, đều chưa thể bài trừ. Bởi thế, ta không tin bất kỳ ai khác, hôm qua ngươi luôn theo ta, vì thế chỉ có cô, phu nhân ta và nha hoàn Thảo Tuệ là không có khả năng gây án, người khác ta chưa biết.”
“Cũng không thể là bọn thuộc hạ, vì mọi người từ kinh thành tới là để bảo vệ ngài, sao có thể giết ngài?”
“Điều đó rất khó nói.” Lãnh Nghệ từng có suy nghĩ đó, cho nên có phẩn lơi lỏng, nhưng xảy ra chuyện này, y không thể tin tưởng đơn giản như vậy: ” Hiện ta chỉ tin một mình cô thôi, người khác không thể tin hoàn toàn. Tiếp tới điều tra, ta có khả năng cần cô giúp. Đồng thời, cô không được đem bất kỳ chi tiết điều tra nào nói cho người khác, kể cả muội muội của cô và Doãn Thứu! Cô làm được không?”
Thành Lạc Tiệp không thích người trong nhà lại nghi kị nhau như thế, tháy Lãnh Nghệ trang trọng như vậy, huống hồ chuyện này thực sự nghiêm trọng, nói: “Được, thuộc hạ có thể làm được.”
“Vậy thì tốt, cô về giúp ta để ý xem có gì bất thường không, sáng mai chúng ta bắt đầu tra án.”
Ở phía bên kia Doãn Thứu an bài hai bộ khoái trông coi hiện trường phạm tội, đợi trời sáng. Dịch thừa thì sai hỏa kế sửa soạn một gian thượng phòng khác cho phu thê Lánh Nghệ ở.
Vũ bộ đầu đã vào căn phòng này kiểm tra kỹ càng, thấy không có gì mới yên tâm để Trác Xảo Nương đưa Thảo Tuệ vào ở. Đổng sư gia dậm chân than mãi, nói đông ông làm sao không may như thế, về tới huyện Âm Lăng nhất định phải kiếm ngôi chùa dâng hương.
Đến khi mọi chuyện tạm lắng xuống, ai về phòng người nấy, đống lửa cũng đã dập tắt, Doãn Thứu với cùng tỷ muội Thành gia trò chuyện, mặt âm trầm chất vấn Thành Lạc Tiệp: “Bên trên an bài ngươi ở bên cạnh Lãnh tri huyện không phải chỉ để dùng mỹ nhân kế, chớ quên nhiệm vụ hàng đầu là bảo vệ an toàn cho y trước! May mà lần này Lãnh tri huyện không có trong phòng, nếu không y có bề gì thì chúng ta khốn đốn. Chuyện này đã cảnh tỉnh chúng ta, không bao giờ được lơ là! Đối phương không vì có chúng ta hộ vệ mà chùn bước đâu.”
Hai tỷ muội Thành gia chắp tay đáp vâng, Thành Lạc Tuyền nói: “Liệu hung thủ có thể trong số chúng ta không?”
Doãn Thứu vuốt râu trầm tư: “Chuyện này khó nói lắm, nếu như là ai đó trong số chúng ta thì phiền toái to, điều này chứng tỏ đối phương đã len lỏi vào nội bộ của chúng ta, vậy mà chứng ta còn chưa biết gì cả, đây là một mối nguy hại lớn. Ta sẽ phải báo cáo lên trên chuyện này, giờ chúng ta phải tập trung toàn bộ tinh thần, đừng để xảy ra sai sót gì nữa.”