Phần 87: Mỹ nhân trên lưng ngựa
Con gấu thở mạnh ra mũi, cái móng đầm đìa máu của nó huơ trên không làm động tác đe dọa. Bước chân nó nện trầm rầm trên mặt đất, lao tới như chiến xa.
“Con khốn! Mày lại đây!” Lãnh Nghệ mặt trợn tròn, răng cũng nhe ra gầm gừ:
Tích tắc cả hai sắp va chạm, con gấu khựng người, gầm một tiếng rung chuyển trời đất.
Lãnh Nghệ bị tiếng gầm của nó làm đầu óc ù cả đi, lảo đảo lùi lại, tiếp đó y thấy trên đầu con gấu có một thanh phi đao cắm sâu quá nửa. Cùng lúc này lại vút một tiếng nữa, thêm một thanh phi đao phóng tới, Lãnh Nghệ quay đầu nhìn, cách đó mấy bước, Thành Lạc Tiệp hai chân kẹp bụng ngựa vờn quanh con gấu, mũ da che kín hai tai nàng đã bị gió thổi tuột ra, để lộ khuôn mặt phấn hồng xinh đẹp, mi cong mềm mại, hai hàng lông mày đen nhánh, chiếc mũi dọc dừa nằm ngay dưới cặp mắt long lanh, miệng hồng chúm chím. Trái ngược với hoa dung nguyệt mạo đó, mỗi tay cầm thêm một thanh phi đao, ném ra vun vút.
Con gấu bị thương rồi, nhưng vết thương đó còn chưa đủ, da thịt nó rất dày, vết thương chỉ làm nó thêm điên cuồng, quay sang phía kẻ tấn công mình.
Thành Lạc Tiệp hét lanh lảnh, nàng tung mình bay khỏi mình ngựa, tay liên tục ném ra mấy phi đao. Chỉ nghe tiếng gió rít, chẳng biết nàng rút phi đao từ đâu ra, ra tay là trúng, đầu con gấu biến thành nhím, hai mắt cũng trúng đòn.
Tiếng gầm liên tục vang lên, tuyết trên cây rơi lả tả, con gấu điên cuồng gầm gừ húc lung tung một hồi, cuối cùng xô phải một cái cây, làm cái cây to như miệng bát đổ gục cùng nó, máu nhuộm đỏ cả vùng.
Lãnh Nghệ đứng đó há hốc mồm như thằng ngốc, lão già Doãn Thứu có nói tỷ muội Thành gia còn lợi hai như ông ta, đâu ngờ người ta lợi hại tới mức này, đầu từ từ quay sang phía nàng: “Cô, cô nương, thật lợi hại.”
Ai ngờ Thành Lạc Tiệp đứng đó không nhúc nhích, không đáp lời y, mặt cắt không da máu. Lãnh Nghệ vội chạy tới, không phải vừa rồi mấy lần này đòn của con gấu trúng đòn rồi chứ: “Thành Lạc Tiệp cô nương, có làm sao không?”
Thành Lạc Tiệp vừa rồi nhìn chiến đấu rất oai hùng, con gấu không có lấy một cơ hội nào, kỳ thực hung hiểm ra sao, có lẽ chỉ nàng mới rõ, đưa tay lau mồ hôi: “Lợi hại, nó, nó mà không húc vào cái cây thì tôi nguy mất… Phi đao hết mất rồi.”
“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.” Lãnh Nghệ thở phào, không hiểu lúc nãy mình làm sao to gan thế, giờ nhìn con gấu ngã rồi mà chân lại mềm nhũn:
May, phải nói là may.
Hai nữ bộ khoái ở xa bấy giờ mới phóng ngựa tới, họ không chứng kiến cảnh nguy hiểm vừa rồi, người hò reo, người chạy tới xem con gấu.
Thành Lạc Tiệp mất một lúc mới hoàn hồn, đi tới rút phi đao khỏi đầu con gấu, lau sạch máu rồi nói với hai nữ thuộc cấp: “Các ngươi đặt con gấu lên ngựa cho ta.”
Làm sao đặt lên được chứ? Lãnh Nghệ không hiểu.
Thế rồi chỉ thấy Lâm Linh đi cầm lấy hai móng trước của con gấu, xuống tấn hét một cái cõng lên. Hoàng Mai cao lớn ở phía sau đỡ, nâng con gấu đặt lên lưng ngựa. Thế là con gấu to như con trâu đặt lên, đè oằn lưng ngựa, khiến con ngựa lảo đảo mấy cái mới đứng vững.
