Phần 85: Ngươi thăm dò ta, ta thăm dò ngươi
Tình hình Thảo Tuệ cơ bản là vậy, không khỏe lên ngay được, cũng không thể vô duyên vô cớ mà yếu đi, chỉ cần chăm sóc cẩn thận không thành vấn đề. Đổng sư gia đề nghị, lên đường trở về, về sớm, ổn định sớm yên tâm chữa bệnh, huống hồ đông ông đi đã lâu, không rõ tình hình trong huyện ra sao.
Thế là đến trưa, bọn họ xuất phát trở về huyện Âm Lăng.
Tiền thuốc của Thảo Tuệ tất nhiên lại phải nợ, số tiền này không hề nhỏ, Tôn lang trang vẫn gật đầu. Bọn họ mua luôn thuốc cho ba tháng, chất non nửa xe ngựa.
Vì mang theo bệnh nhân, Lãnh Nghệ thuê thêm một cỗ xe ngựa cho Trác Xảo Nương và Thảo Tuệ ngồi, y cưỡi ngựa. Trác Xảo Nương thương lượng với Lãnh Nghệ, đi thật thong thả, tối nay ở lại dịch trạm Âm Sơn, mai tiếp tục lên đường.
Lãnh Nghệ nghe tới cái tên dịch trạm Âm Sơn nhớ ngay tới đám nữ tử bắt cóc Trác Xảo Nương, chúng nói thứ tri huyện kia lấy được là ở nơi này. Cho dù không có bệnh tình của Thảo Tuệ không tiện đi gấp, Lãnh Nghệ cũng muốn ghé qua đó một chuyến xem tình hình. Yêu cầu của Trác Xảo Nương vừa vặn hợp ý y, tức thì cứ theo ý nàng mà làm.
Lần này trở về thuận lợi hơn rất nhiều, tuyết ngừng rơi, trời quang, mặt trời nhợt nhạt thì vẫn chẳng có chút ấm áp nào. Trời ấm lên đôi chút làm tuyết đóng băng trên đường thành từng tảng băng lớn lồi lõm, khiến xe ngựa đi qua lắc lư chòng chành, mỗi khi bánh xe nghiến qua lớp băng lại phát ra các tiếng “răng rắc” đanh gọn, vì thế xe đi càng chậm càng cẩn thận…
Tỷ muội Thành gia nói rất nhiều, suốt ngày lích ra lích rích như chim sẻ vậy, Nội dung à, chẳng có gì, đôi khi chỉ là cảnh tuyết phủ cành cây, có lúc chỉ là băng trôi trên sông cũng làm các nàng nói không ngừng, chẳng cần ai phụ họa, hai tỷ muội họ đủ làm không khí đội ngũ sôi động không ít. Trác Xảo Nương thi thoảng cũng bị dụ thò đầu ra nói với các nàng vài câu.
Lãnh Nghệ cũng chú ý nghe họ nói chuyện để từ tính cách của các nàng phân biệt khác nhau, nhưng nghe một lúc thì y bỏ cuộc, thậm chí y không biết là ai nói nữa cơ, cứ như một người độc thoại vậy.
Anh chàng Từ Phong kia thì vẫn bám sát bên cạnh, không ngừng bắt chuyện, bị tỷ muội bọn họ coi như không khí.
Đột nhiên Thành Lạc Tuyền đột nhiên hưng phấn chỉ một vùng đất phủ tuyết bằng phẳng dưới, reo lên: “Đại lão gia nhìn kia, nhìn kìa, có con hoẵng.”
Lãnh Nghệ nhìn theo hướng nàng chỉ, đúng là có một con hoẵng đang thong thả tản bộ ở chân núi đối diện, y không hiểu: “Ừ, trên núi có không ít mà.”
Thành Lạc Tiệp hiểu ý muội muội: “Đại lão gia, chúng ta chẳng dễ dàng gì ra ngoài thành một chuyến, vì sao không săn vài con, tối nướng ăn?”
Lãnh Nghệ nhìn hai khuôn mặt hưng phấn tới đỏ bừng bừng không tin được các nàng là gian điệp cài vào bên cạnh mình, hai cô nương này vô tư quá mức: “Tỷ muội các cô ham chơi như thế, thật chẳng giống thần bộ tới từ kinh thành.”
Thành Lạc Tuyền cười hì hì làm nũng: “Không hay sao?”
