Phần 88: Tiệc thịt nướng. (1)
Lãnh Nghệ vừa mới về thì hỏa kế dịch trạm lập tức mang nước nóng tới, Trác Xảo Nương và Thành Lạc Tuyền đang ở trong phòng chiếu cố cho nha hoàn Thảo Tuệ, nhìn thấy y vào thì đứng lên đón.
“Thảo Tuệ thế nào rồi?” Lãnh Nghệ nhìn phía cô bé trên giường, đắp tới mấy lớp chăn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt với mái tóc xác xơ:
Thảo Tuệ yếu ớt nói: “Đa tạ đại lão gia, nô tỳ đã khỏe rồi, có thể dậy làm việc.”
Trác Xảo Nương mắng: “Cái gì mà khỏe, ngươi vừa mới tỉnh không lâu, làm sao có thể nói là khỏe. Lang trung đã nói, trong vòng hai ba tháng ngươi không được làm việc nặng nhọc, yên tâm tĩnh dưỡng đi. Cho nên trong thời gian đó, ngươi không phải làm gì cả, cứ nằm nghỉ thôi, đợi khỏe hằn hẵn hay.”
“Nô tỳ, nô tỷ không thể làm thế…”
“Có gì mà không thể, đều do ta hai ngươi, khiến ngươi ra nông nỗi này.”
“Thái thái…”
“Được rồi, bớt nói đi, nghỉ ngơi cho tốt.” Lãnh Nghệ can thiệp không để hai người dây dưa qua lại nữa, nhìn Thảo Tuệ tỉnh táo rồi cũng vui: ” Ngươi khôi phục rất tốt, xem ra y thuật của Tôn lang trung không tệ, nhật về cho ngươi cái mạng đấy.”
Thảo Tuệ thều thào: “Đa ta đại lão gia, đa ta…”
“Đã bảo được rồi, ngươi bớt nói đi, giữ sức chút, đừng để phí công sức của phu nhân.” Lãnh Tuệ chặn lời nó: ” Bọn ta vừa săn được một con gấu lớn…”
Nói tới đó thấy Trác Xảo Nương sợ hãi, nàng là cô nương trong núi, biết gấu ngủ đông bị đánh thức đáng sợ ra sao, y sửa lời nay: “Là Thành bộ đầu săn được, ta đứng ngoài nhìn thôi, cô ấy lợi hại lắm. Vù vù vù phóng phi đao ra, thế là con gấu ngã xuống. To lắm, bằng con trâu ấy chứ, ngựa bị đè muốn gãy lưng.”
Thành Lạc Tuyền kinh ngạc thốt lên: “Tỷ tỷ giết gấu sao? Tỷ ấy ấy võ công tuy cao nhưng chưa bao giờ sát sinh, đến cả gà cũng không dám giết cơ.”
“Không phải tỷ tỷ cô đề nghị đi săn sao?” Lãnh Nghệ bất ngờ lắm, nhớ lại tư thế oai hùng của Thành Lạc Tiệp khi chiến đấu với con gấu, khác nào viên tướng trải qua trăm trận:
“Tỷ ấy luôn nói như thế, nhưng xưa nay chẳng bao giờ săn được con gì cả, toàn cưỡi ngựa đuổi theo phía sau dọa bọn chúng cho vui thôi.” Thành Lạc Tuyền khẳng định:
Người ta không có lý do gì nói dối chuyện thế này, Lãnh Nghệ nhớ lại tình huống khi đó vô cùng khẩn cấp, về sau Thành Lạc Tiệp tuy giết con gấu rồi thì mặt trắng bệnh, chân tay bủn rủn… Hẳn vừa phải vượt qua chướng ngại tâm lý hơn, chứ không phải vì vừa trải qua trận chiến gian nan.
Dù sao chuyện cũng đã rồi, Lãnh Nghệ an bài: “Đợi lát nữa bọn ta tổ chức nướng thịt trong sân, nếu như Thảo Tuệ đã tỉnh rồi thì cho nó ra bên đống lửa, ăn chút thịt, xem náo nhiệt, có lẽ sẽ tốt cho bệnh tình của nó.”
Trác Xảo Nương gật đầu, bảo Thành Lạc Tuyền đi tìm một chỗ khuất gió, lát nữa cho Thảo Tuệ ra.