Giờ Lãnh Nghệ đã hiểu, mấy cô gái hộ vệ mình lợi hại cỡ nào.
Quá sức tưởng tượng mà.
Ngựa của Lãnh Nghệ bị con gấu tát chết, Lâm Linh nhường ngựa cho y, trên ngựa của Hoàng Mai còn có con hoẵng bị y bắn vào mông, đương nhiên bị các nàng dứt điểm, mũi tên của y chưa đủ lấy mạng nó.
Con mồi vậy là đủ rồi, không cần săn nữa, huống hồ nơi này cũng nguy hiểm hơn dự kiến của họ, không dám nấn ná, hộ tống Lãnh Nghệ tới dịch trạm.
Vùng này có câu muốn tới Ba Châu phải qua dịch trạm Âm Sơn, nơi này bảo là thôn cũng không phải, gọi là trấn cũng sai, nhưng nó lại có hiệu buôn, tiệm cầm đồ, trà lâu, tửu quán, cái gì cũng có, chỉ không có nhà dân bình thường, toàn bộ là người buôn bán.
Nơi này là cửa ngõ qua lại giữa Ba Châu và vùng cao nguyên tây nam, mỗi ngày lượng người qua lại không biết bao nhiêu mà kể, vì sự tiện lợi đó, nơi này từ thiết lập một dịch trạm.
Chỉ là nơi này thực sự không hề thích hợp cho con người sinh sống, xung quanh toàn là núi đá, nguồn nước xa, chẳng thể nào trồng trọt được. Thế nên trải qua nhiều năm vẫn không thể tạo thành cộng đồng cư dân, chỉ có người làm ăn buôn bán tới đây kinh doanh, là sự tồn tại khá đặc biệt.
Nếu bảo Lãnh Nghệ miêu tả, y sẽ liên tưởng tới trấn nhỏ tạm bợ ở vùng viễn tây Mỹ trong thời đại sốt vàng.
Lúc này một ông già vừa thấp vừa béo, mặc quan bào dẫn theo Vũ bộ đầu, Đổng sư gia cùng với mấy hỏa kế của dịch trạm ra cổng xếp hàng nghênh đón từ lâu. Xa xa thấy Lãnh Nghệ, bước lên một bước, cung kinh thi lễ: “Ti chức bái kiến tri huyện đại nhân.”
Nghe xưng hồ này Lãnh Nghệ đoán được chín phần, đây hẳn là dịch thừa của dịch trạm rồi, chỉ gật đầu hơi hợt, xuống ngựa, lệnh: “Các ngươi chuẩn bị, lát nửa nướng thịt.”
Nói xong không cần biết tới người khác, đi vào dịch trạm.
Giả làm quan viên một tời gian, nhờ chịu khó quan sát, có cảm ngộ nhất định, Lãnh Nghệ có thể cúi mình xuống vì một bách tính, được tiếng thơm thân dân, có khi thành giai toại đẹp nhưng là quan viên mà khách khí với thuộc hạ của mình thì ngu ngốc, càng có uy, càng dễ quản.
Vũ bộ đầu đi theo, nhanh chóng vượt lên trước nghiêng người đi ngang chứ không dám xoay lưng về phía Lãnh Nghệ, tay đưa ra: “Đại lão gia, nơi ở an bài thỏa đáng, gian đầu thượng phòng ạ.”
Dịch trạm này kết cấu tứ hợp viện, bên ngoài có tường cao vây quanh toàn bộ dịch trạm, bốn phía là tầng trệt, cái gọi là thượng phòng chẳng qua là chính phòng nằm sâu trong tứ hợp viện thôi. Bố cục phòng xá như nhau, không khác nhiều, khác duy nhất là chính phòng có hai gian, gian ngoài là phòng khách, gian trong là phòng ngủ.
Đồ đạc trong phòng cũng đầy đủ, nhưng đều cũ ký, mà nhà cửa cổ đại nói thực là nhìn ngoài thì đẹp, chứ ở không thoải mái, ánh sáng không tốt, giữa ban ngày đứng trong phòng còn chẳng nhìn rõ cột nhà khắc cái gì.
Chốn hoang dã có chỗ ăn ở thế này là tốt rồi.