“Không hay sao?” Thành Lạc Tiệp cũng bắt chước, động tác y hệt:
Lãnh Nghệ quay đầu nhìn về xe ngựa lớn, Trác Xảo Nương ở trên đó chăm sóc Thảo Tuệ, y không muốn bỏ nàng lại đi chơi.
Doãn Thứu mắt sắc bén, nhận ra ngay tâm tư Lãnh Nghệ: “Đại lão gia, không sao đâu, nơi này cách dịch trạm Âm Sơn chưa tới 10 dặm, thuộc hạ và Thành Lạc Tuyền bộ đầu sẽ bảo vệ an toàn cho phu nhân.”
Thành Lạc Tuyền á một tiếng: “Ta muốn đi săn, ta phát hiện trước cơ mà.”
Doãn Thứu trừng mắt: “Hai người tới đây làm hộ vệ hay là đi chơi? Cả hai đều đi, ai bảo vệ phu nhân?”
“Trọng điểm bảo vệ là đại lão gia, một mình tỷ tỷ ta không bảo vệ được.” Thành Lạc Tuyền đấu lý:
Ai ngờ tỷ tỷ Thành Lạc Tiệp đúng lúc này lại làm phản: “Một mình tỷ bảo vệ được.”
Thành Lạc Tuyền quay ngoắt sang lườm muội muội, Thành Lạc Tiệp thè cái lưỡi hồng hồng ra trêu.
Từ Phong thấy Thành Lạc Tiệp ở lại cũng chủ động nói: “Đại lão gia, thuộc hạ cũng ở lại đi, bốn nữ bộ khoái đều không biết bắn cung thì săn bắn thế nào. Chỉ có thuộc hạ và Ngụy Đô là cung tiễn thủ, có thể dạy đại lão gia bắn cung. Với lại nơi này là quan đạo, rất an toàn, chỉ tới an bài nơi ở, không cần nhiều người.”
“Đại lão gia còn cần ngươi dạy bắn cung à?” Thành Lạc Tiệp trở giọng đanh đá tức thì: ” Ngươi để cung tên ở lại là được, ngươi là người của Doãn bộ đầu, bộ đầu của các ngươi đi rồi, ngươi ở lại làm cái gì?”
Từ Phong nhất thời nhanh mồm không nghĩ tới điều này, tiu nghỉu lấy cung đeo bên hông ngựa giao cho Lãnh Nghệ.
Lãnh Nghệ kỳ thực rất động lòng, thời tiết thế này, bắc một cái bếp than, làm ít thịt nướng, thêm vài chén rượu ấm, còn gì bằng? Lại còn là thịt thú rừng tự nhiên nhất nữa chứ, mới nghĩ thôi đã ứa nước miếng rồi. Hơn nữa tỷ muội kia đột nhiên giật dây y tách đoàn đi săn, đó không phải hành vi nên có của một hộ vệ mới đúng, định giở trò gì với mình? Đã xác định được nhóm này là người muốn bảo vệ mình lấy thứ kia, Lãnh Nghệ không qua lo ngại về họ.
Song Lãnh Nghệ vẫn còn điều chưa yên lòng lắm, đi tới bên xe của Trác Xảo Nương hỏi tình hình của Thảo Tuệ, Trác Xảo Nương nghe bên ngoài trò chuyện rồi, bảo y cứ đi, Thảo Tuệ ổn định rồi, ngủ rất ngon. Lãnh Nghệ liền quyết định: “Thành Lạc Tiệp bộ đầu và hai bộ khoái ở lại đi săn là được, không có chuyện gì đầu, mọi người tiếp tục lên đường tới dịch trạm trước an bài chỗ ở, chuẩn bị đồ nướng, đợi bọn ta mang vật săn về.”
Thành Lạc Tiệp mừng lắm, chưa gì đã thúc ngựa rời quan đạo, phóng về phía chân núi, miệng gọi: “Đại lão gia, mau lên, mau lên.”
Lãnh Nghệ mới tập cưỡi ngựa thôi, làm sao dám lên cơn giống nàng, cùng hai nữ bộ đầu khác thong thả đi tới chân núi. Nhìn từ xa xa chỉ thấy con ngựa thân hình to lớn lông hạt dẻ sải bước thần dũng đạp tuyết bắn túng tóe, nhưng người ngồi trên càng thu hút. Nàng mặc võ phục nam, bên ngoài khoác chiếc áo choàng màu xanh lục nhạt của nước hồ, đôi ủng da hươu ống ngắn ở bên dưới. Từ đôi mày ánh mắt đến mũi ngọc môi hồng, từ gương mặt tới vóc dáng không chỗ nào không quyến rũ.