Trong sân lúc này đã náo nhiệt lắm rồi, dù sao săn được một con gấu không phải dễ dàng, cho nên khi con gấu được chở vào, toàn bộ dịch trạm sôi trào, ai nấy kéo nhau ra xem, bầu không khí tưng bừng hơn Tết.
Dịch trạm trừ là nơi tiếp đãi quan viên và tín sứ đi qua thì còn mở cửa kinh doanh, cho nên trừ đám Lãnh Nghệ ra, còn có nhiều khách khác. Ở trong dịch trạm được cái là yên tâm hơn nơi khác, hai là biết đâu được gặp quan lão gia, nếu mà may mắn hơn có khi nói chuyện vài câu, thế cũng đủ tự hào.
Hôm nay quan lão gia bị một con gấu thu hút hết hào quang, tới khi nghe nói là một nữ bộ đầu săn được, tất cả đều nhìn Thành Lạc Tiệp yểu điệu với anh mắt kính sợ. Người khác không hiểu, Từ Phong nghe là đoán ra ngay, chắc chắn là tại tên tri huyện vô dụng kia làm liên lụy, giết một con gấu không phải dễ dàng, nếu bình thường Thành Lạc Tiếp chắc chắn sẽ chạy, không vui nói: “Tiệp tỷ, vì một tên tri huyện nhỏ xíu mà liều mạng như vậy có đáng không?”
Thành Lạc Tiệp đơn giản lạnh lùng nói: “Không cần ngươi lo.”
“Nhỡ tỷ bị gấu làm bị thương thì sao?”
“Xéo!”
Từ Phong thấy nàng nổi giận, chạy ngay như chuột.
Có một thợ săn cao lớn trọ trong dịch trạm đi quanh con gấu, tấm tắc khen: “Con gấu to như thế này, nếu tại hạ gặp được chắc chắn sẽ bỏ chạy, mọi người to gan thật đấy, nhìn móng vuốt nó này, chỉ bị quệt nhẹ qua cũng khó chống nổi.”
“Có câu, tài cao gan lớn, phải là người có bản lĩnh mới có lá gan này. Cô nương thật lợi hại.” Một vị tín sứ quân ngũ tán thương:
Thành Lạc Tiệp được bao nhiêu người khen ngợi cũng vui lắm, cười khanh khách: “Các ngươi tích cực khen ta như thế chẳng qua là muốn được ăn thịt chứ gì? Được, dù sao con gấu lớn như thế, ai thấy cũng có phần, nhưng muốn ăn thì phải làm.”
Thế là thợ săn tức thì sắn tay áo lên giúp lột da xẻ thịt, tín sứ gọi người cất củi thành đống, những người khác cũng góp một tay một chân, góp cả món ăn mình mang theo, không khí trong sân càng lúc càng tốt.
Chẳng mấy chốc mà trời tối, nhưng ở giữa sân đã đốt lên ngọn lửa lớn, soi sáng cả dịch trạm, hơi ấm lan tỏa khắp nơi. Dịch thừa tới nịnh bợ Lãnh Nghệ chỉ huy hỏa kế giúp đỡ, thịt đã được thợ săn xẻ từng tảng lớn đặt ngay ngắn trên bàn gỗ giữa sân. Thành Lạc Tuyền giỏi nấu nướng cùng mấy nữ bộ khoái phụ trách nướng thịt, mùi thịt nướng bốc lên thơm lừng.
Thịt gấu nhiều nhất song hơi hắc, thực ra ăn không ngon cho lắm, ở nơi này gia vị cũng thiếu thốn, chủ yếu chỉ là làm sạch, thái nhỏ, công đoạn chủ yếu là nướng sao cho khéo vừa tới vừa đủ.
Ngoài thịt nướng ra còn có một cái nồi to, xương đem cả vào đó nấu.
Lãnh Nghệ thèm thịt nướng song không quên mục đích tới đây của mình, đó là thăm dò ngày hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Y cùng dịch thừa ngồi cùng một chỗ, vừa nướng thịt vừa tán gẫu. Hỏi ông ta chuyện xảy ra trong dịch trạm mấy tháng qua, nhưng chẳng hỏi ra được cái gì, vì theo dịch thừa nói, dịch trạm bình yên, mọi người chỉ coi đây là điểm dừng chân trước khi tới hoặc rời Ba Châu đi tiếp, tuy nơi này đông, nhưng không ai ở lại lâu, tới lui vội vã.
Đi đường thì thêm một chẳng bằng bớt một việc, ai muốn phiền phức.